Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 11 : Dây Dưa Không Ngớt

"Cô làm gì đấy?" Tưởng Thiên Lỗi lập tức đổi lại vai, cố gắng tỉnh táo nhìn Đường Khả Hinh, cặp mắt đã chứa lửa giận! "Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn Tưởng Thiên Lỗi, lại lo lắng nhìn ngoài cửa sổ một cái, đột nhiên nhíu mày thật chặt, giống như đầu thật đau, vươn tay, nhẹ chống trán của mình, thở mạnh, hơi thở yếu ớt nói: "Ôi chao, đầu đau quá, trong lúc bất chợt tôi mới nhớ tới, lúc ấy dường như phát hiện anh giấu một bọc bạch phiến ở phía dưới ghế sa lon . . . . . ." Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi tối sầm lại, nhìn người này. "Còn có a. . . . . ." Đường Khả Hinh lại đưa tay chống trán, lại giả bộ nhức đầu xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt đau khổ nói: "Dường như tôi còn nhớ . . . . . . Anh còn có một túi ma túy, giấu ở trong bình sứ màu lam. . . . . ." Mặt của Tưởng Thiên Lỗi ngửa mặt lên, rốt cuộc có chút hiểu, đột nhiên vươn tay, nắm chặt bả vai của cô, để cho cô tựa vào trong ngực của mình, nhìn cô, vẻ mặt co quắp nói: "Cô muốn dây dưa không ngớt với tôi sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn đống thuốc nổ trên mặt anh, có chút chột dạ cười nói: "Ôi chao, không phải ý này á. Nhưng anh không biết, trí nhớ của tôi nhất định rất tốt, khứu giác cũng đặc biệt bén nhạy, anh suy nghĩ lại đi, tôi đi làm trong quán rượu, nhất định sẽ đụng phải một số khách hút bạch phiến, hút ma túy, có lúc, bọn họ muốn giấu một vài thứ, chúng tôi nhất định biết! Nhưng mà. . . . . . Trí nhớ của tôi không quá tốt, không nhớ rõ của người khách nào để, tôi tùy tiện nói một người. . . . . . không ai có thể bắt tôi a. . . . . ." Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cặp mắt to linh động của cô, chợt nhíu mày lông hỏi: "Cho nên thế nào?" Đường Khả Hinh lập tức liếm liếm môi, nhìn anh, ngọt ngào, mềm mại, lấy lòng cười nói: "Đưa tôi một đoạn đường!" Tưởng Thiên Lỗi không hiểu nhìn cô. Đường Khả Hinh nhìn gương mặt lạnh lùng của Tưởng Thiên Lỗi, hơi miễn cưỡng cười, nói: "Tôi không có tiền thuê xe, đã trễ thế này, không có cách nào. . . . . ." "Ý của cô là. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nghe Đường Khả Hinh nói xong, nhìn cô nói: "Lúc nảy cô đi nhầm vào phòng tôi, lại gọi điện thoại báo cảnh sát nói tôi vô lễ với cô, sau đó còn kiện tôi hút bạch phiến, hút ma túy, sau khi giằng co với tôi một buổi tối, bây giờ muốn tôi tiễn cô về nhà? Còn có. . . . . . Nếu như tôi không tiễn cô về nhà, cô muốn vu cáo tôi, giấu bạch phiến?" "Còn có lén giấu ma túy!" Đôi mắt to của Đường Khả Hinh sáng lên, nhắc nhỡ anh. "A. . . . . . Như vậy sao. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi gật đầu một cái, giống như hiểu, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhìn cô, lông mày nhướng lên nói: "Cô có bệnh à?" "Tôi rất khỏe. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức nhún nhún vai cười nói. "Tôi khuyên cô đi khoa tâm thần xem một chút! Cô có bản lãnh thì đi vào cục cảnh sát, tôi bảo đảm cô có đi không có về. Xuống xe!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi lạnh lẽo, tài xế lập tức đi xuống xe, mở cửa xe, cứng rắn lôi kéo Đường Khả Hinh xuống xe. . . . . . "Đừng! !" Đường Khả Hinh ngã xuống đất, lại liều mạng nắm chặt cửa xe, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi bên trong xe mặt đen thui, bộ dáng vô cùng kiên quyết, cô gấp gáp nhìn mấy đàn ông nơi bóng tối, đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, giống như chỉ cần mình rơi vào trong tay bọn họ, sẽ đem mình băm ra! Dưới tình thế cấp bách, cô bị buộc bất đắc dĩ, lại một lần nữa chơi trò chơi may rủi, nhìn gương mặt đẹp trai của Tưởng Thiên Lỗi, lập tức lệ nóng đoanh tròng, hướng về phía anh đưa ra năm ngón tay, khóc lớn: "Thân ái . . . . . . không cần . . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi lập tức quay đầu, tròng mắt hơi híp có chút không hiểu nhìn cô tâm tình đột nhiên tan vỡ ! Đường Khả Hinh liều mạng nắm chặt cửa xe, giống như tình thâm nồng đậm nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt tràn đầy đau thương, đột nhiên khóc lớn: "Em mang thai con của anh, em dễ dàng sao? Anh đối xử với em như vậy ! Quá không công bằng!" Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lóe lên, nhìn người này! Vệ sĩ xung quanh, còn có thư ký đi theo đến cửa, cùng nhau giật mình nhìn Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh giống như bị bệnh tâm thần, chuyện này có chút ngoài ý muốn. "Cô nổi điên làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi tức giận, trừng mắt nhìn cô chằm chằm. Đường Khả Hinh khổ sở nhìn Tưởng Thiên Lỗi, vừa mới muốn nói chuyện, đột nhiên dạ dày trào lên, tay che miệng, nôn mửa ngã ngồi cạnh cửa xe, vừa nôn vừa lệ như suối trào, hai mắt nhìn về phía phương xa, giống như thấy một câu chuyện tình yêu xinh đẹp, nức nở, đáng thương khóc nói: "Em cũng không có trông cậy có thể cùng anh vĩnh viễn ở chung một chỗ. Mỗi ngày em ở trong quán bar, chờ anh trở về liếc nhìn em một cái, em đã đủ hài lòng, nhưng trong mắt của anh vẫn không có em . . . . . trái tim của em rất đau. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi tức giận nhìn cô cứ ngăn ở bên cửa xe, ở trước mặt gần một trăm vệ sĩ và thư ký của mình, xé rách mặt mình, cũng phá hủy danh dự của mình chỉ vì một chút tiền đi tắc xi? Người thư ký thân cận của Tưởng Thiên Lỗi là Đông Anh, mặc đồng phục màu đen, cùng hai người thư ký khác đứng ở bên cạnh xe hơi, thật sự kinh ngạc nhìn Đường Khả Hinh. Đường Khả Hinh tiếp tục lau nước mũi nước mắt ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, lại liều chết vịn cửa xe, giống như nắm được một cái phao cứu mạng, tiếp tục xúc động khóc nói: "Nhưng cho dù anh vô tình đối với em như thế nào, anh cũng không thể không chú ý con của anh. . . . . . Hổ dữ không ăn thịt con a! Không nên đối với em và con như vậy, em yêu anh. . . . . . Thiên. . . . . . . . . . . . Lỗi. . . . . ." Tưởng Thiên Lỗi nhắm lại hai mắt, cắn chặt răng, từng đám lửa ở sau lưng của mình bắt đầu cháy rừng rực.