Ánh mặt trời rất rực rỡ. Hoa Hồ Điệp vẫn diễm lệ trong sớm tinh mơ. Nơi xa, còn có từng đóa hoa màu vàng bốn cánh ở dưới ánh mặt trời rực rỡ, ấm áp đong đưa. Đường Khả Hinh từ bệnh viện trở lại, mới vừa đi qua phía sau vườn hoa, muốn đi tới phòng ăn, vẫn đứng ở giữa ánh nắng, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh dương, vạt áo trước cài corsage màu xanh dương, cùng các lãnh đạo cấp cao và khách hàng từ sân đánh Golf đi tới, giống như đang bàn luận cái gì, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng trí tuệ, lúc nghe ý kiến của khách hàng, mặt của anh hơi trầm ngâm suy tư. . . . . . Chủ tịch Lưu nhìn Tưởng Thiên Lỗi im lặng, bật cười nói: "Tổng Giám đốc Tưởng làm việc luôn luôn cẩn thận, chỉ có lúc quyên tiền từ thiện mới sảng khoái một chút." Sau lưng lãnh đạo cấp cao, mọi người mỉm cười. Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra nụ cười, nói: "Từ thiện, là tiền mỗi công ty chúng ta kiếm từ cuộc sống người dân, đóng góp trở lại cho xã hội." "Lần trước quyên góp một trăm triệu, khiến cho Tập đoàn Á Châu rất có uy tín với chính phủ. Khó trách ngài và Tổng Giám đốc Trang, hai lãnh đạo trẻ tuổi của công ty cũng được lòng Thủ tướng như vậy." Chủ tịch Lưu vừa cười, vừa đi về phía khách sạn. Tưởng Thiên Lỗi chỉ cười nhạt, thật ra, mặc dù anh đang có chút chuyện, tác phong làm việc cứng rắn, nhưng người lại cực kì biết điều. Có ánh mắt dịu dàng phóng đến. Tưởng Thiên Lỗi dừng bước lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, có chút vội vàng nhìn đám Hoa Hồ Điệp. Đường Khả Hinh im lặng cúi xuống, tiếp tục xách túi xách, đi tới con đường nhỏ rừng Phong. "Chủ tịch Lưu, xin lỗi, không tiếp được. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi vừa dứt lời, cũng đã bỏ toàn bộ lãnh đạo cấp cao và khách hàng, lập tức xoay người, đạp sân cỏ mềm mại, đi về phía Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh giống như đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục cất bước đi về phía trước. Tưởng Thiên Lỗi đi theo cô, bước trên con đường nhỏ rừng Phong, lập tức đi tới trước mặt cô, tay nắm nhẹ cánh tay của cô. Hôm nay, anh đổi nước hoa rồi, mùi nam sĩ rất nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Khả Hinh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, ánh mắt vẫn yên tĩnh. Tưởng Thiên Lỗi lại gấp gáp nhìn cô. Nơi xa có ba nhân viên, người mặc đồng phục quản lý thuộc bộ phận dọn phòng, vừa nói vừa cười đi tới, thấy một bóng dáng màu trắng to lớn cao ngạo, đang lúc bọn họ nghi ngờ đi tới phía trước, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tưởng Thiên Lỗi, nhất thời giật mình, vội vàng đứng lại, nhẹ cúi đầu gọi Tổng Giám đốc. Tưởng Thiên Lỗi nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, không lên tiếng. Đường Khả Hinh cũng nhàn nhạt nhìn anh, không kiêng dè. Ba nhân viên nhìn nhau, lại liếc nhìn bọn họ một cái, lập tức xoay người bước nhanh đi khỏi, trước <img src="http://sstruyen.com/images/data/5973/chuong-456-uoc-hen-1459754708.7712.jpg" data-pagespeed-url-hash=1854544255 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>