19.
Chẩm Lập Phong phải đi công tác.
Lần này đi rất vội, anh còn có việc xử lý ở công ty nên chỉ có thể nhờ Vệ Tiểu Thảo đang ở nhà giúp đỡ.
“Tiểu Thảo.
Anh đang có việc gấp, phải qua thành phố lân cận một chuyến, có thể ngày kia mới về, tan làm phải đến sân bay luôn rồi.
Có thể phiền em lấy mấy giấy tờ chứng minh mang tới không?”
Vệ Tiểu Thảo đồng ý rất nhanh, cậu nói.
“Được.
”
Cậu sắp xếp hành lý, sau đó mang đến công ty cho anh.
Ra ngoài thì cần nhất là giấy tờ tùy thân, thường ngày Chẩm Lập Phong không thích mang căn cước theo người, vì thế chuyện đầu tiên Vệ Tiểu Thảo cần làm là tìm ra giấy tờ tùy thân của ông chủ.
Giấy tờ quan trọng đều để trong ngăn kéo thư phòng, cho nên dù trước đó từng có mấy điều quy định, nhưng hôm nay Vệ Tiểu Thảo được vào thư phòng một cách đường hoàng.
Thật ra trong thư phòng cũng chẳng có gì bí mật cả.
Ngoài bàn đọc sách ra thì cũng chỉ có một vòng tủ sách.
Trên tủ sách đầy ắp các loại sách, đủ loại tiểu sử của các danh nhân thương mại tài chính, chẳng qua phần lớn trong đó còn chưa bóc cả bọc niêm phong, nhìn là biết chỉ để giả vờ trưng bày mà thôi.
Chỉ có một hàng sách tầng thấp nhất có dấu hiệu lật mở qua.
Vệ Tiểu Thảo nhìn lướt qua, phát hiện đó toàn là《Bách khoa sinh nở》,《Alpha tốt ở bên vợ lúc mang thai》các kiểu.
Cậu quay đầu nhìn thấy chiếc gương soi toàn thân ở một góc mới phát hiện bản thân đang cau mày, cũng may cậu điều chỉnh lại rất nhanh, sau đó đưa tay mở ngăn kéo thứ hai bên phải bàn đọc sách lấy giấy tờ tùy thân.
Lúc Vệ Tiểu Thảo cầm thẻ căn cước ra không cẩn thận rút luôn giấy chứng nhận bên dưới, làm nó rơi xuống đất.
Cậu cúi người nhặt lên, thì nhìn thấy ảnh đăng ký chụp chung khi giấy chứng nhận mở ra.
Trông ông chủ khá là trẻ, mà người cười tươi bên cạnh anh ta trông rất quen.
Vệ Tiểu Thảo nhìn tấm ảnh, rồi ngẩng đầu nhìn gương, nhìn gương rồi lại cúi đầu nhìn tấm ảnh.
Người trong ảnh và mình như đúc ra từ cùng một khuôn.
Đó là giấy kết hôn đã mất hiệu lực, mặc dù được cất cẩn thận trong ngăn kéo, nhưng dấu chạm nổi sáng loáng in trên đó đã nói rõ nó chẳng còn tác dụng gì nữa rồi.
Vệ Tiểu Thảo không phản ứng gì nhặt giấy chứng nhận lên, ngón tay lướt qua tên người kia, xong khép tờ giấy để lại vào trong ngăn kéo.
“Tìm thấy thẻ căn cước rồi…” Vệ Tiểu Thảo nắm thẻ trong tay lẩm bẩm muốn đi ra ngoài, “Còn phải thu xếp quần áo nữa, shhh!”
Cậu hoảng hốt đá phải góc thùng giấy đặt phía dưới bàn, đau đến nỗi run một cái.
Không biết do cậu đá quá mạnh hay do thùng giấy này không đủ chắc mà đồ bên trong rơi vãi ra không ít.
Vệ Tiểu Thảo chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo rồi thu dọn lại.
Nhưng nhìn sữa bột bình sữa núm vú cao su lộn xộn trên đất mà thất thần.
Cậu chợt phát hiện nước mắt đang rơi đầy trên khuôn mặt mình.
Nhất định là do vừa nãy đá phải thùng giấy đau quá.
.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
30 chương
100 chương
101 chương