Người Tình Nguy Hiểm
Chương 2
Sân bay Thành Điền Nhật Bản
"Lôi tiên sinh, chúng tôi chờ ngài đã lâu rồi." Năm người đàn ông Nhật Bản tây trang thẳng nếp, vẻ mặt nghiêm túc có lễ bắt tay với hắn.
Lôi Đình Lạc dùng tiếng Nhật lưu loát cười nói: "Được Cao Kiều tiên sinh đích thân nghênh đón, tôi cảm thấy vinh hạnh sâu sắc." Lúc nói chuyện, hắn ung dung thản nhiên quan sát địa hình bốn phía, phát hiện có vài chỗ đều là người bọn họ an bài, xem ra đối phương phòng bị tương đối mạnh, người Nhật Bản làm việc quả nhiên thật cẩn thận.
"Tôi không phải Cao Kiều tiên sinh, tôi họ Kim Tỉnh, là Cao Kiều tiên sinh phái tôi đến phụ trách lần giao dịch này."
Lão đại không ra mặt, phái tiểu lâu la đến thu xếp, thành phần dò xét chiếm đa số, như vậy xem ra muốn gặp đến thủ lĩnh đằng sau của tổ chức Thanh Sơn phía Nhật Bản không phải dễ dàng như vậy.
"Đã an bài tốt chỗ ở cho các anh, xe ở bên ngoài chờ, mời đi qua bên này."
Đoàn người Lôi Đình Lạc theo Kim Tỉnh tiên sinh đi ra cửa, thình lình, ở góc đại sảnh xa xa, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt của hắn, vẻ mặt nguyên bản nhàn tản không kiềm chế được lập tức chuyển thành ánh mắt sáng rực, lúc mọi người còn không kịp phản ứng, Lôi Đình Lạc đã nhanh như gió hoả tốc chạy về phía bóng người kia.
Hành vi của hắn khiến cho mọi người lâm vào cả kinh, tất cả người Nhật Bản đều kinh ngạc không hiểu, ngay cả thủ hạ của hắn cũng không hiểu ra sao, nghĩ đến có cảnh sát quốc tế xuất hiện, mọi người lập tức tiến vào trạng thái cảnh giác.
Lôi Đình Lạc thu chặt tâm, từ trước đến nay cảm xúc nặng trĩu bó buộc lại trào lên hiếm thấy, là cô! Tuy rằng chỉ thấy được bóng dáng, nhưng hắn tin tưởng là cô! Người trong lòng mong nhớ ngày đêm cả một năm, cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận được.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng vẫn chụp khoảng không, hắn lạc mất cô, lại tìm kiếm chung quanh lần nữa, cũng đã không còn thấy bóng hình xinh đẹp của cô nữa.
Thủ hạ của hắn cùng Kim Tỉnh và vài người Nhật Bản nữa cũng theo sau tới, vẻ mặt mọi người đều kinh hoàng.
"Lôi tiên sinh, có chuyện gì vậy? Anh phát hiện ra cái gì sao?" Kim Tỉnh khẩn trương hỏi, khóe mắt còn bất chợt quan sát bốn phía.
Nhưng mà Lôi Đình Lạc chỉ là cười đáp: "Không có gì, tôi chỉ là tùy tiện nhìn xem, đi thôi!" Hắn lướt qua những gương mặt nghi hoặc kinh ngạc này đi về phía cửa lớn.
Trước khi ra cửa lớn sân bay, hắn quay đầu lại nhìn nơi vừa mới truy tìm. Tương Bình — cái tên ở trong lòng trước sau quanh quẩn không đi, hắn thề không tìm được cô quyết không không bỏ.
Mà ở bên kia đại sảnh, chuyến bay đi Đài Loan sắp cất cánh.
Từ sau khi Nhã Tử ở Nhật Bản tìm tòi một tháng không có thu hoạch gì, lại trong một lần ngẫu nhiên phát hiện mình nghe hiểu được tiếng Trung, vì thế cô quyết định tới Đài Loan một chuyến, có lẽ có thể tìm được manh mối có liên quan trí nhớ của mình.
Trên máy bay rất nhiều hành khách nói tiếng Trung Quốc cùng tiếng Đài Loan, cô hoàn toàn nghe hiểu được nội dung, điểm này rất không bình thường, cũng bởi vậy cô cảm thấy quyết định đi Đài Loan là đúng.
Một dòng khí rối loạn khiến cho hành khách trên máy bay nổi lên chút xôn xao, chấn động kịch liệt khiến cho mọi người nhất thời mất đi thăng bằng.
"A — si mi ma sen (tiếng Nhật, có nghĩa là thật xin lỗi), việc này —" cô gái bên cạnh không cẩn thận đem nước trái cây hắt tới trên người Nhã Tử, bối rối lau đi cho cô, thực cố gắng dùng tiếng Nhật không thuần thục hướng cô nói xin lỗi.
Nhã Tử cười nhẹ, dùng tiếng Trung lưu loát nói: "Không sao, dùng nước tẩy là được rồi."
"A! Thì ra cô là người Đài Loan, tôi còn nghĩ cô là người Nhật Bản a!" Cô gái thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Không, tôi đúng là người Nhật Bản."
"Hả? Làm sao có thể?"
"Vì sao lại không thể?"
"Bởi vì tiếng Trung của cô hoàn toàn không có khẩu âm (âm điệu nói) của người ngoại quốc."
Lời này khiến cho Nhã Tử giật mình sửng sốt. "Đúng không?"
"Cô nhất định là lớn lên ở Đài Loan đúng không? Nhìn kỹ, kỳ thật bộ dạng của cô không giống người Nhật Bản, mắt hai mí thật to, dáng người lại đẹp, một chút cũng không giống phụ nữ Nhật Bản mắt một mí, vóc dáng thấp, chân củ cải — a, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý phê bình." Phát giác mình rất thẳng thắn, cô gái thụt đầu lưỡi vẻ mặt chột dạ nhìn cô.
"Không sao! Tôi không ngại." Trên mặt Nhã Tử duy trì tươi cười, lại cảm thấy ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ cô thật sự không phải người Nhật Bản? Vì xác nhận khẩu âm của mình, cô thử hỏi: "Trung Quốc cùng Singapore đều là nói tiếng Trung, vì sao cô lại trực giác nhận định tôi lớn lên ở Đài Loan?"
"Khẩu âm của Trung Quốc cùng Đài Loan khác rất nhiều, không cùng một dạng, nhưng mà Singapore thì không nhất định, hay là — cô lớn lên ở Singapore?"
Nhã Tử chỉ cười cười, không hề nói cái gì, tâm tư ủ dột nổi lên một loại dự cảm, chuyến đi Đài Loan này dường như có cái gì đang đợi cô.
Đến Đài Loan mấy ngày nay, Nhã Tử — không, hẳn là Sở Tương Bình, cũng là tên trên hộ chiếu Đài Loan, vì tiết kiệm tiền, cô tìm một khách sạn nhỏ trong ngõ nhỏ ở tạm.
Đầu tiên cô phải tìm việc kiếm tiền sinh hoạt, vấn đề là cô cũng không có giấy chứng minh, bởi vậy hễ là công ty chính quy đều khó có khả năng thuê người như cô, tiền bác trai để lại cho cô cũng không nhiều, vé máy bay đã tốn hơn phân nửa, tiền còn lại chỉ đủ duy trì ba ngày ăn ở.
Nhìn đồng hồ đã mười một giờ khuya, hôm nay lại là một ngày vô ích, cô đi ở trên đường không mục đích, tự hỏi nên đi nơi nào, nhưng vào lúc này ngõ tối mơ hồ truyền đến tiếng kêu kéo đi suy nghĩ của cô.
Tiếng giày cao gót vội vàng chạy cắt qua đêm tối yên tĩnh, sau đó là tiếng bước chân hỗn độn theo sát phía sau.
"Cứu mạng nha —" một cô gái dáng người đầy đặn trang phục diễm lệ thét chói tai, thỉnh thoảng hoảng sợ quay đầu nhìn sài lang hổ báo đuổi theo sát phía sau.
"Con ả kia! Mày chạy chỗ nào!"
Bốn gã đàn ông gương mặt dữ tợn mắng to, trên tay đều cầm dao dưa hấu (chắc loại dao lớn), cô gái mang giày cao gót đương nhiên chạy không qua nổi bốn gã thân thể cường tráng vạm vỡ, chỉ chốc lát sau liền bị bọn đàn ông đuổi theo, vây khốn ở bên trong.
"Hãy tha cho tôi!" Cô gái đau khổ cầu xin.
"Đàn bà thúi, cha mày cũng dám đùa giỡn, lá gan rất lớn rồi!" Lưu Nhất Bá – tên đàn ông cầm đầu trong đó không lưu tình chút nào kéo lấy tóc của cô, dùng dao để ở cổ họng của cô.
"Anh Bá, anh.. . . anh đừng nóng giận, tôi đem tiền trả lại cho anh là được, dao không có mắt, cẩn thận chút. . . ."
" Không công liền trộm tiền của tao đi, mày cho là trả tiền có thể xong việc sao?"
"Bằng không.. . . Lần khác tôi mời anh đến quán trà tốt nhất, để cho anh giảm khí nóng."
"Muốn tiêu cơn tức, có mày đủ rồi." Vẻ mặt Lưu Nhất Bá không đàng hoàng cười, ánh mắt bẩn thỉu đảo quanh ở bộ ngực đầy đặn của cô.
Cô gái khó khăn nuốt nước miếng cười nói: "Có thể hầu hạ anh Bá là vinh hạnh của tôi, trước thu hồi lại con dao đi, không bằng. . . Trước tìm khách sạn, sau đó hãy nói."
"Đàn bà thúi, tao lại ngu cho mày lợi dụng cơ hội đi khách sạn để chạy trốn sao? Phòng trọ ăn mày không có, nhưng thật ra có phòng tôn (cái thùng bằng tôn to ơi là to áh), mày muốn chơi, bốn người chúng tao liền chơi với mày đến cùng."
Cô gái vẻ mặt hoảng sợ. Bốn người! Đừng nói giỡn, muốn làm như vậy chẳng phải muốn tính mạng của cô?
"Không cần nha anh Bá, cầu xin anh! Lần sau tôi không dám, buông tha tôi — ô —" băng dán che lại miệng của cô, cô không còn cơ hội kêu cứu.
Bốn gã đàn ông đem một cô gái kéo vào ven đường vứt vào phòng tôn, dự định khoe thú tính hết mức. Ở trong bóng tối, một câu thanh âm lạnh lùng truyền đến: "Buông cô ấy ra!" Đầu súng lạnh như băng để ở đầu Lưu Nhất Bá, cô im hơi lặng tiếng xuất hiện, không ai nhận thấy được, cũng kinh ngạc không biết làm sao cô xâm nhập mà lại khiến cho người ta không hề phát hiện.
Lưu Nhất Bá chậm rãi đứng lên, giơ cao hai tay cắn răng hỏi: "Là ai?"
"Người qua đường nhìn không vừa mắt."
"Cô tốt nhất đừng xen vào việc của người khác, con ả này thiếu tiền tôi."
"Tôi chỉ nhìn đến bốn tên đàn ông rất thú tính muốn cưỡng gian một cô gái, mau thả cô ấy ra!"
Lưu Nhất Bá vì tình thế, đành phải ra hiệu những người kia buông cô gái ra. Sau khi tay chân cô gái kia được tự do, nhảy dựng lên bay qua, xé đi băng dán ngoài miệng, khẩn cấp chạy về phía cửa.
"Cám ơn cô cứu mạng!" Vốn định vừa đi, sau khi nhìn ân nhân cứu mạng một cái, cô gái dừng bước chân kinh hỉ kêu lên: "Tương Bình!"
Sở Tương Bình cũng kinh ngạc nhìn lại cô, đến nơi này chín ngày, lần đầu tiên nghe được có người kêu tên của cô.
"Cô là?" Cô nghi hoặc .
"Cô chạy tới chỗ nào rồi? Trời ơi! Không thể tin được còn có thể gặp lại cô! Tôi là Phỉ Phỉ, cô không nhận ra sao? Sao vẻ mặt lại mờ mịt?"
"Phỉ Phỉ. . . ." Cô nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, cố gắng nhớ tới tên này nhưng lại cảm thấy rất đau đầu.
Lưu Nhất Bá lập tức thừa cơ xoay người bắt lấy tay cô muốn đoạt súng, mắt thấy tình thế nghịch chuyển, Phỉ Phỉ hoảng sợ thét chói tai, nhưng mà Lưu Nhất Bá cũng không có thực hiện được, bởi vì Sở Tương Bình lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai trực tiếp công kích chỗ yếu của hắn, tuy rằng những gã đàn ông khác cũng nhảy lên nhưng ngoài ý muốn toàn bộ thua ở dưới tay của cô.
Mỗi chiêu của cô đều đánh trúng điểm yếu, bốn gã bị cô đánh cho tơi bời tan tác, toàn bộ đều nằm trên mặt đất thống khổ kêu đau.
Nhưng cô đột nhiên nhìn hai tay ngẩn người. Lại thế nữa rồi! Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, sẽ không tự giác xuất ra công phu quyền cước, cô rốt cuộc là ai? Vì sao học được những công phu này? Mờ mịt nhìn hai tay ngẩn người, bất quá cô cũng không có thời gian ngẩn người, Phỉ Phỉ bắt lấy tay cô không nói hai lời liền kéo cô trốn đi.
Hai người chạy thật lâu, thẳng đến khi Phỉ Phỉ rốt cuộc chạy không nổi, cả người giống bóng cao su xì hơi ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Không. . . . Không được. . . ." Cô nhịn không được ói ra, thở hổn hển không ra hơi.
"Cô có khỏe không?" Sở Tương Bình ngồi xổm một bên hỏi.
"Cô. . . . Cô làm sao . . . Không có việc gì. . . ." Cô mệt nửa chết nửa sống, Sở Tương Bình lại thoải mái tự nhiên, giống như chưa từng chạy qua.
"Cô nghỉ ngơi ở đâu? Tôi đưa cô trở về."
"Đưa tôi trở về?" Phỉ Phỉ trừng lớn mắt nói. "Chúng ta ở chung mà, cô làm sao vậy, một năm không thấy không phải ngay cả chỗ mình ở cũng quên rồi chứ? Một năm nay cô rốt cuộc chạy đi đâu? Rời khỏi cũng không biết nói một tiếng, uổng phí chúng ta là chị em tốt, đồ của cô đều còn đặt ở nơi đó a!"
"Chúng ta ở chung?"
"Đúng vậy, cô làm sao vậy, Tương Bình? Sao vẻ mặt xa lạ như vậy? Tôi là Phỉ Phỉ nha!"
Sở Tương Bình nhìn cô gái tên Phỉ Phỉ trước mắt, thoạt nhìn cũng không giống đang nói dối, vì thế cô trầm ngâm trong chốc lát đáp: "Thực ra tôi không nhớ cô, bởi vì tôi bị mất trí nhớ."
Phỉ Phỉ trừng lớn mắt nhìn cô một hồi lâu, nếu không phải gió lạnh vù vù thổi khiến cô lạnh hoàn hồn, chỉ sợ còn ngây ngốc trong chốc lát nữa.
"Tóm lại, chúng ta vẫn là đi về trước đi, sau đó cô hãy nói cho tôi biết đây rốt cuộc là như thế nào."
……………………….
Ngồi ở trước bàn làm việc, tốn bốn giờ nghiên cứu tư liệu liên quan đến vụ án, đó là công việc mỗi ngày liên tục không thay đổi của Đinh Húc Nhâm.
"Tổ trưởng, mời uống trà." Nữ cảnh sát văn phòng bưng tới một ly trà nóng được pha đặc biệt tốt, thẹn thùng nói.
"Cám ơn." Đinh Húc Nhâm có lễ gật đầu, sau đó lại vùi đầu vào đống tư liệu chồng chất như núi.
Nữ cảnh sát mở cờ trong bụng lui về phòng trà nước, tụ cùng một chỗ với mấy vị nữ cảnh sát khác xì xào bàn tán.
"Thật sự nha, chỉ có lúc đưa trà cho Tổ trưởng uống, mới có cơ hội nhìn đến khuôn mặt tươi cười của anh ấy."
"Tôi đã nói mà, ngoại hiệu của Đinh tổ trưởng là "Người mặt sắt", muốn xem anh ấy cười chỉ có thừa lúc dâng trà."
Nữ cảnh sát đưa trà vừa đến nhận việc không bao lâu, tò mò hỏi: "Vì sao bình thường anh ấy không cười, lại rất nghiêm túc uy vũ!"
"Cô vừa mới đến không biết, trước kia Đinh tổ trưởng là người hay mỉm cười chào hỏi người khác, nhưng từ sau khi bạn gái hắn chết, con người hắn liền thay đổi trở thành khốc ca không nói cười tuỳ tiện."
"Bạn gái hắn đã chết?"
"Đúng vậy, nghe nói là hy sinh khi làm nhiệm vụ, là một đại mỹ nhân, thật sự là đáng tiếc."
"Oa, rất si tình nga, tôi thích loại đàn ông này nhất."
"Cô đừng vọng tưởng, Đinh tổ trưởng không gần nữ sắc, hiện tại anh ấy một lòng chỉ có phá án, đối với phụ nữ không có hứng thú."
Mấy nữ cảnh sát nóng bỏng thảo luận, cho đến khi tổ trưởng phát hiện các cô ở phòng trà nước buôn chuyện liền giận dữ, đến lúc đó các cô mới đều tự tản ra quay về cương vị công tác tiếp tục bận rộn.
"Đinh tổ trưởng, cục trưởng mời anh đến văn phòng ông ấy một chuyến." Cảnh sát văn thư (chuyên lo giấy tờ, tài liệu) nói với hắn.
"Cám ơn, tôi đây phải đi." Hắn đứng lên, thân mình anh tuấn đi đến văn phòng cục trưởng, sau khi gõ cửa, tiến vào văn phòng cục trưởng.
Cục trưởng vừa thấy đến hắn liền vẻ mặt tươi cười, tha thiết mời hắn ngồi xuống.
"Trưởng phòng pháp vụ (luật pháp) gửi thư đến, khen tỷ lệ phán án trong tháng này của cục hình sự chúng ta liên tiếp lên cao, thậm chí là cao nhất toàn tỉnh, toàn bộ đều thuộc về công lao chăm chỉ của cậu, biểu hiện của cậu tốt lắm."
"Cám ơn cục trưởng đã khen tặng." Đinh Húc Nhâm khiêm tốn khom người, cho dù được cấp trên ra sức ca ngợi, cũng sẽ không lộ rõ vui mừng trên nét mặt, không tuỳ tiện nói cười luôn luôn là biểu tình của hắn.
"Một năm nay cậu quá bận rộn công vụ, cũng nên nghỉ ngơi đi chơi hoặc quen biết bạn gái."
"Cám ơn cục trưởng quan tâm, tôi thích làm việc, bắt tội phạm là chuyện tôi muốn làm nhất trước mắt."
Cục trưởng cố ý ho một tiếng nhuận nhuận cổ họng, tiếp tục nói: "Kỳ thật tôi tìm cậu đến, là có chút việc riêng muốn nói, có liên quan chuyện con gái của tôi - Huệ Úc, cậu cũng biết, Huệ Úc rất yêu quý cậu.. . ."
"Cục trưởng —" hắn đánh gãy lời nói của cục trưởng. "Thực xin lỗi, tạm thời tôi không muốn bàn chuyện tình cảm."
"Là vì Sở Tương Bình sao? Đừng quên, cô ấy đã chết."
"Tìm không thấy thi thể, kết luận còn quá sớm."
"Cậu vẫn là cố chấp như vậy, ngẫm lại xem, nếu cô ấy không chết vì sao đến bây giờ cũng chưa liên lạc với cậu? Không cần lừa gạt bản thân nữa, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ kết giao với Huệ Úc, con bé đối với cậu một mảnh tình thâm, tôi lại rất coi trọng cậu, cũng chờ mong cậu có thể tiếp nhận vị trí của tôi."
"Cám ơn cục trưởng, nhưng tôi chỉ xem Huệ Úc như em gái của mình, cũng không có ý tứ khác, huống hồ hiện tại tôi một lòng điều tra vụ án, không thể phân tâm làm chuyện khác."
Cục trưởng thở dài nói: "Được rồi, không còn chuyện gì khác, cậu đi ra ngoài đi!"
Sau khi hơi khom người, Đinh Húc Nhâm rời khỏi văn phòng, hắn mới quay người lại rời đi, Trịnh cục trưởng liền trầm mặt xuống. Xem ra cá tính của Đinh Húc Nhâm quá mức cố chấp, muốn thu phục hắn còn phải tốn nhiều công sức.
"Ba ba." Theo tiếng nói mềm mại, một cô gái xinh đẹp ôn nhu từ trong phòng đi ra, dựa vào bên cạnh cha mình.
"Con gái ngoan, lời nói vừa rồi con cũng nghe được?" Từ dung nhan ưu sầu của cô, ông liền có thể đoán được.
"Vâng .. . Ba ba, người đừng ép hắn quá, con lo ép hắn quá ngược lại sẽ sinh ra hiệu quả ngược."
"Nhưng ba làm sao để cho con gái bảo bối của ba vì một người đàn ông mà cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ? Hơn nữa hắn luôn nhớ một cô gái đã chết, cũng không tránh khỏi rất không có tiền đồ."
"Đừng nói hắn như vậy, con chính là thích hắn có tình sâu như vậy, hơn nữa kỳ thực Húc Nhâm tốt với con lắm."
"Thật vô dụng, phải tự nhích lên mới có thể, không đi làm sao tiến triển được?"
Huệ Úc cúi đầu không nói, bởi vì bị cha nói trúng tâm sự nên không thể nói gì chống đỡ.
Cha cô vỗ nhẹ cô an ủi nói: "Yên tâm, Húc Nhâm là nhân tài xuất sắt, ba cũng thực coi trọng hắn, chỉ tiếc hắn không có mắt, con gái như hoa như ngọc của ba lại mặc kệ, chỉ nhớ cô gái đã chết kia, ba làm sao không ép hắn được, mà con cũng đừng theo hắn, khi cần thiết tích cực chút, muốn gả cho hắn phải bỏ chút công sức, ba cũng không tin không người đàn ông nào lại không động tâm với con gái xinh đẹp ôn nhu của ba?"
Trịnh Huệ Úc nghe theo dựa vào trong lòng cha cười duyên, nhưng lập tức lại chuyển vui thành lo.
"Cha, Sở Tương Bình kia. . . Thật sự đã chết rồi sao? Ngộ nhỡ ngày nào đó cô lại xuất hiện . . . ."
"Không có khả năng, một năm trước đã phái nhiều người đi tìm như vậy cũng không có tung tích, khẳng định là hi sinh vì nhiệm vụ, nếu cô ấy còn sống, nên có một chút tin tức xấu chứ! Yên tâm, không có ai tranh người trong lòng với con đâu."
"Uh. . ." Cô không hỏi nữa, chỉ là nhẹ dựa vào vai cha làm nũng, tuy rằng may mắn tình địch biến mất, nhưng đồng thời cô cũng ngầm trách ý xấu của mình, nhưng cô thật sự rất thích Húc Nhâm, chỉ cần cô không ngừng cố gắng, tin tưởng Húc Nhâm rất nhanh sẽ tiếp nhận cô.
※※※
Sau khi Lôi Đình Lạc từ Nhật Bản trở lại Đài Loan, dù chưa nhìn thấy bộ mặt thật của lão đại Cao Kiều tiên sinh - trùm thuốc phiện Nhật Bản, nhưng đã cùng tổ chức Thanh Sơn của Nhật Bản trao đổi thành công hiệp nghị bước đầu, ít nhất xác lập không gian hợp tác về sau, hoàn thành nhiệm vụ mà Chu Siêu bàn giao.
Mặt khác hắn phân phó thủ hạ tiến hành nhiệm vụ trọng đại nhất, bởi vậy vừa về Đài Loan hắn liền lập tức gọi thân tín đến, muốn biết kết quả.
"Điều tra như thế nào?" Hắn hỏi thân tín.
"Trong danh sách nhập cảnh liên tục một tuần nay, cũng không có tên Sở tiểu thư."
"Có lẽ cô ấy dùng thân phận giả để nhập cảnh."
"Chúng tôi đi tìm toàn bộ khách sạn ở Đài Bắc, cũng lấy ảnh chụp đến quầy hỏi qua, nhưng cho tới bây giờ cũng không có người gặp qua cô."
"Vậy sao?" Ngữ khí Lôi Đình Lạc bình thản, đôi mắt ngăm đen lại ẩn giấu thất vọng; chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi, lầm xem bóng lưng cô gái khác trở thành cô?
Một lần lại một lần không công mà về đã là việc nhìn quen lắm rồi, nếu tìm không ra manh mối gì, báo cáo chút tin tức khác còn hơn là không! Bởi vậy thân tín lại nói tiếp: "Tuy rằng không tra được tin tức gì, nhưng mà lại nghe được một chuyện thú vị, hôm kia nghe ba anh em trong bang nói, có một lão đại cùng ba thuộc hạ của hắn bị một cô gái tay không đánh bại, hơn nữa mỗi chiêu đều đòi mạng, đến bây giờ còn nằm ở trên giường, thật thú vị, bốn gã đàn ông nhưng lại đánh không lại một cô gái, lời này cũng truyền rất phóng đại."
Đôi mắt lạnh lùng của Lôi Đình Lạc thoáng chốc sáng lên, lập tức bắt lấy cổ áo thân tín hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"
"Tôi, tôi nói bốn gã đàn ông đánh không lại một cô gái rất phóng đại, anh Lạc.. . Tôi không phải nói sai cái gì. . . ." Đột nhiên bị lão đại nét mặt mãnh liệt của lão đại khiến giật mình, làm cho hắn đáp lắp bắp mà chột dạ.
Bốn gã đàn ông bị một cô gái đánh bại? Cô gái có năng lực này cũng không gặp nhiều, nếu là cô cũng rất có thể. Nghĩ đến đây, hắn nở nụ cười, nụ cười kia khiến những thủ hạ khác kính sợ, nhất là tên thân tín bị lão đại bắt lấy vạt áo, sớm bị dọa trắng mặt.
Cũng khó trách bọn họ sợ hãi, bởi vì lão đại của bọn họ không giống người thường. Bình thường Lôi Đình Lạc rất ít mỉm cười, trừ phi có người chọc hắn phát cáu, tức giận hiện ra ngoài là có thể suy đoán đánh giá, tươi cười khác thường ngược lại đáng sợ, hơn nữa khi ý cười của hắn thâm trầm liền tỏ vẻ có người sẽ chết thật sự thảm, mà lần này ý cười của Lôi Đình Lâc biến hoá khó dò không hiểu ra sao, khẳng định là chuyện gì chọc hắn phát cáu.
"Lập tức tìm bốn tên kia đến cho tôi, tôi muốn biết tình hình cặn kẽ."
"— Ách?" Thủ hạ còn ngu ngơ tại nguyên chỗ đột nhiên đáp lại, nghĩ đến mình nghe lầm.
"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi!" Ngữ khí không giận lại uy khiến cho bọn thủ hạ không dám có gì trì hoãn, lập tức hành động như bay.
Lôi Đình Lạc có dự cảm, người đàn bà kia có liên quan với Sở Tương Bình, nói không chừng người kia chính là cô, suy nghĩ điều này, gợn sóng che dấu ở sâu trong nội tâm nhịn không được rục rịch.
Không cần đến mấy giờ, bốn người Lưu Nhất Bá rất nhanh đã bị chộp tới, Lưu Nhất Bá vốn dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, sau khi biết đối phương là tử thần Lôi Đình Lạc tiếng tăm lừng lẫy trong giới, sợ tới mức tay chân như nhũn ra, lập tức ngoan ngoãn đem chuyện xảy ra hôm đó tự thuật một lần, bất quá tự mình để sót đoạn tình tiết cưỡng gian kia, đoạn tình tiết này vẫn là không nói tốt hơn.
Lôi Đình Lạc nghiêng dựa vào lưng ghế dựa, cánh tay chống lên sườn mặt yên lặng nghe Lưu Nhất Bá nước miếng tung bay thuật lại tình hình gặp gỡ cô gái kia, điệu bộ tuy rằng nhàn tản, nhưng con ngươi lợi hại như báo lại trừng Lưu Nhất Bá ứa ra mồ hôi lạnh.
"Cô gái đó trông thế nào?" Hắn chậm rãi mở miệng.
"Báo cáo Lôi lão đại, cô gái kia giống với đàn ông cường tráng tựa như đầu trâu, toàn thân khổng lồ mãnh liệt hữu lực, vừa đánh liền như nổi điên, ngay cả bốn người đàn ông chúng tôi đều đánh không lại, có thể nghĩ diện mạo của cô, dùng quỷ trâu thần rắn để hình dung cô là thích hợp cực kỳ."
"Ý của mày là diện mạo cô ta giống Chung Quỳ sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy! Lôi lão đại hình dung đúng, tựa như Chung Quỳ."
"Nói như vậy, gặp được loại phụ nữ này, đàn ông không lùi tránh chín mươi dặm cũng không được." Giương lên khóe miệng tuấn dật, hắn nở nụ cười.
Những thủ hạ khác thông minh lặng lẽ tránh lui, trước đó ngăn cách chút khoảng cách miễn cho lát nữa không cẩn thận bị Lôi điện bổ tới, chỉ có Lưu Nhất Bá không biết tình cảnh còn không biết sống chết cười cười.
Đột nhiên bá một tiếng, một trận gió lạnh xẹt qua gò má Lưu Nhất Bá, vẽ ra một vết máu trên má trái của hắn, một con dao nhỏ sắc bén cắm vào ván cửa phía sau. Lưu Nhất Bá ngây ngốc kinh ngạc, nếu con dao nhỏ kia lệch qua phải một chút, hắn đã có thể đi đời nhà ma. Đây là dấu hiệu tức giận của Lôi Đình Lạc.
"Lôi, Lôi lão đại............ ?" Ý cười của hắn cứng ngắt ở trên gương mặt nóng đau.
"Nghe nói dao nhỏ bắn trúng mắt người, có ba giây thời gian người sẽ không có cảm giác, mày thấy đúng không?" Lôi Đình Lạc vẫy vẫy phi đao trên tay, ánh mắt ra hiệu một cái, hai gã thủ hạ lập tức tiến lên bắt lấy Lưu Nhất Bá, hắn thành bia ngắm có sẵn.
"Lôi đại gia tha mạng a!" Hắn sợ tới mức quỳ xuống hai chân mềm nhũn.
"Cho mày một cơ hội nữa, nói thật." Ngữ khí của Lôi Đình Lạc nhẹ đến không thể nhẹ hơn, cúi liếc qua một ánh mắt lạnh như băng tuyết, ý cười trước sau đều đông lạnh.
"Tôi nói, tôi nói, là một cô gái trẻ tuổi, đại khái hai mươi mấy tuổi."
"Diện mạo giống quỷ trâu thần rắn?"
"Không phải, bộ dạng của cô không giống quỷ trâu thần rắn chút nào."
"Cô cường tráng như đầu trâu?"
"Không có, kỳ thật dáng người cô thon thả, không hề cường tráng, là tôi nói bừa."
"Cô ta vừa không cường tráng cũng không giống trâu, vì sao bốn người chúng mày cộng lại còn đánh không lại cô ta?" Lôi Đình Lạc giơ lên dao nhỏ khoanh vòng ở bức tranh trước mặt, dọa Lưu Nhất Bá ra một thân mồ hôi lạnh.
"Đây, đây là bởi vì. . . . Thân thể của cô quá nhanh, bốn chúng tôi còn chưa kịp phản ứng đã bị cô đánh cho chổng vó, nằm bò trên mặt đất không đứng dậy nổi."
Thủ hạ bốn phía nghe xong đều bật cười, Lưu Nhất Bá thổi phồng không thành ngược lại thành trò cười cho mọi người, về sau ở trên đường chỉ sợ cũng nâng đầu không dậy nổi đây.
Lúc này Lôi Đình Lạc lấy ra ảnh chụp để ở trước mắt hắn.
"Đánh ngã bọn mày, có phải cô gái này hay không?"
Lưu Nhất Bá cẩn thận nhìn ảnh chụp chằm chằm, nuốt nước miếng nói: "Nói thực ra, lúc ấy sắc trời thực tối, tôi không dám xác định.. . ." Nhưng ở dưới ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm của Lôi Đình Lạc hắn lại vội vàng nói: "Không. . . . Bất quá, lúc ấy một cô gái khác từng kêu lên tên của cô ta, tôi nhớ rõ — hình như là cái gì Bình?"
"Mày xác định?" Lôi Đình Lạc một phen nắm vạt áo của hắn.
Hắn mãnh liệt gật đầu. Nếu không gật đầu chỉ sợ sẽ hít thở không thông mà chết, lực đạo mà Lôi Đình Lạc nắm hắn khiến cổ họng hắn không thông khí được.
Lôi Đình Lạc khó nén nỗi lòng cuồn cuộn. Là Tương Bình! Không sai được! Cô còn sống! Tìm kiếm một năm mười ba ngày, rốt cục cũng có manh mối, hắn lập tức hạ lệnh với mọi người.
"Lập tức phái người đến nơi cô ấy xuất hiện đi hỏi thăm tin tức của cô ấy, có tin tức lập tức hồi báo." Lúc này đây, hắn tuyệt đối phải tìm được cô!
※※※
"Cô thật sự là cái gì cũng không nhớ rõ?" Phỉ Phỉ trừng lớn mắt, không dám tin hỏi.
Sở Tương Bình gật đầu, sau khi xác định cô gái gọi Phỉ Phỉ này không có nói dối, cô quyết định nói cho cô tình hình thực tế.
"Cho nên cô không nhớ rõ mình làm sao mất tích? Cũng đã quên tôi là ai?"
"Đúng vậy."
Phỉ Phỉ kinh ngạc một hồi lâu, rốt cục khẳng định Tương Bình không phải đang nói giỡn với cô, khó trách cô mất tích một năm, thì ra là ở Nhật Bản.
"Cô nên đi khám bác sĩ." Cô đề nghị.
"Kiểm tra qua, bác sĩ nói phải mổ, cần một số tiền phẫu thuật khổng lồ."
"Cái này thì khá phiền toái." Phỉ Phỉ quay đầu thở dài, cô chỉ là một vũ nữ nghèo, ngay cả bản thân mình cũng khó bảo toàn, càng khỏi nói giúp Tương Bình được cái gì.
Tương Bình xem kỹ căn phòng nhỏ năm mét vuông này, thử tìm về trí nhớ quá khứ, theo cách nói của Phỉ Phỉ, tên của cô xác thực kêu Sở Tương Bình, là một cô nhi, không có anh chị em.
Lơ đãng nhìn đến ảnh chụp trên bàn, đó là ảnh chụp cô chụp chung với Phỉ Phỉ, trên ảnh chụp là mình với một đầu tóc quăn gợn sóng lớn, bôi một lớp phấn dày cùng son môi đỏ tươi, thản nhiên cười, phong tình vạn chủng mười phần.
"Tôi làm công việc gì?" Cô hỏi.
"Cái này sao —" Ngữ khí của Phỉ Phỉ giả vờ vô cùng nói: "Đương nhiên là làm một công việc khiến cho người ta hâm mộ, không phải người bình thường có thể đảm nhiệm, phải có điều kiện vĩ đại mới có thể."
"Tôi là vũ nữ." Đánh gãy lời của cô, Tương Bình quay đầu nhìn cô. "Phải không?"
Lời nói một nửa treo ở giữa không trung, nếu cô đoán được cũng không còn cái gì tốt để giải thích, nhưng hiển nhiên Tương Bình đối với thân phận của mình có chút thất vọng, Phỉ Phỉ pha trò an ủi nói: "Kỳ thật làm vũ nữ cũng không có cái gì không tốt, nghe qua là quang vinh không lớn, nhưng béo bở cũng khá! Bên người tùy thời quay quanh những người đàn ông dùng tiền tài châu báu để nịnh nọt mình, một ngày có thể kiếm cả vạn đồng, cho dù kinh tế hiện tại đình trệ, một tháng cũng ít nhất có năm, sáu vạn, mỗi ngày ăn được mặc được, giống bà trẻ."
"Hầu hạ đàn ông có cái gì tốt." Cô lạnh lùng nói.
"Kia chính là thủ đoạn khiến cho đàn ông cam tâm tình nguyện đem tiền mặt nhổ ra thôi!"
" Có gì là tốt, ngược lại bị đàn ông chém giết đòi nợ, giống như cô vậy."
"Ai nha! Chuyện quá khứ cũng đừng nói ra, ngựa có lúc rớt móng, người cũng có lúc thất sách thôi, may mắn cô xuất hiện đúng lúc, đúng rồi, nói đến chuyện này, khi nào thì cô trở nên lợi hại như vậy? Trước kia tôi chưa bao giờ biết cô có công phu, oa! Lập tức đã đem bốn người đánh ngã trên mặt đất."
Lại mờ mịt nhìn tay mình, Tương Bình lúng ta lúng túng nói: "Tôi cũng không biết, có lẽ là vì phòng thân mới học, về phần học ở đâu, khi nào thì học. . . . Tôi thật sự nghĩ không ra."
Một chút cũng không có chú ý tới cô mất hồn, Phỉ Phỉ tự ôm cô cao hứng nói: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ, như thế rất tốt, cô lợi hại như vậy, về sau chúng ta sẽ không sợ những tên đàn ông xấu hạ lưu này đập phá ! Đúng rồi, ngày mai tôi đưa cô đến khách sạn, bằng điều kiện của cô khẳng định không bao lâu sẽ trở thàn tiểu thư thẻ đỏ nhất (cấp bậc cao nhất) trong khách sạn."
Cô lắc đầu nói: "Không được, tôi không nhớ một chút gì về cuộc sống, chắc sẽ làm không được."
"Bắt đầu học lại cũng được mà, trước kia cô chính là hoa khôi khiêu vũ đỏ cả nửa bầu trời nha, bao nhiêu đàn ông tranh nhau muốn cô, huống chi cô không phải không có tiền sao? Nếu không kiếm ít tiền, chẳng lẽ muốn uống gió tây bắc? Tóm lại, tất cả cô đừng lo lắng, quản lý khách sạn ở chỗ tôi đang làm hiện tại rất quen thuộc với tôi, để tôi giới thiệu khẳng định không thành vấn đề. Tôi mệt rồi, có chuyện gì ngày mai nói sau."
Đối với Phỉ Phỉ mà nói, nơi này là nhà của mình, vừa lên giường liền ngủ, nhưng với Tương Bình mà nói, đây vẫn là nơi xa lạ, lại nhìn ảnh chụp của mình lần nữa, cô khẽ thở dài.
Kế sách bây giờ, chỉ có đi từng bước tính từng bước.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Chung Quỳ: Thần Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của thần, cho rằng có thể trừ tà ma
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
10 chương
14 chương
5 chương
352 chương
59 chương