Người Tình Mới Của Quan Ngoại Giao
Chương 113
Lục Cảnh Hoằng đứng ở nơi đó, cúp điện thoại di động.
Lục tiên sinh, Tô Noãn tiểu thư mới từ nhà trọ Cố Lăng Thành đi ra, có vẻ như quần áo không có được…” hững lời này giống như một cây gai kích thích lòng anh, rốt cuộc anh không thể chịu đựng được, ly thủy tinh trong tay hung hăng ném trên sàn nhà, âm thanh tan vỡ thanh thúy mà chói tai, anh xoay người ra khỏi phòng ngủ biệt thự.
Khi anh đứng ở trong phòng ngủ bọn họ tự tay trang trí, nghe thấy cô ở đầu kia điện thoại nói, cô đang ở trong phòng xem ti vi, anh rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là “Đau lòng đến không cách nào hô hấp.”
Đại ngốc, vì sao phải lừa anh, chẳng lẽ cô cảm thấy anh ngay cả phụ nữ của mình cũng bảo vệ không được sao, muốn cô vì anh mà phải bỏ tôn nghiêm đi cầu xin Cố Lăng Thành sao?
Lục Cảnh Hoằng cười rộ lên, cười đến ngực co rút lại, anh ngồi chồm hổm trên mặt đất, chỉ ha ha cười, trong lòng một mảnh trống vắng, chỉ là muốn cười mà thôi, anh cảm thấy không có vấn đề gì, cho dù là người luôn tao nhã cũng có thể cười như vậy.
—————
Tô Noãn mở ra cửa biệt thự, cơ thể căng thẳng mới thả lỏng được, cô ngồi ở trước cửa, thở thật sâu, điều chỉnh tâm tình của mình, sắp xếp quên hết mọi chuyện xảy ra ở thành phố A, mới vừa đứng dậy liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi trên ghế sofa phòng khách.
Mái tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái, áo trắng thuần khiết, chiếc quần ở nhà màu xanh đậm tùy ý, nụ cười nhẹ nhàng ấm áp, ánh mắt thâm tình mà chuyên chú, bộ dạng giống như những lần sau khi đi vào giấc ngủ, giống như chân thật, lại như mộng ảo…
Giống như một câu nói đã từng bắt gặp trong tập thơ của Emily: “Chờ đợi một giờ, rất lâu; nếu như yêu, đúng lúc sau khi ở đó: chờ đợi một vạn năm, không lâu; nếu, cuối cùng cũng có tình yêu hồi báo trái tim, vui sướng nồng đậm nhất phảng phất giống như thác nước từ trên vách núi dựng đứng nháy mắt chảy xuống ầm ầm, trong trời đất một mảnh yên tĩnh, Tô Noãn im lặng ngắm nhìn anh, sợ hãi nhưng một khi thấy động tĩnh của Lục Cảnh Hoằng thì liền rất nhanh tiêu tán giống như bọt biển.
Lục Cảnh Hoằng chạy tới chỗ cửa, anh cúi thấp người, ngũ quan anh tuấn rõ ràng phóng lớn bên trong con ngươi của cô, Tô Noãn thử định vươn tay ra, trong tầm mắt hiện rõ khuôn mặt nhớ vô số lần này, có chút nghẹn ngào vui mừng, đầu ngón tay hơi lạnh của cô là ấm áp ấm áp, chân thật tồn tại, không phải là không khí vắng ngắt, cũng không phải là ảo ảnh trong bóng tối quay về giữa đêm khuy mộng ảo.
“Lục Cảnh Hoằng, anh đã trở lại, tốt quá.”
Cô còn chưa có đứng lên liền nhào vào lồng ngực của Lục Cảnh Hoằng, giống như là chú mèo lưu lạc bị chủ nhân vứt bỏ, lại gặp được nơi chốn đi về ấm áp, ôm chặt vòng eo của anh, dùng đầu cọ lên lồng ngực của anh, vô cùng vui mừng mà khóc.
“Đứa ngốc…”
Lục Cảnh Hoằng than nhẹ một tiếng, dùng ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, sau đó ôm chặt thân hình càng ngày càng gầy gò của cô, vỗ vỗ sau lưng cô, dịu dàng trấn an, màu hổ phách trong con ngươi là cuồn cuộn ánh trăng sáng tỏ.
“Không phải anh đã nói, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, ở đâu cũng không nên đi sao?”
Lục Cảnh Hoằng trầm nhẹ trách cứ âm thanh giống như một khúc Piano êm tai, nhưng mà Tô Noãn nghe xong cả người cứng đờ, vui mừng ngắn ngủi qua đi, kinh ngạc kinh hoảng chợt lóe lên ở trên mặt, cô ý thức được điều gì, nâng tay lên sờ khóe miệng.
Nhưng mà Lục Cảnh Hoằng giống như không có phát hiện mờ ám của cô,chỉ là càng ôm cô chặt hơn, Tô Noãn cũng không dám biểu hiện ra rõ ràng, cô nhìn nhìn bộ dạng của mình phản chiếu trên tủ kính thủy tinh, ngoại trừ hai má có chút sưng, những cái khác vẫn ổn.
Tô Noãn vẫn còn có chút chột dạ, cô lo lắng Lục Cảnh Hoằng hỏi cô đi đâu, nhưng mà Lục Cảnh Hoằng thế nhưng không có truy xét hành tung của cô, hơn nữa ngày, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) cô cứ như vậy dính vào trong lồng ngực của anh, rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập của anh, dần dần thỏa mãn.
Thì ra, đây là hạnh phúc cô muốn, chỉ cần có Lục Cảnh Hoằng, hạnh phúc chính là đơn giản như vậy, không ai có thể thay thế vị trí của Lục Cảnh Hoằng trong lòng cô, không ai cả, cho dù là Cố Lăng Thành, cũng chưa từng khiến cho cô mê muội như vậy.
Lục Cảnh Hoằng cái gì cũng không nói, cái gì cũng không muốn làm, cứ như vậy ôm cô đứng ở trong phòng khách, Tô Noãn tham lam thưởng thức hơi ấm trên cơ thể Lục Cảnh Hoằng, hốc mắt dần dần chuyển sang ướt át, đưa tay trái nhốt chặt Lục Cảnh Hoằng… Cái tên thấm trên đầu lưỡi ngọt ngào giống như đường, hôm nay đọc lên lại thấm trong đầu lưỡi chua xót, thế nhưng cô không ngừng tự nhủ với mình: chỉ cần Lục Cảnh Hoằng đã trở lại, tất cả không vui rồi cũng sẽ qua, chỉ cần Lục Cảnh Hoằng bình an là tốt rồi.
“Đột nhiên rất muốn cùng em ra ngoài một chút, ngày mai, chúng ta đi hẹn hò đi.”
Tô Noãn chợt nghe thấy câu này, không thể ngoại lệ mà run lên, nhưng Lục Cảnh Hoằng thật sự là dùng giọng điệu thận trọng lặp lại những lời này, anh thoáng thối lui một bước, hai tay khoát lên đầu vai cô, hạ mi mắt nhìn vẻ mặt có chút mệt mỏi của cô, hơi mang theo vài phần vui đùa ý tứ hàm xúc nói: “Lần đầu tiên mời con gái cùng đi du lịch, sẽ không nể tình như vậy chứ?”
Nhìn đôi mắt Lục Cảnh Hoằng lộ ra nghiêm túc, Tô Noãn hé miệng cười, khẽ động vết thương nơi khóe miệng, nhíu mày lại, nhưng vẫn không che dấu được vui mừng giữa chân mày, hai tay của cô tự động vòng qua cổ Lục Cảnh Hoằng, kề sát gương mặt anh: “Làm sao chứ? Em muốn cầu mà cầu cũng không được, chồng à!”
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tô Noãn liền cùng Lục Cảnh Hoằng chuẩn bị đi hẹn hò, cô hiếm khi được thục nữ trong chiếc váy công chúa màu trắng, giày xăng đan đế bằng màu hồng, trên đỉnh đầu là chiếc nón đan bằng lá mây tre che ánh mặt trời màu sắc rực rỡ, nắm tay Lục Cảnh Hoằng ra khỏi biệt thự.
Người đàn ông bước vào tuổi lập gia đình, đã đến giai đoạn đứng vào hàng ngũ thành thục, Tô Noãn quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Hoằng theo sát phía sau, không thể phủ nhận, người đàn ông có tuổi như Lục Cảnh Hoằng này, giống như một hủ rượu nho bốc mùi thơm và tinh khiết, là mê người nhất, nhất cử nhất động đều mang theo một cỗ sự dụ hoặc khó tả.
Lục Cảnh Hoằng không có mặc tây trang nghiêm túc, nhưng cách ăn mặc cũng là vừa phải thành thục kín kẽ, sơ mi màu trắng gạo, tay áo được vén lên gọn gàng tới khủy tay, nút cổ áo chỉ gài đến cái thứ hai, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, khóe miệng lộ nụ cười dễ hiểu, nhìn ánh mắt của anh giống như một mặt hồ gợn sóng chao đảo trôi nổi âm u.
Tô Noãn vẫn luôn nhìn Lục Cảnh Hoằng không rời mắt, đôi môi mỏng của Lục Cảnh Hoằng khẽ vểnh lên, tạo thành một độ cong duyên dáng, rất nhanh đưa tay bóp mạnh chóp mũi cô, làm cho cô bởi vì khó thở mà bừng tỉnh lại, nén giận trừng mắt liếc anh một cái “Lam nhan hoạ thuỷ!”
“Chẳng lẽ em không vui?”
Tô Noãn trừng mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng mang theo ý xấu cười, tay bị anh nắm, anh đang trêu đùa cù lét trong lòng bàn tay, từ lòng bàn tay dần dần thấm vào da thịt, tới tận đáy lòng, Tô Noãn mặt càng đỏ, chơi chiêu bài đánh vỡ bình, ôm lấy cổ Lục Cảnh Hoằng, nhón chân lên nhiệt liệt ngăn chặn môi anh, thử dò xét định tham lam tiến vào trong miệng anh, thưởng thức tư vị xa cách.
Lục Cảnh Hoằng nhướng mày lên, bên miệng ý cười càng đậm, nhiệt liệt đáp lại, Tô Noãn dùng hết sức mình bám vào trên người anh, cảm giác được mùi hương tuyết thanh khiết của Lục Cảnh Hoằng chảy xuôi vào trong máu huyết mình, kích diễm phập phồng ở trong lòng của cô.
Thật lâu sau, từ từ buông nhau ra, Lục Cảnh Hoằng dắt cô đi về phía nhà xe, dưới ánh mặt trời, Tô Noãn nhìn bóng dáng đi chung với nhau trên mặt đất, trong lòng từng đợt cảm động: “no, matten, the ending laensrct, on not, you cannot disappean some my world” không cho phép anh biến mất khỏi thế giới của em, mặc kệ kết thúc có hoàn mỹ hay không, Lục Cảnh Hoằng, anh hiểu không?”
————
Từ lúc bắt đầu đây là lần đầu tiên bọn họ hẹn hò không có người thứ ba, bọn họ làm tất cả những chuyện người yêu nhau thường làm, giống như là mới biết yêu, trở lại cái thời mới mười tám đôi mươi.
Đi bờ biển chơi thả diều, tuy rằng không đúng mùa; đi ăn kem ở bến tàu, điểm đặc biệt của nó là có chocolate, ăn đến miệng đầy bơ; bọn họ đi ăn Tô Noãn thích nhất là món ăn hè phố bình dân, Tô Noãn đem toàn bộ ma lạt nóng hâm hấp đều điểm một lần, sau đó cầm một tô thật to ngồi xổm ở ven đường, Lục Cảnh Hoằng một thân xa hoa quần áo đứng phía sau cô.
Tô Noãn mỗi một lần đều chỉ cắn một miếng, sau đó ném vào trong tô, đợi cô cắn hết tất cả một lần, mới nhảy dựng lên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới chiếc nón rơm lên, cười đến cong cong bờ mi, ghim một viên thịt nhét vào miệng Lục Cảnh Hoằng.
Lục Cảnh Hoằng nheo đầu chân mày, mạnh mẽ ăn thức ăn mà từ trước tới nay anh cho là không sạch sẽ, kết quả Tô Noãn cứ thế tiếp tục đưa qua, anh mới vừa muốn mở miệng cự tuyệt, lại khi chạm phải ánh mắt hơi bị thương của Tô Noãn thì lập tức phối hợp hé miệng, để mặc cô đem toàn bộ đồ ăn nhét vào trong miệng anh.
Tô Noãn căn bản không ăn được bao nhiêu, Lục Cảnh Hoằng lại ăn quá no, sắc mặt có chút quái dị, bụm môi lại, Tô Noãn ném cái tô xuống, nhìn khuôn mặt tâm tình bất định của anh gập bụng xuống cười to, anh chỉ đành bất đắc dĩ cưng chiều nhìn cô.
Sau đó thừa dịp người khác không chú ý, Tô Noãn nhích lại gần, hôn nhẹ lên cái miệng vừa đỏ lại vừa cay, anh bởi vì một bụng khó chịu túm lấy cô hôn lén, cô cũng không phản kháng, chỉ là ở bờ môi xấu xa cười trộm.
Đi ngang qua một cửa hàng bán quần áo lớn ở ven đường thì Tô Noãn tâm huyết dâng trào, liều chết mạnh mẽ túm lấy anh kéo đi vào, không để ý anh khó chịu phản đối, đưa cho anh một bộ quần áo đẩy anh vào phòng thay đồ, kèm theo một câu uy hiếp: “Nếu anh không thay, tối nay cũng đừng hòng ngủ trên giường của em!”
Lục Cảnh Hoằng nhìn dáng vẻ đắc ý của Tô Noãn, cổ họng giật giật, uy hiếp như vậy càng giống lời mời trắng trợn hơn, không còn vẻ không tình nguyện nhiều nữa, không nói hai lời liền thay bộ quần áo trẻ con kia.
Đúng ngay giờ cao điểm tan làm, trên đường cái tấp nập dòng người tới lui, Tô Noãn hưng phấn lôi kéo Lục Cảnh Hoằng hết nhìn đông tới nhìn tây, thỉnh thoảng hưng trí thúc giục Lục Cảnh Hoằng thiếu thiếu vài câu, Lục Cảnh Hoằng liền miễn cưỡng theo sau không thể trách Lục Cảnh Hoằng tiêu cực uể oải, nói tới tinh anh xã hội khoảng chừng ba mươi tuổi ăn mặc thành bộ dạng này đi tản bộ chung quanh, đều không thể ra vẻ một bộ dạng rất cao hứng.
Lục Cảnh Hoằng dừng bước chân, quay đầu nhìn chính mình trên tủ kính thủy tinh, áo sơ mi ngắn, quần dài bảy phần, giày cứng, đi cùng Tô Noãn một thân ăn mặc mát mẻ, nhìn xa xa giống như là học sinh yêu nhau trốn học đi trên đường cái.
Hai người cùng nhau đi hấp dẫn không ít ánh mắt, Lục Cảnh Hoằng tuy rằng gặp biến không sợ hãi, nhưng bởi vì hình dạng này…, cách ăn mặc nhất thời bị người ta nhìn chăm chú, xác thực có cảm giác là lạ, liền tiện tay mua kính mát đeo lên, ngăn cản những ánh mắt nhàm chán kia, cũng che luôn hơn phân nữa khuôn mặt thối thối của mình.
“Oa, không nghĩ tới Lục bộ trưởng đeo kính mát đẹp như vậy a! Cho em mượn đeo đi!”
Tô Noãn vây quanh anh vài vòng lấy lòng, nhịn cười thừa dịp anh không chú ý lấy xuống kính mát của anh, để cho khuôn mặt anh tuấn xinh đẹp của anh lộ ra dưới ban ngày ban mặt, Lục Cảnh Hoằng trên mặt nháy mắt âm trầm, Tô Noãn cười khẽ thè lưỡi, giơ giơ kính mát trong tay, liền chạy lên phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía anh nói to: “Đuổi theo em đi, đuổi được em sẽ trả lại cho anh!”
Vì thế Lục bộ trưởng tính tình trầm ổn kín kẽ xưa nay, chịu đựng ánh mắt quái dị bắn tới từ bốn phía, chạy đuổi theo Tô Noãn, Tô Noãn nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng tới gần, cười đến đau bụng, cũng rất ngọt ngào hạnh phúc.
Bọn họ dừng lại trước cửa một trường trung học gần đó, đúng lúc vừa mới tan trường, đàn em chạy xe máy nối đuôi nhau mà ra, Tô Noãn đột nhiên buông tay anh ra vọt tới đám đàn em, Lục Cảnh Hoằng bị đám đàn em lao tới ngăn cản.
Không bao lâu sau, Tô Noãn liền trở lại, bất quá trong tay là chiếc xe đạp, Lục Cảnh Hoằng nghi hoặc nhíu mày, Tô Noãn cũng rất hưng phấn mà hướng về phía anh vẫy tay, Lục Cảnh Hoằng tới gần nhìn chiếc xe đạp cũ kỹ kia hỏi: “Chiếc xe đạp này từ đâu ra?”
“Mua đó nha, vừa rồi có một người bạn nhỏ theo em vay tiền, em liền cho cậu ấy năm đồng, cậu ấy liền đem xe đưa cho em.”
Lục Cảnh Hoằng khóe mắt giựt giựt, Tô Noãn lại ý vị mà kích động vui sướng, đáng yêu kéo cánh tay anh lắc qua lắc lại: “Thế nào? Có thể chạychiếc xe này không?”
Trong trí nhớ hai mươi mấy năm của Tô Noãn, tuy rằng cũng đã từng lái qua xe đạp, nhưng không có một lần chính thức thưởng thức được người mình thích chở xuyên qua đường cái ngõ hẻm lớn nhỏ, việc này ở thời tuổi trẻ, là một việc lãng mạn mà hạnh phúc, mấy năm nay ngồi qua không ít chiếc xe sang trọng, nhưng khát vọng nhất cũng là thứ hạnh phúc bình thường này.
Đạp một chiếc xe đạp cũ kỹ rêu rao khắp nơi, đối với cuộc đời ba mươi mấy năm của Lục Cảnh Hoằng mà nói, cũng chưa từng trải qua, nhưng mà ánh mắt Tô Noãn vô cùng khát vọng và chờ mong, anh chỉ có thể yên lặng ngồi xổm người xuống kiểm tra xe.
“Đi lại được, chỉ là hơi cũ kỹ thôi…”
Lục Cảnh Hoằng vừa mới dứt lời, Tô Noãn liền tuyệt không khách khí nhảy lên chỗ ngồi phía sau, ngoẹo đầu nhếch miệng cười cười, Lục Cảnh Hoằng không tiếng động thở dài, ngồi lên phía trước, thắt lưng lập tức bị Tô Noãn ôm từ phía sau: “Honey, chúng ta đạp chiếc xe này về thế nào hả?”
Vì dụ dỗ anh đồng ý điều thỉnh cầu này, lại có thể ngọt ngào gọi anh “Honey” Lục Cảnh Hoằng quay đầu nhìn điệu bộ nịnh hót của Tô Noãn, trong đôi mắt phượng trẻ trung sáng trong kia là tràn đầy hưng phấn, anh tinh tường nhìn thấy chính mình trong ánh mắt của cô, không khỏi có chút thất thần, khi Tô Noãn hỏi lại lần nữa, mới hàm hồ suy nghĩ ừ một tiếng.
“Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta mau lên đường thôi!”
Tô Noãn ôm sát eo Lục Cảnh Hoằng, mặt tựa vào trên lưng Lục Cảnh Hoằng, cảm nhận được nhịp tim trầm ổn của anh, nhắm hai mắt lại, giờ phút này, cô cảm thấy vô cùng an lòng, vứt bỏ toàn bộ phiền não, chỉ muốn coi chừng người đàn ông trước mặt này.
Lục Cảnh Hoằng cũng không nhiều lời, tự động để chân lên bàn đạp nhấn một cái, liền chạy hòa vào trong dòng xe cộ, bên lề đường, Tô Noãn líu ríu nói gì đó, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) một tay nhốt chặt thân thể Lục Cảnh Hoằng, tay kia gãi phần eo của anh, Lục Cảnh Hoằng khuôn mặt bất đắc dĩ, cuối đầu liếc mắt nói gì đó, một tay cầm ghi đông xe đạp, tay kia lại gỡ tay cô ra.
Chỉ là vừa bị lấy ra, tay kia sẽ không từ bỏ liền tiếp tục gãi, híp mắt cười hì hì, Lục Cảnh Hoằng không thể nhịn được nữa, cuối cùng đành phải nhân lúc hai tay của cô vòng qua lưng anh thì dùng bàn tay to một phen chế trụ hai cổ tay cô, bắt giữ trước eo ngăn cản cô quấy rối.
Kết quả Tô Noãn cũng mờ ám xoa bóp lòng bàn tay của anh, lại vươn ngón tay ấn vào bụng của anh, Lục Cảnh Hoằng trời sinh sợ ngứa, vì thế một chiếc xe đạp ngay tại vòng cua bên đường quanh co uốn lượn chạy về phía trước, nhìn thấy người đi đường ùn ùn lướt qua sát bên cạnh họ, mọi người có thể nghe thấy tiếng cười của Tô Noãn ngồi phía sau xe đạp, mang theo hương vị của cô gái nhỏ, dí dỏm hồ nháo hơn nữa sang sảng, hai chân đung đưa, sau đó ôm chặt thân thể Lục Cảnh Hoằng.
Ở ngã tư đường, một đoàn thật dài đang nối đuôi nhau chờ đèn xanh đèn đỏ, Lục Cảnh Hoằng cưỡi một chiếc xe đạp cũ kỹ chở Tô Noãn hòa lẫn vào trong một đám học sinh trung học mặc đồng phục, quả nhiên là hạc trong bầy gà thấy được khí phách.
“Nhìn chú kia kìa, còn học chúng ta tán gái, thật sự là ngốc à nha!”
Chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của các bạn nhỏ, Tô Noãn âm thầm cười trộm, trên mặt thì nghiêm túc, Lục Cảnh Hoằng thì âm trầm, cố gắng không để cho mình để ý tới cuộc trò chuyện của mấy đứa nhỏ này cùng tiếng cười đắc ý của Tô Noãn.
“Lục Cảnh Hoằng, chúng ta cứ như vậy đạp xe đi thật tốt!”Trên đường trở về, Tô Noãn ôm eo Lục Cảnh Hoằng, “Anh chở còn em cứ thưởng thức phong cảnh, chờ tới khi anh mệt thì đến lượt em chở anh, thấy sao hả?”
“Em xác định em chở nổi anh không?”
Tô Noãn cũng không có một chút nào bởi vì câu nói này của Lục Cảnh Hoằng mà mất hứng không vui hỏi ngược lại, trái lại dựa vào trên lưng anh, hừ hừ nói: “Đàn ông không hiểu phong tình gì hết, đó chỉ là cách nói của em thôi, hiểu hay không hả, anh nên nghe hiểu hàm ý trong lời nói của em, mà không phải phân vân về việc chở nổi hay không, khó trách trước kia cũng không theo đuổi được nữ sinh, đồ khó hiểu…”
Lục Cảnh Hoằng cười nhẹ một cái, quay đầu nhìn Tô Noãn khẽ vểnh vành môi: “Có sao? Anh sẽ theo đuổi em, nói anh khó hiểu, không phải bây giờ em như cũ ngồi phía sau anh hay sao?”
“Miệng lưỡi trơn tru! Muốn bị mắng có đúng không, cái người ngốc nghếch này!”
Lần đầu tiên bị người ta mắng đồ ngốc, vẫn không thể cãi lại, Lục Cảnh Hoằng chống lại hai mắt phủ sương mù của Tô Noãn, đầu hàng cũng như quay đầu lại, bỗng nhiên bên hông tê rần, Tô Noãn đang nghoẹo đầu cắn một bên eo của anh, khó được tùy hứng “Noãn Nhi, đừng làm rộn, anh đang lái xe!”
“Noãn Nhi, mau buông ra, nếu không anh bỏ em ở ven đường đó.”
“Tô Noãn!”
………………
Anh đang ngủ.
Rất đẹp trai, người đàn ông của cô rất đẹp trai, khóe miệng mang theo một loại kiêu căng trẻ con. Những vui vẻ lúc ban ngày còn rõ như in trước mắt, cũng chưa từng tùy tiện làm như thế bao giờ, cùng người mình thích không kiêng kỵ gì là chuyện trước kia không dám mơ tới.
Anh đem tình yêu của anh cho cô, người đàn ông không biết đến tình yêu này trong nháy mắt đem toàn bộ tình cảm trao cho cô: anh chưa từng biết đến trả giá, tình thân tình bạn tình yêu hay thậm chí là tín nhiệm đồng nghiệp, toàn bộ đều dành cho một mình cô.
Cô chỉ hy vọng anh sẽ không bởi vì một lần cho ra quá nhiều mà trở nên thiếu máu.
Nhưng mà những việc này cô đã không cách nào lo lắng, không lẫn tạp chất, nhưng lại không trong sáng, ánh sáng lung linh, cũng xen lẫn hỗn loạn.
Tô Noãn hôn trán Lục Cảnh Hoằng, sau đó vén chăn lên đi xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, xuống phòng bếp rót nước đá uống, đột nhiên không ngủ được nữa, tỉnh táo mở to mắt, nhìn trời đang lúc một mảnh tối đen.
Cô đi đến phòng khách ngồi xuống, mở ti vi, chỉnh tới kênh âm nhạc, bắt đầu vừa nghe hát vừa nhớ lại từng chút từng chút một những chuyện đã trải qua cùng Lục Cảnh Hoằng, chờ tới khi tất cả mọi chuyện đều đã qua, cô quyết định đi xa một lần, lừa Lục Cảnh Hoằng.
Phía chân trời dần dần sáng tỏ, ánh bình minh chiếu vào, Tô Noãn xoa nhẹ mí mắt nhập nhèm mệt mỏi, tiếng nhạc còn vang khắp nơi trong phòng khách trống vắng, Tô Noãn đứng lên quyết định tắt đi, cô đưa tay tắt tivi, thế nhưng tay dừng lại trước hình ảnh bên trong, bởi vì cô nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trên ti vi.
“Bây giờ xin phát một đoạn tin tức, hôm nay, tại bãi đỗ xe của tập đoàn Minh Thượng ở kinh thành ngầm xảy ra vụ nổ lớn, chủ xe đúng là tổng tài mới vừa thành lập Minh Thượng cách đây không lâu Cố Lăng Thành tiên sinh. Bởi vì Cố Lăng Thành tiên sinh say rượu ra khỏi xe nôn mửa, may mắn tránh thoát được kiếp nạn, thế nhưng trong lúc nổ không tránh khỏi bị thương.”
Trước mắt Cố Lăng Thành tiên sinh như cũ cấp cứu tại bệnh viện nhân dân thành phố, bởi vì lúc ấy người đi đường không nhiều lắm, cho nên chưa phát hiện ra người bị nạn mới, cảnh sát đối với vụ mưu sát có chủ ý này tiến hành điều tra mọi mặt, có phát hiện tin tức mới nhất có liên quan, đài sẽ tiếp tục đưa tin tới mọi người, kính mong chú ý!”
Tô Noãn sau khi nghe tin tức xong thật lâu không kịp phản ứng, cô nghe thấy trái tim truyền đến tiếng đập mạnh mẽ, thế cho nên cô không nghe thấy mọi âm thanh khác, một bàn tay trắng nõn to lớn bao phủ trên lưng bàn tay cô, thay cô tắt đi ti vi.
Tô Noãn đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng không biết từ khi nào đứng ở sau lưng cô, đôi mắt xinh đẹp kia, cứ như vậy, rõ ràng cách cô gần trong gang tấc, lại làm cho cô phảng phất cảm giác giống như là từ dãy Ngân Hà ngoài kia nhìn sang, xa cách đến làm cho người ta sợ hãi, mà phương hướng anh nhìn chăm chú, chính là hình ảnh trên ti vi vừa rồi.
“Lục Cảnh Hoằng…”
Tô Noãn không xác định gọi một tiếng, cô vẫn luôn nhìn Lục Cảnh Hoằng chăm chăm, sau đó anh nghe thấy tiếng cô, hàn ý trên mặt nháy mắt tan thành mây khói, ngược lại thay vào là vẻ mặt dịu dàng che chở tươi cười: “Sao không ngủ được, còn sớm như vậy dậy làm chi?”
Lục Cảnh Hoằng nói xong liền dẫn cô đi về phía phòng ngủ, Tô Noãn lại đứng yên tại chỗ không chịu động đậy, hai tay của cô nắm cổ tay áo của Lục Cảnh Hoằng, cắn chặt răng, ngẩng đầu lên nhìn Lục Cảnh Hoằng đôi mắt ân cần: “Cố Lăng Thành sẽ không có chuyện gì, người như anh ta, sẽ sống thật mạnh khỏe, đúng không?” Lục Cảnh Hoằng nhíu mi nở nụ cười, biết cô đang chờ đáp án của anh, liền gật gật đầu, âm thanh thanh nhuận, đông lạnh giống như một mũi tên lạnh lẽo, lạnh lẽo sượt qua cổ cô.
“Ừ, anh ta vận khí không tốt, sắc trời còn sớm, ngủ tiếp một chút đi.”
“Anh ta sẽ không sao, cho nên anh cũng không có chuyện gì đúng không? Chuyện này không liên quan đến anh, anh cái gì cũng không biết đúng không?”
Tô Noãn hiếm khi khóc nức nở khi nói chuyện cùng anh như thế, ánh nắng ban mai ấm áp chiếu vào, Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt vẫn anh tuấn tốt đẹp như vậy, nhưng mà lại xa lạ đến đáng sợ như thế, giống như là một gốc cây Mạn Đà La thuần trắng.
Nhìn qua tao nhã cao thượng, tản ra vô hại hấp dẫn, đưa đến người dừng chân ái mộ, chỉ là càng đến gần, mới phát hiện anh tùy hứng giống như là kịch độc, lúc nào cũng có thể đưa người vào chỗ chết.
Bầu không khí xung quanh, cục diện hình như đáng buồn, nặng nề làm người ta hít thở không thông, con ngươi sâu không thấy đáy của Lục Cảnh Hoằng thật sâu ngắm nhìn Tô Noãn, bên trong có một bóng dáng nho nhỏ mờ ảo không chừng.
Tô Noãn nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lục Cảnh Hoằng, không khỏi lo lắng, không khỏi tiến lên ôm lấy anh, việc này không phải do Lục Cảnh Hoằng làm, cũng không phải anh, cô tin tưởng cũng không phải Lục Cảnh Hoằng.
Cũng không phải tin tưởng vào bản thân mình, cũng không phải tin vào phán đoán của mình, mà là, tin tưởng vào tình yêu của Lục Cảnh Hoằng.
Anh yêu cô như thế, không muốn mất đi cô, cô biết nếu như là anh, Cố Lăng Thành chết chính anh cũng sẽ bị liên lụy, như vậy cô cũng sẽ sống không nổi, cho nên Lục Cảnh Hoằng sẽ không đi giết người.
Cô có thể hoài nghi tất cả mọi người trong thiên hạ, thậm chí hoài nghi chính mình, nhưng cô tin tưởng Lục Cảnh Hoằng.
Cho dù cô có nghĩ tới, đêm qua Lục Cảnh Hoằng đi ra ngoài một chuyến, rất lâu mới trở về, anh nói anh đi mua nước tương, đúng nha, chai nước tương kia còn để trên kệ, như vậy cũng đã chứng minh được Lục Cảnh Hoằng trong sạch.
………………
Khi hình cảnh tìm tới cửa thì Tô Noãn biểu hiện rất tốt, rất cố gắng bình phục tâm tình đưa mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng bị bọn họ mang đi, suy nghĩ của cô trở nên đơn giản khác thường, không hề có bất kỳ suy nghĩ lung tung nào.
Cô chưa bao giờ chuyên tâm như vậy, hơn nữa hiểu rõ, việc này khiến cho cô nhìn qua chính chắn và tràn đầy sức mạnh, đủ để cô chống đỡ tới khi Lục Cảnh Hoằng trở về.
Cô nói với chính mình, có cái gì ghê gớm đâu, không phải chỉ là được mời đi phối hợp điều tra thôi sao, không phải Lục Cảnh Hoằng làm, anh căn bản không cần phải chịu trách nhiệm hình sự gì, nhưng sự thật chứng minh, hai tay của cô run rẩy sợ hãi.
Cô hốt hoảng chạy ra khỏi biệt thự, chạy về phía Lục Cảnh Hoằng bị hình cảnh dẫn đi, chỉ là cô còn chưa chạm được vào Lục Cảnh Hoằng, đã bị hai vị hình cảnh dùng súng chặn cô lại, không cho cô tiếp xúc với người bị tình nghi.
Lục Cảnh Hoằng nghe tiếng quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Tô Noãn, cô quá mức trấn định, trấn định đến bất kỳ người nào cũng đều nhìn ra được cô giả tạo, âm thanh trong trẻo của cô rơi vào trong tai anh: “Lục Cảnh Hoằng, bao giờ anh về?”
Tô Noãn móng tay nắm chặt trong lòng bàn tay, cô bị hình cảnh ngăn lại không thể tới gần Lục Cảnh Hoằng, chỉ là bàn tay vị hình cảnh nắm chặt cánh tay không dám nháy mắt một chút, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng sâu thẳm nhìn cô, an ủi cười cười: “Vậy em tin anh sao?”
Tô Noãn gật gật đầu, một giọt lệ trong mắt chảy xuống, chỉ có một giọt, Tô Noãn cắn môi, gật đầu, Lục Cảnh Hoằng khóe miệng tươi cười đến vô hạn, ánh sáng nhu hòa tĩnh lặng chảy xuôi trong ánh mắt thâm thúy của anh: “Ở nhà chờ anh về, đừng chạy loạn lung tung nữa, nghe lời biết chưa?”
“Dạ, em chờ anh, em ở nhà chờ anh…”
Tô Noãn đưa mắt nhìn xe cảnh sát rời đi, xung quanh không ít tò mò quan sát cô không rảnh đi để ý tới, chỉ xoay người đi trở về như cái xác không hồn, cô đã đồng ý với Lục Cảnh Hoằng, phải về nhà chờ anh.
Chỉ là vừa đi đến cửa biệt thự, hai chân của Tô Noãn liền mềm nhũn, quỳ ngồi trên mặt đất, bắt đầu khóc, (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.) sự tình làm sao lại ra nông nổi như thế này, tiếng của Cố Lăng Thành như đinh đóng cột quanh quẩn bên tai cô: “Lần này tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!”
Nếu Cố Lăng Thành tố cáo Lục Cảnh Hoằng xui khiến người khác đặt bom trong xe anh ta, nếu Cố Lăng Thành đồng thời đưa phần chứng cớ kia cho bộ quốc gia, chuyện sẽ tiến triển theo phương hướng nào, cô có thể nghĩ tới chỉ có màu đen khủng hoảng ùn ùn kéo đến.
Tô Noãn đau lòng đến cô thở không nổi, Cố Lăng Thành không thương cô, là may mắn của anh ta, bởi vì tất cả người yêu thương cô đều gặp bất trắc, ba đã chết, Thiếu Thần đã chết, bây giờ ngay cả Lục Cảnh Hoằng cũng bị giày vò.
Nếu không phải cô, Lục Cảnh Hoằng căn bản sẽ không gặp bất hạnh này, anh vẫn là một quan ngoại giao cao cao tại thượng, không ai sánh bằng, người tao nhã hoàn mỹ như vậy, làm sao có thể ngây ngô ở trong ngục.
Cô có được cái gì đây? Cả người cũng không tìm thấy được chỗ nào đáng yêu, cô mới phải nên chết đi a, mẹ của cô từng nói, cô là không được kỳ vọng xuất hiện trên cõi đời này, thế nhưng lại sống tạm bợ cho tới bây giờ.
Tô Noãn, mày không nên hại cổ tay, kiểu cách tự sát như vậy làm sao thích hợp với mày?Mày hẳn là nên trực tiếp nhảy từ tầng cao xuống, mày hẳn là nên té thành thịt nát xương tan sau đó bị chó cắn xé đi.
Tô Noãn không thể khống chế nghẹn nghào, khi Thái Luân Tư đuổi tới liền nhìn thấy bóng lưng nức nở của Tô Noãn, anh dựa vào cửa xe, đôi mắt lãnh đạm nhìn phía trước, vẫn nhìn, anh rất muốn đi lên đỡ lấy cô, nhưnganh lại không động đậy bước chân.
Nếu là kiếp này, có một người phụ nữ, khóc vì người khác như vậy, ngồi tù, có lẽ cũng xứng đáng thử một lần.
Cô hẳn là rất yêu Lục Cảnh Hoằng, yêu đến ngay cả chính cô cũng không biết thì ra một người có tình cảm có thể nồng đậm đến mức này chứ?
Người đàn ông không hiểu phong tình kia, cuối cùng cũngchiếm được lòng cô, chỉ tiếc, cậu ta nhìn không thấy, nếu thấy được, khuôn mặt hé ra núi băng hẳn là sẽ hòa tan trong nháy mắt, có lẽ không bao giờ đóng băng nữa rồi.
……………..
“Chúng ta mau nghĩ ra cách gì đi, anh cũng biết, những nơi không phải người ta muốn đó, người sạch sẽ như Lục Cảnh Hoằng, không thể kéo dài thêm thời gian ngồi ở trong đó, anh ấy sẽ khó chịu.”
“Thái Luân Tư, chúng ta làm sao lại quên mất, Lục gia không phải có người ở trung ương sao? Còn có Thôi gia, tôi có thể đi cầu xin…, chỉ cần có thể giúp được Lục Cảnh Hoằng, tôi có thể trở về Cù gia, có Lục gia cộng thêm Cù gia, Lục Cảnh Hoằng sẽ không có chuyện gì.”
Tô Noãn không ngừng lẩm bẩm một mình, nhìn ánh mắt của cô trở nên sáng quắc, Thái Luân Tư có chút lo lắng nhìn cô, nhưng vẫn là lựa chọn trả lời: “Lần này phụ trách vụ án chính là bộ trưởng quốc an Trịnh Lôi, thế lực đứng phía sau ông ta cùng thế lực đại biểu cho chính trị của Lục gia ở mảng chính trị xưa nay mâu thuẫn rất sâu.”
“Vậy thì Lục Cảnh Hoằng bị giam giữ thì sao, anh ấy là vô tội, bọn họ cũng không thể đổ tội cho anh ấy được đúng không?”
Tô Noãn ánh mắt vô cùng trống rỗng, lời này nói ra khỏi miệng ngay cả chính cô cũng không tin, huống chi là vị chính khách đầu óc tinh tế kia,Trịnh phó bộ trưởng… Trong đầu Tô Noãn hiện ra cái tên Trịnh Tuệ Tuệ kia, tiểu thư nhà giàu có xuất hiện cùng Cố Lăng Thành, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt: “Là cô ta…”
“Cho dù Cố Lăng Thành lần này bị ám sát, để tỏ ra công chính, phía trên tuyệt đối sẽ không để cho qua chức có liên quan tới Lục gia tới tiếp nhận,vì vâỵviệc điều tra vụ án này rất có khả năng là phía bất hòa nhất với Lục gia trong giới chính trị.”
Tầm mắt Tô Noãn thẳng tắp, cô hoảng sợ cười một cái: “Sao lại phức tạp như thế, có thể là bọn họ không có chứng cứ, không có chứng cứ là có thể kết luận bậy bạ được sao?”
“Tiểu Noãn.” Thái Luân Tư lặng lẽ như cũ, nhưng cũng phá vỡ Tô Noãn an ủi mình, “Cố Lăng Thành đã giao cho tòa án M chứng cớ chính xác xung đột với anh ta trong quá khứ, có người ra tòa làm chứng đã từng gặp qua một đứa trẻ.”
Tô Noãn đứng lên, lảo đảo muốn ngã, cô tức giận không còn hơi sức hét lên: “Thái Luân Tư, anh như thế này làm cho tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, tại sao phải nói thẳng để cho tôi tức giận!”
Thái Luân Tư lẳng lặng nhìn cô, trầm mặc thật lâu, nặng nề dày đặc giống như tuyết Seberia.
“Anh ấy cũng là anh em của anh, tại sao anh có thể không hề áy náy phá vỡ toàn bộ hy vọng của người khác như vậy?”
“Rất xin lỗi, chỉ là anh không muốn lừa mình dối người, những sự thật và chứng cớ kia đều còn nằm ở đó….” Anh dừng một chút: “Chỗ dựa sau lưng Cố Lăng Thành thế lực vô cùng mạnh, anh cũng không đủ sức nhúng tay vào, hơn nữa…, mấy ngày nay Lục gia cũng gặp phải chướng ngại, chuyện còn lâu mới có thể giải quyết dễ dàng như trong tưởng tượng.”
Anh lặng lẽ nhìn Tô Noãn, nhìn thấy mặt cô tái nhợt, bọn họ cũng đều biết, anh đã đem tất cả nói ra rõ ràng, rõ ràng như vậy, Tô Noãn cũng đều nghe rõ.
Cô gật gật đầu, như chưa từng sợ hãi, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Thái Luân Tư, chuyện đó hẳn là anh nên sớm nói ra, tôi không nên trở thành rào cản, tôi đồng ý bất kỳ trả giá nào, chỉ cần có thể cứu được anh ấy, Lục Cảnh Hoằng vốn vô tội, nếu như không có lời nói của tôi.”
“Mặc dù tôi và cậu ấy là bạn bè thân thiết nhiều năm, cũng không cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu ấy vô tội, Tiểu Noãn, tôi không nhớ tôi có nói với cô chưa, Lục Cảnh Hoằng, cũng không phải là người lương thiện.”
Chỉ cần là chuyện cậu ta muốn làm, trên căn bản không có gì là không làm được, cho dù là giết người.
“Ừ.” Tô Noãn gật đầu, “Anh cũng đã nói với tôi, anh ấy chỉ đối tốt với người anh ấy thích, Lục Cảnh Hoằng không chỉ có thích tôi, hơn nữa yêu tôi, tuy rằng…., tôi không xứng với tình yêu đó, nhưng tôi tin tưởng tình yêu đó.”
Cô nói xong liền đi, Thái Luân Tư không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn bước chân kiên nghị cùng bóng lưng gầy gò bén nhọn của cô.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
41 chương
10 chương
26 chương
63 chương
23 chương
6 chương