Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc
Chương 127 : Quỷ nhỏ nhát gan
"Xin chào. . . . . . Xin hỏi đây là số điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng?" Như Mạt có chút không dám tin, khẽ hỏi.
Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nắm điện thoại nhìn bộ dáng Tưởng Thiên Lỗi, cô nhất định phải chết!
Tưởng Thiên Lỗi trầm mặt, lặng yên muốn đưa tay lấy qua di động. . . . . .
Đường Khả Hinh rúc người vào góc giường, nhìn Tưởng Thiên Lỗi khiêu khích, cầm điện thoại di động, dịu dàng cười nói: "Đúng vậy . . . . . . Đây là điện thoại của Tổng Giám đốc Tưởng. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi soạt đứng dậy, nghiêng mặt nhìn hai cô gái phía ngoài bức rèm che đã lệch qua trên ghế sa lon, mệt mỏi ngủ thiếp đi, anh lập tức xông lên, nhào tới trên giường Đường Khả Hinh, muốn cướp điện thoại di động của cô, Khả Hinh chết cũng không cho, nhanh chóng né người tránh khỏi tay của anh, lập tức nói: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì?"
Như Mạt khiếp sợ cầm điện thoại di động, nhớ tới hôm trước ở trong phòng Tổng Giám đốc, hai người chia tay không vui vẻ, cho đến nay cũng đang chiến tranh lạnh, không nói lời nào. . . . . . Lòng của cô chợt run lên, cầm điện thoại di động, có chút vội vàng nói: "Làm phiền cô nói cho Tổng Giám đốc Tưởng nghe điện thoại, tôi có việc gấp muốn tìm anh ấy. . . . . ."
Khả Hinh muốn lên tiếng, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi đã đưa tay tới muốn cướp điện thoại di động của mình, cô ăn miếng trả miếng nắm chặt tay của anh, liều mạng cắn một cái ở trên ngón tay vô danh của anh!
Tưởng Thiên Lỗi nhíu mày, đưa ra một cái tay khác nắm chặt mặt của cô, ép buộc cô há mồm ra. . . . . .
Đường Khả Hinh vừa buông lỏng miệng, lập tức nắm điện thoại, quỳ gối trên giường, đưa lưng về phía Tưởng Thiên Lỗi nói: "Anh ấy ngủ rồi. . . . . . Mặc một bộ áo ngủ sọc xanh, áo ngủ rất xấu, mới vừa ngủ. . . . . . Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao?"
Như Mạt cầm điện thoại di động, trái tim rất đau đớn, nước mắt lăn xuống.
Tưởng Thiên Lỗi từ sau lưng Khả Hinh ôm lấy cô, muốn cướp điện thoại di động của cô.
Đường Khả Hinh liều mạng giãy giụa thoát khỏi anh, ngã lên giường, Tưởng Thiên Lỗi thuận thế đè cô ở trên giường, cúi đầu xuống, muốn cướp điện thoại di động của cô. . . . . .
"Hư. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên trừng lớn con ngươi, đưa ngón tay che điện thoại di động, khẽ nói với anh: "Anh quên sao, điện thoại di động của anh bây giờ là của tôi đấy."
Tưởng Thiên Lỗi đành nghiêm mặt, đè ở trên người của cô, cúi đầu nhìn cô.
Như Mạt khẽ cắn môi dưới, trái tim giống như bị vỡ ra, nhớ tới tình yêu của Tưởng Thiên Lỗi nhiều năm qua, từ nhu tình mật ý, lâu lâu ôm khẽ, cũng vô cùng tình thâm ý thiết, cô không tin Thiên Lỗi phản bội, cô không tin, lần nữa đau lòng nói: "Vậy xin hỏi. . . . . . cô là. . . . . ."
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn cô, sống mũi cao sắp đụng chóp mũi nhỏ của cô, hai mắt nóng rực, lóe ra ánh sáng làm cho người ta mê loạn.
Người đàn ông này rất đẹp trai.
Đường Khả Hinh nhìn bộ dáng của anh, lại không nhịn được hừ một tiếng, nói: "Cô tìm anh ấy có chuyện gì sao? Anh ấy ngủ rồi, ngủ ngon, ngủ say, mới vừa rồi còn mở miệng nói mớ, cùng tôi đi uống Lan Hương Tử (hạt é)!"
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, nhìn cô!
Như Mạt sửng sốt, nắm điện thoại di động, mềm nhũn ngã xuống giường nệm.
Đường Khả Hinh nghe được đầu bên kia điện thoại có âm thanh tút tút vang lên, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi cười hắc hắc, nói: "Cô ấy cúp rồi. . . . . ."
Mặt của cô khẽ thu lại, có chút hoảng sợ nhìn Tưởng Thiên Lỗi cúi đầu nhìn mình, cặp mắt nóng rực phát ra hai đốm lửa nhỏ cháy hừng hực, tức giận nói: "Cô nói cho tôi biết, tại sao cô biết Lan Hương Tử?"
Đường Khả Hinh chớp mắt một cái, có chút hoảng sợ nói: "Tùy. . . . . . Tùy. . . . . . Tùy tiện nói thôi . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi trừng mắt, lập tức hung dữ vươn tay bóp chặt cổ họng của cô, tức giận gầm nhẹ: "Cô gái đáng chết này! ! Tại sao nhắc tới Lan Hương tử!"
"A. . . . . . . . . . . ." Khả Hinh ngẩng mặt lên, bị Tưởng Thiên Lỗi bóp chặt cổ họng, nghẹn không thở nổi, hai chân ở phía dưới người anh chợt đá lung tung, đôi tay liều mạng đánh vào cánh tay cứng rắn như sắt, nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không thở nổi. . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, sức trong tay buộc chặt thêm một chút, cắn chặt răng nói: "Cô gái đáng chết này, ngày càng cả gan, hôm nay thiếu chút nữa phá hỏng chuyện lớn của tôi, còn chết cũng không hối cải. Hôm nay cô gây ra họa này làm cho khách sạn chúng ta thiếu chút nữa rơi vào trong tay truyền thông, tôi mặc kệ cô và người nào ở chung một chỗ, nhưng cách xa Tô Thụy Kỳ một chút cho tôi, nếu để cho truyền thông mượn cớ thông qua cô tung tin tức, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô! Cô cho rằng tôi muốn ở lại chỗ này hả? Tôi muốn nhìn cô gái chết tiệt cô cắt đứt quan hệ với anh ta! Cắt đứt mối họa sau này của tôi!"
Cả người Đường Khả Hinh đột nhiên muốn ngất xỉu, không thở nổi nhìn anh, đôi tay mềm nhũn ở trên cánh tay cứng rắn của anh, từ từ rũ xuống, rũ xuống hai bên. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi tức giận thở phì phò, nhìn hai mắt cô gái này phát ra vẻ tổn thương, ánh mắt sắc bén của anh thu lại, ngón tay khẽ buông lỏng cổ của cô.
Đường Khả Hinh nhất thời thở gấp, nằm nghiêng ở trên giường, mắt ngơ ngác nhìn lên trần nhà.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi căng thẳng, nhìn bộ dáng của cô, cũng không chú ý kỹ, chỉ sửa sang lại áo sơ mi của mình, ngồi ở bên giường, im lặng không lên tiếng.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, cũng không có để ý Tưởng Thiên Lỗi, khẽ kéo chăn che mình, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, giống như đã ngủ say.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn thái độ cô như vậy, cũng không thương tiếc, cầm điện thoại di động rọi trước mặt cô, mặc cho cô nhắm mắt nói: "Cô không được quên giao hẹn của chúng ta trong ba ngày này! Nếu cô dám nuốt lời, tôi sẽ đòi lại tất cả những gì đã từng đưa cho cô! Tôi không thể thương hại cô mãi! Nếu thấy điện thoại của cô ấy, lập tức tắt cho tôi! Cô không có tư cách nói bất cứ chuyện gì với cô ấy!"
Đường Khả Hinh nhắm mắt, giống như đã ngủ.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên chán ghét bộ dạng cô nhắm mắt, hai bàn tay nhanh chóng đưa ra, nắm chặt mặt của cô, gầm nhẹ: "Mở mắt ra nhìn tôi, Tôi muốn xác định cô nghe được lời của tôi!"
Đường Khả Hinh vẫn nhắm mắt, thậm chí lông mi không có chút lay động, giống như đã ngất xỉu.
Ánh mắt sắc bén của Tưởng Thiên Lỗi lóe lên một cái, đột nhiên vươn tay, kéo thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực, cúi xuống nắm cằm của cô, nhanh chóng kêu: "Đường Khả Hinh!"
Đầu Đường Khả Hinh vẫn rũ xuống một bên, hai mắt nhắm chặt, đôi tay rũ xuống một bên, cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi nhướng mày, nhìn dấu đỏ trên cần cổ cô một cái, đoán chừng lúc nảy bóp mạnh, anh lập tức muốn ôm cả người cô lên. . . . . .
Một cái tay khẽ đặt ở trên lồng ngực kiên cố của anh.
Động tác của anh ngừng lại, nhìn cô vẫn nhắm mắt trong ngực nhưng bàn tay nhỏ bé trắng nõn, nhẹ đặt ở vị trí trái tim của anh, đẩy ra.
Tưởng Thiên Lỗi cắn răng muốn ôm cô vào trong ngực. . . . . .
Tay của cô lập tức đẩy lồng ngực của anh. . . . . .
Hai mắt anh khẽ chớp, đôi tay buông lỏng đặt cả người cô lên giường.
Khả Hinh giống như một đứa bé mệt mỏi, cuộn rúc vào trên giường, đầu gối trên gối đầu nho nhỏ, kéo chăn qua, nhắm mắt lại, đã ngủ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dạng của cô, mới vừa muốn nói chuyện, lại phát hiện cô đã nghe lời nắm điện thoại di động của mình, dính vào trên mặt, giống như nghe hiểu lời của anh. . . . . .
Anh im lặng không lên tiếng nhìn cô một lúc lâu, mới nói: "Làm tốt bổn phận công việc của cô! Sau này không có việc gì, đừng gây họa cho tôi! Tất cả mọi thứ tôi cho cô hôm nay! Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy lại! Cô phải học mọi người ngoan ngoãn nghe lời! ! Tôi không cho phép, cô không thể gặp mặt Tô Thụy Kỳ! ! Khách sạn Á Châu không chỉ có mình tôi, còn có bạn thân của cô, tất cả đồng nghiệp của cô! ! Tự giải quyết cho tốt!"
Anh nói xong, lạnh lùng đứng lên, tắt đèn bên trong căn phòng, nhanh chóng đi ra ngoài, cũng thuận tiện tắt đèn bên trong phòng khách, đi thoáng qua chai rượu đỏ, đi khỏi ngôi lầu nhỏ!
Gió gào thét cuồng loạn, gần như quên mất đây là một đêm đáng sợ.
Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, nắm chiếc điện thoại di động, trong đầu không nhịn được nghĩ tới hình ảnh lúc cha đi khỏi, bộ dáng miễn cưỡng và chua xót, luôn lộ ra vẻ vô cùng thỏa hiệp, cô hiểu, đó là bởi vì quý trọng người bên cạnh, vô cùng quý trọng kết quả, lòng của cô chua xót, trong bóng tối lờ mờ nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, nhưng có một chút ánh sáng kiên cường từ trong ánh mắt phát ra, cô đột nhiên tức giận nhảy lên giường, chân trần chạy vội đi ra ngoài, đi qua phòng khách, lao ra ban công, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đón gió mưa, sắp đi lên xe, cô đột nhiên nhìn về phía anh tức giận kêu to: "Tưởng Thiên Lỗi! !"
Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên cạnh cửa Rolls-Royce, đẩy ra vệ sĩ, đón gió to mưa lớn, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trên lầu tối.
Đường Khả Hinh thở hổn hển cầm điện thoại di động, cắn chặt răng nghẹn ngào nói với anh: "Trên thế giới này, nếu trong lòng thật sự thích một người, yêu một người, mặc kệ anh có điện thoại di động hay không, chỉ cần yêu nhau là có thể tìm được! Tôi không biết tình yêu của anh là cái gì! ! Tình yêu không phải chỉ có gọi điện! ! Tôi sống độc thân cả đời cũng không cần giống như anh! Sợ người khác nghe điện thoại làm gì? Anh có bản lãnh thì chân chính dắt tay của cô ấy đi ở trên đường cái! Anh cũng chỉ là một tên quỷ nhát gan! Bàn tay mình không nắm được tình yêu của mình, muốn trông nom tình yêu của người khác? Đồ vô dụng!"
Cặp mắt Tưởng Thiên Lỗi nóng lên, ngẩng đầu lên, cả người ướt đẫm, tức giận nhìn Đường Khả Hinh! !
"Tôi không có điện thoại di động, tôi cũng có thể sống! ! Cho dù tôi bị toàn thế giới vứt bỏ, tôi cũng có thể sống! ! Tôi không cần vật này! ! Nếu anh không muốn tôi liên lạc với anh ấy, tôi sẽ không liên lạc! Nhưng lý do tôi không liên lạc với anh ấy, tuyệt đối không phải bởi vì anh! ! Mà bởi vì người quan trọng nhất bên cạnh tôi! Điện thoại di động này, tôi trả lại cho anh! Tôi không muốn vật của anh!" Cặp mắt Đường Khả Hinh đột nhiên nóng lên, cắn chặt răng, cầm điện thoại di động ra sức ném về phía Tưởng Thiên Lỗi, vừa đúng ném trên bả vai của anh!
Anh cũng không nhúc nhích ngẩng đầu, nhìn cô! !
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
10 chương
24 chương
48 chương
91 chương
82 chương
15 chương