Edit: Hiểu Đồng Tô Noãn ngồi trong nắng sớm ban mai, đôi mắt bởi vì làm việc thời gian dài mà đau nhức khó chịu, cô để bút ghi chép trong tay xuống máy tính, nhắm mắt lại chợp mắt vài phút, sau đó một lần nữa cầm lấy bàn phím máy tính gõ gõ. Màn hình màu xanh da trời yếu ớt, làm cho cả phòng ngủ vắng lặng như men sứ xanh trơn, Tô Noãn chăm chú nhìn màn hình, khi cô gõ xuống một chữ cuối cùng, nặng nề thở phào nhẹ nhõm, ngón tay sớm mệt mỏi mới rời khỏi bàn phím. Trên màn ảnh máy tính hiện ra chính là dày đặc hàng chữ, cô dời mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắp mờ tối rồi, mặt trời cuốn mây trắng dần dần nhuộm dần lên hắc ám, cô tựa hồ còn nghe được tiếng chim hót truyền đến từ xa xa. Cô đi đến tòa nhà của Mị Ảnh ghi danh tham dự cuộc thi tuyển nhiếp ảnh gia chụp hình cho tuyên truyền thành phố, giám khảo sau khi xem giới thiệu vắn tắt lý lịch của cô và tập ảnh do nhà xuất bản Lục Lâm xuất bản, cũng không hỏi thêm gì nữa, liền trực tiếp cho cô qua vòng lựa chọn thứ nhất. Cho dù lòng có nghi ngờ cũng chỉ là gật đầu cám ơn, cho rằng chính thực lực khiến cô được giữ lại, cho đến khi cô ở nhà vệ sinh vô tình nghe được nhân viên làm việc trong nhà xuất bản Mị Ảnh nói chuyện phím, mới biết bất quá chỉ là vì hai lý do bát quái. Bộ tuyên truyền tiếng Nhật của Mị Ảnh hình như sớm đã nhìn trúng Lục Cảnh Hoằng đến chụp ảnh tuyên truyền, tự nhiên cũng chú ý đến tin tức của Lục Cảnh Hoằng, làm sao lại không biết không lâu trước đó Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng gây ra náo loạn như vậy? Hơn nữa người ngoài ngành suy đoán Tô Noãn là đứa bé mà lão tổng của Mị Ảnh đánh rơi bên ngoài, cũng khó trách nhân viên cao cấp của Mị Ảnh đối với cô lễ độ cung kính, trước khi bọn họ biết được Tô Noãn và cấp trên của bọn họ có quan hệ như nước với lửa. Cô chưa bao giờ buông tha giấc mộng của mình, cho dù nghe được mấy lời khen chê không giống nhau này, cũng không nghĩ tới như vậy mà bỏ cuộc, đứng được ở Mị Ảnh, không chỉ là lý tưởng của một mình cô, cũng là hy vọng của Thiếu Thần. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Tô Noãn khép máy tính lại để qua một bên, cô bỏ công sức một ngày một đêm để làm xong phần đại khái kế hoạch chụp ảnh này, bên tai cô giống như còn quanh quẩn lời nhắc nhở của chủ biên: đợt tuyển chọn nhiếp ảnh gia thứ hai là dựa vào kế hoạch thiết kế chụp ảnh tuyên truyền của mỗi cá nhân, một nhiếp ảnh gia ưu tú khi lập kế hoạch đồng thời hẳn là đã có một một tiêu chụp ảnh rõ ràng, chỉ có tập trung tốt vào mục tiêu của mình, mới có thể thiết kế ra kế hoạch tốt nhất, tôi nói như vậy, Tô tiểu thư đã hiểu chưa?” Cô như thế nào không biết, ám chỉ đã muốn rõ ràng như vậy, chỉ cần cô có thể đem Lục Cảnh Hoằng cam tâm tình nguyện đồng ý chụp ảnh lần này, cô chính là nhiếp ảnh gia đầu tiên do bộ tuyên truyền tiếng Nhật của Mị Ảnh quyết định. Tô Noãn vô vị cười cười, xoa xoa khoé mắt chua xót, nâng tay hết sức, nhìn thấy đầu ngón tay loé lên ánh sáng óng ánh của nhẫn kim cương, rất thích hợp, chỉ là có chút nặng, đối với ngón tay của cô mà nói, viên kim cương này có chút nặng. Cô thế nhưng không biết anh mua chiếc nhẫn này khi nào, tại sao vẫn luôn mang ở bên người, chẳng lẽ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng định cầu hôn cô sao? Trên mặt vốn nặng nề sau 24 giờ mệt mỏi, rốt cuộc cũng lộ ra một chút mỉm cười, Tô Noãn cuộn tròn ôm chặt chân, cái chân trần đặt ở bên cạnh sofa, chỉ là im lặng ngắm nhìn ánh sáng kim cương trong đêm tối kia. Tô Noãn cứ như vậy tự nhiên nghĩ tới chuyện xảy ra ở trong cục dân chính ngày hôm qua, cô cho rằng Lục Cảnh Hoằng nói cùng cô đi làm giấy hôn thú chỉ là vui đùa mà thôi, không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau anh thật sự đem cô kéo đến cục dân chính. Bọn họ đợi khoảng chừng hai tiếng, chờ từ lúc trời còn tờ mờ sáng đến sáng tỏ, lại chờ đến một câu: “Đồng chí, hộ khẩu đang trong quá trình chuyển dời không thể giải quyết thủ tục đăng ký kết hôn được, xin mời chờ sau khi hộ khẩu chắc chắn rồi hãy đến.” Tô Noãn không quên khuôn mặt đen lại ngay tại chỗ của Lục Cảnh Hoằng, vốn lạnh lùng cầm hộ khẩu nhìn chằm chằm nhân viên làm việc vùi đầu bận rộn xử lý việc đăng ký tiếp theo, đứng ỳ ra đó không có ý định đi, cả người đều tràn ngập hơi thở âm lãnh. Không bao lâu, thì có vị phó cục trưởng cục dân chính vội vã chạy xuống, trong tay còn cầm một chiếc điện thoại, nhìn khắp nơi một cái, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng giống như một khúc cây đâm ngay trước cửa sổ. “Là Lục phó bộ a, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không biết có thể giúp được gì cho cậu.” Lúc ấy Tô Noãn quan sát thấy miếng thịt béo núc trên mặt vị quan chức này cười đến run run, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác bị tính kế, mà Lục Cảnh Hoằng khi nhìn đến ông ta thì thả lỏng sắc mặt căng thẳng, tiện tay liền đưa tới hộ khẩu. “Tôi hy vọng mau chóng làm xong thủ tục đăng ký, điểm này, đối với một phó cục trưởng mà nói thì không phải là việc khó gì chứ?” Vị phó cục trưởng kia cười ha hả cầm lấy hộ khẩu, lại nhìn nhìn thẻ căn cước của Tô Noãn cùng Lục Cảnh Hoằng, sau đó ngẩng đầu cực kỳ thành khẩn vươn tay về phía Tô Noãn: “Vậy hộ khẩu của vị tiểu thư này đâu, cũng đưa cho tôi đi, tôi lập tức đi lo liệu, chỉ năm phút là xong ngay.” Lục Cảnh Hoằng vừa nghe thấy lời này sắc mặt lại hiện lên lo lắng, anh lấy hộ khẩu Tô gia ra, lại như thế nào cũng không nghĩ tới trong vòng một đêm, Tô Noãn trong hộ khẩu của Tô gia cũng không còn hiệu lực. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Anh đã đến trước 2 tiếng để ngồi chờ, một khi cục dân chính mở cứa sẽ lo liệu, nghĩ rằng sẽ tranh thủ đăng ký kết hôn trước khi phía đồn công an ở kinh thành bên kia làm xong thủ tục di chuyển hộ khẩu, lại không nghĩ rằng vẫn là muộn một bước. Mà điều anh có thể nghĩ tới chính là, sau khi Cù Dịch Minh trở lại kinh thành vào tối hôm qua, suốt đêm đã gọi điện thoại cho lãnh đạo đồn công an phía bên kia, âm thầm di chuyển hộ khẩu Tô Noãn. Về phần vì sao Cù Dịch Minh biết được tin anh muốn kết hôn cùng Tô Noãn, Lục Cảnh Hoằng nhíu chặt đôi mắt, quay đầu lại nhìn về phía nhân viên cảnh vệ Tiểu Chu hai tay chấp sau lưng, dáng người đứng thẳng cách đó không xa, Tiểu Chu cũng không chớp mắt nhìn về phía trước. Tô Noãn theo ánh mắt lạnh lẽo nghiến răng nghiến lợi của Lục Cảnh Hoằng nhìn lại, liền nhìn thấy Tiểu Chu đảm nhiệm sứ mệnh hộ hoa sứ giả, mà Tiểu Chu đón lấy tầm mắt Tô Noãn, lập tức gật đầu cung kính chào hỏi Tô Noãn, sau đó trở lại tư thế quân đội đứng thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực, về phần Lục Cảnh Hoằng, hoàn toàn rơi vào trạng thái bị xem nhẹ. Sau đó chưa tới vài phút Tô Noãn liền nhận được điện thoại của Cù Dịch Minh, Cù Dịch Minh quan tâm cô vài câu, bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi cô ở đâu, Tô Noãn không có dấu giếm, kết quả Cù Dịch Minh lập tức nói: “Đưa điện thoại cho tên tiểu tử Lục gia bên cạnh con, chú có mấy lời muốn hàn huyên với nó một chút.” Tô Noãn cầm điện thoại ngẩng đầu liền nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lục Cảnh Hoằng, anh vừa nghe nói là điện thoại của Cù Dịch Minh, không nói hai lời liền từ trong tay cô cầm lấy, cơn tức hình như cũng không ít, vừa muốn nói gì, liền bị đầu kia đi trước một bước: “Cậu cũng đừng quá lo lắng, tôi còn là thật coi trọng cậu, nhưng là, lần này cậu rốt cuộc là quá vọng động rồi, tôi nói như vậy cậu có thể thừa nhận chứ? Tôi thế nhưng chưa có nghe nói, con cái nhà ai kết hôn ngay cả người giám hộ hai bên đều không cần gặp mặt, nghe tiếng của nha đầu kia một chút, có thể thấy được là bị cậu doạ sợ tới mức không nhẹ. Ha ha, cái thằng nhóc này a…” Lục Cảnh Hoằng chau mày, muốn phản bác chút gì đó, kết quả phát hiện ánh mắt ném tới từ bốn phía, còn có Tô Noãn khó hiểu nhìn chăm chú, nhất thời toàn bộ chất vấn bị nghẹn lại, thật ứng với một câu kia: tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ bị tai ương.* *Ra tay trước lúc nào cũng có lợi, ra tay sau thì bất lợi. Cù Dịch Minh nói lời này rõ ràng là muốn mình thừa nhận, Lục Cảnh Hoằng quét mắt nhìn ánh mắt ân cần của Tô Noãn, cũng hiểu được ý đồ Cù Dịch Minh khi làm như vậy, chỉ có thể hạ thấp phong độ thừa nhận mình không phải: “Tham mưu trường dạy phải, trong chuyện này là tôi lỗ mãng, cũng xin ngài đừng để ở trong lòng.” Cù Dịch Minh chính là thản nhiên cười, không có một câu an ủi Lục Cảnh Hoằng, thở dài, tiếp tục nói: “Nha đầu mặc dù không còn nhỏ nữa, chỉ là, cậu cũng biết trước kia nha đầu đã trải qua chuyện gì, bây giờ nếu tôi có ý định đem nó về Cù gia chăm sóc, thì sẽ không bỏ mặc nó, nó nhìn vậy chứ chính là một đứa bé không có tâm tư, không nhìn rõ người, những chuyện lớn đời người cũng cần phải có trưởng bối thay nó xem xét, cậu nói xem có phải hay không?” “Tuy rằng tôi không phải là ba ruột của nha đầu, nhưng cũng hy vọng nó có thể được cưới gã tốt, Lục phó bộ sẽ thông cảm với phần tâm ý yêu thương nha đầu của tôi chứ?” Mu bàn tay cầm điện thoại của Lục Cảnh Hoằng nổi lên gân xanh, ngay cả nhận không rõ người cũng nói ra, tỏ rõ nghi ngờ nhân phẩm của anh, không tin anh, chỉ là một câu bác bỏ của Cù Dịch Minh sau đó đã đánh trả toàn bộ lời anh muốn nói. Người ta là có ý tốt suy nghĩ cho Tô Noãn, chẳng lẽ cũng có lỗi sao? Tô Noãn nhìn Lục Cảnh Hoằng thân thể càng lộ vẻ cứng ngắc, cũng càng thêm tò mò Cù Dịch Minh rốt cuộc nói gì với anh, khiến cho Lục Cảnh Hoằng nhìn qua uỷ khuất như vậy, nhất là thái độ Lục Cảnh Hoằng khi nói chuyện, càng thêm thành khẩn vô cùng. “Phải, tham mưu trưởng ngài yên tâm, tôi sẽ đối với Noãn Nhi thật tốt.” Lục Cảnh Hoằng nghe Cù Dịch Minh ý tứ hàm xúc không rõ cười, càng phát ra chán nản không thôi, cầm điện thoại đi đến một góc, đưa tay kéo kéo nút thắt cà vạt, mắt liếc nhìn sang Tô Noãn, trong lòng buồn bực cùng bức rức khó có thể mở miệng. Cửa ải Cù Dịch Minh này thật không dễ chịu, về phần Cù Dịch Minh vì sao nhìn anh không vừa mắt như vậy, tự nhiên quy tội cho một màn va chạm tối hôm qua, thái độ Cù Dịch Minh hiện tại chính là: Đừng cho là tôi không biết cậu muốn giải quyết nhanh chóng trước tiên dụ dỗ nha đầu bắt lại, tôi chính là quyết định phải chú ý theo sát cậu, tôi cũng không giống như nha đầu kia dễ bị lừa gạt như vậy, chuyện tối hôm qua làm cho hảo cảm của tôi với cậu giảm sút lớn! Có đôi khi ngay cả Lục Cảnh Hoằng cũng tò mò, Cù Dịch Minh tại sao lại quan tâm Tô Noãn như vậy, một đứa con của vợ ông ta cùng với người đàn ông khác sinh ra, cho dù là muốn bồi thường, hình như cũng có chút quá đáng. Nhưng mà lúc này đây Lục Cảnh Hoằng cũng không có nhiều thời gian để tự hỏi vấn đề này, bởi vì Cù Dịch Minh như cũ vẫn ở một bên cảm khái nói: “Dù sao thì, hôn nhân lần trước của nha đầu có nhiều thiệt thòi như vậy. Tôi thật sự không muốn nhìn thấy nó tiếp tục chịu bất cứ thương tổn nào, suy nghĩ một chút, một ông già như tôi đây mặc dù không có bản lãnh gì nhiều, nhưng mà cái vòng lẩn quẩn này cứ coi như là quen biết nhiều bạn tốt, ở bất cứ đâu cũng có thể quen được một hai bằng hữu, xử lý chuyện này tự nhiên cũng dễ dàng không ít.” “Tôi là người từng trải, nha đầu tuổi còn nhỏ, chuyện tìm chồng, phải thật cực kỳ thận trọng, ai cũng không nhớ kỹ, phải cho đứa bé của mình một chút thời gian để nhìn thấy rõ ràng, hiểu rõ ràng.” Lục Cảnh Hoằng bờ môi băng bó thẳng tắp, ngoài miệng thưa phải, trong lòng lại chứa nhiều bất mãn, ông không vội, nhưng tôi vội a, tôi đã ngoài ba mươi rồi, hôm qua ông còn nói tôi lớn tuổi, chuyện này nếu tiếp tục kéo dài nữa tôi thật sự trở thành ông chú đó! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) Lục Cảnh Hoằng quay đầu, vừa định đạp bồn hoa bên cạnh một cước, lại nhìn thấy Tô Noãn đến gần, cưỡng chế cảm xúc hung bạo, chỉ là gợi lên khoé môi bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười. “Đúng rồi, lần trước Cảnh Hoằng cậu… Cảnh Hoằng, cậu không ngại tôi gọi cậu như vậy chứ?” “Không ngại, đương nhiên không ngại, tuỳ ý ông…” Tô Noãn vừa đi tới chợt nghe thấy âm thanh khiêm tốn nhã nhặn của Lục Cảnh Hoằng, sau đó Lục Cảnh Hoằng liền chú ý tới cô, thái độ khiêm cung đó liền lập tức lúng túng, ngậm miệng không thèm nhắc lại, chỉ là nghe giáo huấn: “Tôi chỉ là không muốn nha đầu chịu uỷ khuất thôi, nếu cậu thật sự muốn kết hôn chung sống với nó, vậy lúc nào đó kêu ba cậu ra gặp mặt chính thức đi, hoàn cảnh của nha đầu, không biết cậu có nói với ba cậu và người trong nhà chưa, có một số việc vẫn là nên nói trước rõ ràng thì tốt hơn, đỡ phải tương lai sau này xảy ra vấn đề rồi mới tìm cách cứu chữa.” “Cậu cũng là nhân tài học cao hiểu rộng, tuổi còn trẻ mà có thể ngồi vào vị trí như ngày hôm nay, tự nhiên cũng từng là người thông minh tài trí, tôi nói cậu cũng hiểu, cậu bảo có phải hay không hả?” Lục Cảnh Hoằng ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng trên mặt có xu hướng hoà tan, Tô Noãn nghi hoặc nhìn anh như thế nào trở nên nhanh như vậy, Lục Cảnh Hoằng lại bỗng nhiên duỗi ra cánh tay dài, kéo cô qua ôm vào trong ngực, trên khuôn mặt tuấn tú là nụ cười thản nhiên: “Đa tạ tham mưu trưởng nhắc nhở, bất quá, xin tham mưu trưởng yên tâm, chuyện của tôi và Noãn Nhi, tôi chưa từng có ý lừa gạt trong nhà, ba tôi và các anh chị tôi đều biết, chỉ là công việc của bọn họ tương đối bận rộn, quanh năm suốt tháng cũng không gặp được mấy lần. Nếu ngài đồng ý như lời nói, ngày mốt tôi muốn đưa Noãn Nhi đi ăn cơm tất niên.” Lục lão gia tử tuyệt đối sẽ không có ý kiến, nhìn bộ dạng ông tích cực ra sức sai bảo Tô Noãn, liền nhìn ra được ông vô cùng hài lòng về cô con dâu mà con trai mình tìm được, bị làm khó ông cuối cùng không còn bị các lão già quân khu giễu cợt, như thế nào còn có thể làm cho con vịt đã bị luộc nấu chín là Tô Noãn này đây bay đi mất? Về phần chị Ba, Lục Cảnh Hoằng cũng đã có một phần cân nhắc của mình, có lẽ chị Ba tạm thời không tiếp nhận được Tô Noãn, nhưng vì hạnh phúc tương lai của mình anh cũng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không để cho Tô Noãn chịu một chút uỷ khuất. “Buổi cơm tất niên này nha đầu không thể đi, người một nhà bọn cậu tự ôn chuyện là được rồi, chờ qua năm sau, nếu có thể, cậu thật ra có thể mang nha đầu đi gặp người nhà của cậu.” Ở một số nơi khi con trai đưa con gái về nhà ăn cơm tất niên, cón ghĩa là ám chỉ hai người muốn kết hôn, Cù Dịch Minh không ngốc, tự nhiên cũng biết phong tục tập quán địa phương, Lục Cảnh Hoằng nghe xong Cù Dịch Minh cự tuyệt, thì có chút mất hứng, lại sau khi nghe thấy Cù Dịch Minh bổ sung, giữa chân mày hiện lên chút vui mừng. Lục Cảnh Hoằng vừa định cảm ơn, Cù Dịch Minh lại xoay chuyển lời nói: “Cảnh Hoằng a, tình cảm giữa cậu và nha đầu như thế nào, người lớn chúng tôi cũng không tiện xen vào, nhưng với thân phận là một trưởng bối và cũng là người từng trải, cá nhân tôi cảm thấy, các người quen biết không bao lâu, có một số mâu thuẫn còn chưa có cơ hội bộc phát, cho nên, cho dù ba cậu và người nhà cậu đồng ý, tôi cũng hy vọng các người có thể kéo thêm vài ngày nữa rồi mới nên duyên vợ chồng.” Nụ cười trên mặt Lục Cảnh Hoằng nháy mắt tan thành mây khói, băng bó khuôn mặt, lời này của Cù Dịch Minh nhìn như đề nghị, kỳ thực lại là thông báo cho anh, hộ khẩu Tô Noãn ở Cù gia, Cù Dịch Minh nếu đã không cho, anh cũng không còn cách nào khác. Gừng càng già càng cay, lời nói này một chút cũng không sai mà! “Chờ Lục gia hoàn toàn chấp nhận nàng dâu là nha đầu này, cậu cũng thật sự phát hiện nha đầu là người thích hợp với cậu nhất, đến lúc đó sẽ bàn bạc tới chuyện kết hôn, cậu nói an bài như vậy được không hả?” Lục Cảnh Hoằng tuy rằng cảm thấy an bài thay đổi bất ngờ như vậy chỉ tổ kéo dài thêm phiền toái, nhưng cũng không tìm ra được lý do bác bỏ, Cù Dịch Minh nói những lời này đều là vì suy nghĩ cho Tô Noãn, anh có tư cách gì nói không được đây? “Tuy rằng đối với cá nhân tôi mà nói, đó là một quyết định vô cùng hỏng bét, nhưng là, tôi không thể không thừa nhận, tham mưu trưởng ngài lo lắng quả thật chu đáo.” Cù Dịch Minh đối với việc Lục Cảnh Hoằng mấy hứng nói trắng ra như vậy, cười mà không nói, thở dài cười nói: “Cậu có thể hiểu là tốt rồi, cậu đã đồng ý rồi đấy, tôi đây cũng không còn gì muốn nói nữa, cúp máy đây, à đúng rồi, kêu nha đầu sớm một chút về nhà nghỉ ngơi, nó trong khoảng thời gian này áp lực khá lớn.” Lục Cảnh Hoằng thiếu chút nữa buộc miệng nói ra một câu: nói đến áp lực, hiện tại có ai có áp lực lớn hơn tôi đây? Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn cảnh vệ viên vẫn nhìn chằm chằm về bên này, âm thầm đè nén tố cáo bất mãn của mình, lễ phép chào tạm biệt lần cuối cùng với Cù Dịch Minh: “Được, tôi sẽ chuyển lời của ngài tới cô ấy, hẹn gặp lại.” “Đúng rồi, xem trí nhớ tôi kìa, chuyện quan trọng như vậy xém quên mất, tôi nghe nói Lục gia của cậu xảy ra chuyện hộ khẩu bị trộm có phải không hả?” Lục Cảnh Hoằng đầu lông mày vừa động, nhớ tới trước đây không lâu cháu mình trộm hộ khẩu đi kết hôn, chuyện này vây lấy Lục lão gia tử, tự nhiên cũng sẽ ở trong bộ đội truyền ra, Cù Dịch Minh biết cũng không phải là chuyện khó gì. Chỉ là bây giờ Cù Dịch Minh lấy chuyện đó ra nhắc lại, trời sinh tính cảnh giác Lục Cảnh Hoằng theo bản năng cảm thấy Cù Dịch Minh bây giờ lôi chuyện đó ra nói, tuyệt đối không có ý muốn cùng anh nói chuyện phím đơn giản như vậy. “Cậu yên tâm đi, Cù gia canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không xảy ra hiện tượng đồ đạc bị trộm, hộ khẩu nha đầu chuyển qua sau vài ngày nữa xong rồi, tôi sẽ đem hộ khẩu cất giữ kỹ, bảo đảm không đề cho người khác tuỳ tiện tìm được.” Lời này nghe như thế nào giống như, cậu đừng có học giống như cháu của cậu vậy, đến Cù gia tôi trộm hộ khẩu, tiểu tử, cậu vẫn là nên cùng nha đầu đường đường chính chính kết giao đi, mấy suy nghĩ méo mó trong ruột vẫn là nên ít động thì hơn! “Vì để phòng ngừa vạn nhất, tôi cũng đã nói chuyện với bằng hữu ở cục dân chính, trừ phi là hai bên đều hoàn toàn đồng ý kết hôn, nếu không giấy hôn thú kia là không thể đóng dấu.” Nói cách khác, Lục Cảnh Hoằng cậu muốn chơi trò bức hôn cũng vô dụng, chỉ cần Tô Noãn có một chút điểm không muốn, tôi sẽ không gật đầu, tôi sẽ để tên của hai người luôn xuất hiện trên sổ đen của cục dân chính.” Tô Noãn phát hiện sắc mặt của Lục Cảnh Hoằng càng ngày càng trắng bệch, động mạch chủ trên cổ thình thịch nhảy lên, không khỏi càng thêm kỳ quái Cù Dịch Minh nói cái gì, lại đem Lục Cảnh Hoằng vẫn luôn hờ hững tự chủ bức thành cái dạng này. Vừa định tiếp cận gần hơn để nghe lén, Lục Cảnh Hoằng liền cúp điện thoại, trên mặt nổi lên một hồi băng tuyết, đưa tay nhét vào trong tay cô, đối mặt thắc mắc của cô, anh chỉ có giản lược một câu: “Tham mưu trưởng đang truyền dạy anh làm sao để phá huỷ tuyến phòng ngự quyền giám hộ nhà gái, anh định đem học vấn bác đại tinh thâm này dạy hết cho con trai anh.” “Con trai anh? Con trai anh ở đâu ra?” “Chẳng lẽ em không định sinh con cho anh sao?” Nhìn thần thái có tiếng cũng có miếng của Lục Cảnh Hoằng, Tô Noãn cũng là quẫn đỏ mặt, mím môi một cái, muốn bỏ tay anh ra, thế nhưng anh lại nắm càng chặt hơn, vẫn không quên mang khoa học ra làm căn cứ: “Em xem, em cũng đã hai mươi bốn tuổi, trước hai mươi bảy tuổi nên sinh con là được rồi, qua tuổi đó xem như là sản phụ lớn tuổi mang thai, sinh con nhất định có nhiều mạo hiểm, đối với em và đứa bé cũng không phải là chuyện tốt, nhất là một người thân thể yếu ớt như em vậy, càng phải cẩn thận khi mang thai hơn, hơn nữa, anh cũng sắp ba mươi ba rồi, kéo dài thêm nữa, khó bảo đảm chất lượng t*ng trùng sẽ không giảm xuống, cho nên anh cảm thấy, bây giờ sống chết kết hôn chính là thời cơ tốt nhất.” Tô Noãn không thể nào bình tĩnh được nữa, mặt đỏ lan tràn tới bên tai, đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Lục Cảnh Hoằng, tức giận giống như con chuột hoa bị nghẹn khuất. “Em mới có hai mươi bốn, khoảng cách tới hai mươi bảy còn xa lắm!” “Vậy tốt rồi, chúng ta lại có thêm ba năm để chuẩn bị thật tốt.” “Lục Cảnh Hoằng anh vô sỉ!” Lục Cảnh Hoằng nắm chặt bàn tay lên án của Tô Noãn, cúi đầu nhìn hai má đỏ rực của Tô Noãn, nhất thời tâm ngứa ngáy khó nhịn, mới vừa cúi đầu xuống, một bàn tay liền khoát lên trên vai anh, anh nghe được một đạo âm thanh mất hứng: “Lục phó bộ, xin mời anh chú ý lời nói và hành động của mình.” Từ trong trí nhớ của mình kéo về lại thần trí, Tô Noãn cuộn tròn ở một góc sofa, nhớ lại sắc mặt đen ngòm lúc ấy của Lục Cảnh Hoằng, không thể kìm nén ôm bụng cười rộ lên, quả thực là không thể coi thường sự tồn tại của Tiểu Chu.