Ăn cơm chiều mới gọi cô? Lời nói của mẹ Vu khiến Thẩm Uất Lam không khỏi bật cười. Vu Bồi Vũ muốn cô đừng làm việc, ở nhà điều dưỡng thân thể, mẹ Vu muốn cô ăn no ngủ đủ. Nhiệt tình và quan tâm của hai mẹ con này thật đúng là từ một khuôn mẫu đúc ra. Thẩm Uất Lam trở lại phòng của Vu Bồi Vũ. Tối hôm qua không có tâm tình quan sát bài biện của căn phòng, hôm nay toàn cảnh đột nhiên đập vào mắt của cô. Hàng loạt bộ sách quản lý kinh doanh được xếp la liệt trên kệ sách. Trên bàn máy vi tính để bảng báo cáo doanh thu của các chi nhánh trong nửa năm nay. Có mấy tờ giấy tiện lợi dán lên màn hình vi tính, chữ viết đàn ông cứng rắn tinh anh ghi chép vài hạng mục công việc… Thẩm Uất Lam mỉm cười, kéo ghế lại gần, ngồi xuống bàn vi tính nhìn có vẻ lộn xộn, với tay lấy một tờ giấy tiện lợi, ngón tay mơn trớn trên hàng chữ viết. Xem ra ông chủ của cô không chạy theo thời đại rồi, cũng như không có thói quen sử dụng điện thoại thông minh… Chữ của anh nhìn rất đẹp! Tại sao những gì thuộc về anh, dù là một chuyện rất nhỏ không đáng nhắc tới, cũng khiến cô yêu thích đến như vậy? Thẩm Uất Lam lấy tay ôm đầu, cảm giác tình yêu của mình dành cho người đàn ông này thật sự quá nhiều, khẽ thở dài rồi dán lại giấy tiện lợi lên màn hình máy vi tính. Mới vừa đang muốn đứng dậy, khóe mắt của cô bắt gặp một món đồ khiến cô phải ngồi xuống lại. Gạt mấy tờ giấy báo cáo doanh thu sang một góc, cô rút ra một cuốn sổ da nền xanh chữ trắng có tên của cô trên đó. Cô nhận ra Vu Bồi Vũ cầm cuốn sổ này rất nhiều lần. Quyển sổ này rất nhỏ, có thể tiện lợi bỏ vào túi áo khoác tây trang hay áo khoác vận động, anh vẫn luôn mang theo bên người. … Tại sao lại có tên cô trên đó? Không được! Thẩm Uất Lam lắc đầu một cái. Tự tiện xem đồ người khác là không đúng! Cô muốn trả lại cuốn sổ về chỗ cũ, luống cuống một hồi, cuốn sổ trong tay rơi xuống, tờ giấy kẹp bên trong rơi ra… Cô nhìn một hồi thì đúng là tờ giấy nợ năm đó của cô và Vu Bồi Vũ. Cô ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhặt tấm giấy nợ lên gắp vào cuốn sổ. Cho dù cẩn thận thế nào cũng nhìn thấy chữ viết bên trong —— rậm rạp chằng chịt, ghi chép cặn kẽ mỗi ngày Vu Bồi Vũ mang thức ăn gì đến cho cô. Lúc nào thì tủ lạnh của cô trống rỗng? Lúc nào thì nên nấu đồ ăn mới cho cô? Lúc cô ăn tiramisu sẽ cau mày, uống canh hải sản sẽ mỉm cười. Lúc nghe hôm nay ăn thịt bò bít tết thì vẻ mặt vui vẻ giống như Phillip nghe được có thịt bò để ăn. Món sườn hương vị mới thì vẫn còn ở trong thời kỳ quan sát… Lật thêm vài trang nữa thì chính là thời gian biểu mấy tháng tới của cô, thậm chí còn có cả chu kỳ kinh nguyệt của cô. Khó trách Vu Bồi Vũ luôn biết lúc nào thì gọi canh đậu đỏ cho cô uống… Bỗng nhiên khóe mắt cảm thấy ê ẩm. So với trí tưởng tượng của cô, người đàn ông này vì yêu cô mà dụng tâm quá nhiều. Thẩm Uất Lam để lại cuốn sổ về chỗ cũ, ngồi trên mép giường, tinh thần có chút không tập trung, ôm chiếc gối có hơi hướm của Vu Bồi Vũ, ngẩn người. Đối với Vu Bồi Vũ, cô muốn gì được đó, ta cần ta cứ lấy. Mà trong khi anh cực khổ vì nhà hàng, cô vẫn luôn cho rằng mình yêu Vu Bồi Vũ nhiều lắm, nhưng có khi nào cô giống như Vu Bồi Vũ, quan tâm anh từng li từng tí như vậy không? Cô chỉ nghĩ tới lời nói của anh, muốn trả sạch tiền cho anh cho thật sớm, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới có ngày có thể làm người tình của Vu Bồi Vũ, sinh con cho anh. Hơn nữa, cô cũng chưa từng nghĩ tới có ngày Vu Bồi Vũ sẽ mang cô về nhà, nói với mẹ anh, anh muốn cưới cô… Cô đã từng nói với Vu Bồi Vũ cô thích anh, nói anh là ân nhân của cô, là người quan trọng nhất của cô, nói cô lệ thuộc vào anh, không thể rời bỏ anh. Nhưng cô đã bao giờ nói với anh, cô thật yêu anh chưa? Cô nghĩ, cô đã từ từ hiểu được nguyên nhân vì sao Vu Bồi Vũ cho rằng cô trả hết nợ cho anh thì sẽ bỏ đi. Đó là bởi vì, trong tiềm thức của cô, cô luôn đặt mình ở địa vị thấp hèn nhất trong đoạn tình yêu này, luôn có cảm giác mình không thể ngang hàng cùng với anh, cho nên cô nghĩ đủ mọi cách để nghe lời anh, lệ thuộc vào anh, nhưng chưa từng đặt anh ở vị trí của một người tình hay một người chồng. Cô luôn cảm thấy, Vu Bồi Vũ đáng có một người phụ nữ tốt hơn. Cho nên, có lẽ, cô thật sự ôm ấp trong lòng ý định có thể rời khỏi anh, chuẩn bị sẳn tâm lý cho mình khi anh có người phụ nữ khác… Cô thật xấu, tại sao cô có thể như thế? Hành động này của cô chỉ là đẩy Vu Bồi Vũ vào tình cảnh bết bát hơn. Sự bao dung của Vu Bồi Vũ đối với cô như thế trong đoạn tình cảm này khiến cô cảm thấy mình hèn mọn hơn. Vu Bồi Vũ không cảm thấy cô yêu anh, chỉ cảm thấy cô đối với anh có niềm ân tình không rõ ràng. Nếu không thì tại sao cô lại lén anh uống thuốc ngừa thai, không muốn làm người yêu công khai, ngay cả đứa bé của người đàn ông mình yêu thích cũng không muốn mang? Tại sao cô lại có thể đối xử với Vu Bồi Vũ như thế? Tối hôm qua Vu Bồi Vũ còn nhận lỗi với cô, thật ra thì người xin lỗi phải là cô mới đúng! Đột nhiên Thẩm Uất Lam cảm thấy rất khó chịu! Khó chịu đến mức cô cảm thấy không thể ngồi yên, nhất định phải tìm chuyện gì đó để làm. Vì vậy, lúc Vu Bồi Vũ lên lầu, sàn nhà sạch sẽ đến mức ngay cả một sợi tóc cũng tìm không thấy. Mỗi màn cửa sổ bằng lụa mỏng cũng bị tháo ra giặt sạch, ngay cả cánh quạt máy và máy điều hòa nhiệt độ cũng được chà rửa xong, đặt trên bệ cửa sổ hong khô. Mà Thẩm Uất Lam đang ngồi chồm hổm trong phòng tắm lau chùi bồn cầu. Vu Bồi Vũ trừng mắt nhìn cảnh tượng hoang đường trước mặt, có lý do chính đáng hoài nghi, nếu như ngày nào đó Thẩm Uất Lam bỏ đi, vào làm ở một công ty quét dọn, cô nhất định có thể nhanh chóng trèo lên một ví trí hết sức lý tưởng không? Vu Bồi Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam hồn nhiên không hay biết sự có mặt của anh, cười cười nói: “Em không thể nghỉ ngơi cho tốt được sao? Vậy là tốt cho công ty quét dọn tuần này rồi, tới làm việc mà không tìm được chuyện làm.” Thiếu chút nữa là bàn chải trong tay trợt đi! Cô lấy mu bàn tay lau mồ hôi trên tráng, lại dùng cùi chỏ đẩy Vu Bồi Vũ một cái, vội vàng nói: “Bồi Vũ, anh ra ngoài trước đi, ở đây toàn là mùi thuốc lau chùi, rất khó ngửi, em làm thêm một chút nữa là xong rồi.” “Thuốc lau chùi có mùi gì khó ngửi hả? Lúc trước ngày nào anh cũng ngâm mình rửa chén trong phòng bếp.” Vu Bồi Vũ xem thường lý lẽ của cô, trực tiếp giành lấy bàn chải của cô. “Không giống nhau. Lúc trước anh là đầu bếp, bây giờ là ông——" Thẩm Uất Lam bỗng dưng dừng lại. Đúng rồi, đây chính là quan hệ giữa bọn họ, cô lại nhắc tới rồi! Cô có thể đoán ra được biểu tình bị thương trên mặt của Vu Bồi Vũ. Quả nhiên Vu Bồi Vũ nhướng cao một bên chân mày, ánh mắt sâu thẳm gắt gao nhìn cô. Kỳ quái! Tại sao trước kia cô chưa từng phát hiện vẻ mặt khiến người ta đau lòng của Vu Bồi Vũ như thế này? Lồng ngực cô khẽ co thắt, bỗng nhiên đổi lời nói: “Bồi Vũ, ý của em là, em đã làm nửa chừng rồi, anh để cho em làm xong hết luôn đi. Anh đi ra ngoài trước đợi em, em lau hết sàn nhà tắm là xong, có được không?” Vu Bồi Vũ khẽ liếc nhìn cô một cái, thở dài, buồn bã đứng dậy, động tác hàm chứa vẻ mất mác không thể giấu được. Anh và Thẩm Uất Lam chưa bao giờ ngang hàng nhau. Lúc nào cô cũng đặt mình ở vị trí thấp nhất, tiện thể bỏ anh lại bên ngoài thế giới của cô. Ánh mắt của anh làm Thẩm Uất Lam rất khó chịu. “Bồi Vũ.” Thẩm Uất Lam đột nhiên kêu anh lại. “Hả?” Vu Bồi Vũ giương mắt lên. “Em, em toát rất nhiều mồ hôi, muốn tắm trước. Chờ em tắm xong, em muốn uống loại trà nước trái cây mà anh đã làm trước kia. Anh có thể ra ngoài trước nấu dùm em không…” Như vậy có được không? Cho anh một ít việc làm, để anh khỏi phải suy nghĩ lung tung? Vu Bồi Vũ nhìn Thẩm Uất Lam, ánh mắt chợt sáng lên, khóe miệng tươi cười, so với thường ngày còn dịu dàng hơn, nghiêng người hôn lên trán cô một cái. “Anh giúp em nấu, em từ từ tắm đi.” Anh biết cô thích uống nước trà trái cây, thêm hai viên ô mai và một ít chanh. Xem ra Vu Bồi Vũ có vẻ hài lòng, rời khỏi phòng tắm. Thẩm Uất Lam vừa buồn cười vừa tức giận nhìn theo bóng lưng cao ngất kia. Tại sao cho tới bây giờ cô mới phát hiện cô vẫn luôn xem đàn ông như trời, tinh thần nô lệ thì ra mạnh mẽ hơn cô rất nhiều? “Uống ngon không?” “Anh đã nói chuyện với mẹ Vu chưa?” Vừa nuốt xuống hớp trà trái cây nóng hổi vừa nấu xong, Thẩm Uất Lam và Vu Bồi Vũ lên tiếng cùng một lúc. Vu Bồi Vũ cưng chiều vuốt vuốt đỉnh đầu cô. Chuyện của cô vĩnh viễn quan trọng hơn chuyện của anh… “Uống ngon không?” Vu Bồi Vũ hỏi lại một lần nữa, quyết định lát nữa mới kể chuyện anh nói chuyện với mẹ và chuyện của anh trai. “Ngon lắm! Em rất thích, anh cũng uống đi.” Thẩm Uất Lam bưng ly trà ngồi xuống bên cạnh anh, đưa ly tới tận môi anh, vừa làm nũng để anh uống một hớp. “Không chua quá chứ?” Vu Bồi Vũ mỉm cười. “Không đâu, vừa vặn.” Thẩm Uất Lam chợt dừng lại, nhìn Vu Bồi Vũ với ánh mắt hình như đã hiểu ra chuyện gì. “Bồi Vũ, anh không thích uống đồ chua thì phải?” Cô đặt ly trà lên bàn thấp bên cạnh, hỏi. “Không thích.” Vu Bồi Vũ hôn nước trà còn dính trên môi cô, “Nhưng anh thích uống từ trên người em.” Anh không thích uống… nhưng vẫn nấu cho cô… Trong lòng Thẩm Uất Lam dâng lên một trận cảm động, vùi mặt vào lòng của anh, nói nhỏ: “Em nhất định sẽ nhớ anh không thích uống. Sau này em giúp anh nấu cũng sẽ không làm lỗi. Bồi Vũ, cám ơn anh lúc nào cũng đối tốt với em.” “Lúc nào em cũng nói không hết lời ‘cám ơn’ với anh.” Câu nói oán trách nhưng nghe ra được sự cưng chiều trong đó, cộng thêm mấy phần bất đắc dĩ. Thẩm Uất Lam ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Vậy sau này dùng chữ『 em yêu anh 』để thay thế có được không?” Vu Bồi Vũ sửng sốt. Thẩm Uất Lam mỉm cười với anh, giọng nói chậm rãi dịu dàng—— "Bồi Vũ, có phải em già lẩm cẩm quên nói cho anh biết em yêu anh đúng không? Bồi Vũ,, em thật yêu anh, không phải chỉ có cảm tạ, là em thật lòng yêu anh.” Cô vén tóc trên trán của anh ra, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt anh tuấn, dừng lại trên cánh môi anh, nhìn anh bằng cặp mắt nóng rực vài giây. Hai gò má lại đỏ bừng, trốn vào ngực anh. “Bồi Vũ, em thật yêu anh. Cho dù anh không cho em mượn một số tiền to lớn, cho dù anh không phải là ông chủ của em… Em nghĩ, ngay từ lúc em gặp anh trong ngỏ hẻm trước cửa tiện lợi tối hôm đó, em đã bị anh hấp dẫn. Anh là một người rất hoàn hảo, tại sao em lại có thể không thương anh? Thật xin lỗi, em chưa bao giờ nói cho anh biết, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tương lai… Em chỉ muốn trả xong nợ cho anh, để được ngang hàng với anh. Em luôn không để ý đến tâm tình của anh…” Rõ ràng chuyện gì hai người cũng đã làm hết rồi mà tại sao cô lại cảm thấy xấu hổ như chưa từng có trước đây? Bây giờ Vu Bồi Vũ mới biết tại sao ba chữ mê hoặc người khác gọi là ba chữ mê hoặc lòng người rồi. Lời tỏ tình của Thẩm Uất Lam khiến toàn thân anh nóng lên, chỉ muốn ôm xiết cô vào lòng. Anh ôm chặt cô, một lần nữa cảm thấy ý niệm muốn chăm sóc cô bé này cả đời lại mãnh liệt trào dâng. “Uất Lam, đến đây ở với anh luôn, có được không?” Vu Bồi Vũ quyến luyến mơn trớn mái tóc dài của cô, yêu thương nhìn ánh mắt sáng chói của cô rọi vào mắt mình. Biết cô sẽ hỏi, vì vậy anh lại bổ sung: “Anh đã nói với mẹ, mẹ đã đồng ý. Quan trọng nhất là, anh lo lắng cho sự an toàn của em. Anh cũng không muốn sau khi tan việc phải chạy đi hai nơi. Chúng ta sống chung với nhau, được không?” “Vâng.” Sau khi Thẩm Uất Lam gật đầu đồng ý, mỉm cười nhìn anh nói tiếp: “Bồi Vũ, em đồng ý với anh không phải chỉ vì em nghe lời anh, mà là vì em đau lòng anh phải bôn ba hai nơi mà thôi, là bởi vì em cũng muốn sống chung với anh.” Vu Bồi Vũ dừng lại, cô gái của anh đã đổi tính rồi? Đột nhiên anh có loại cảm giác, vị trí ông xã này càng ngày càng gần. “Gả cho anh nhé?” Vu Bồi Vũ nắm tay cô nghiêm túc hỏi. Không biết có phải thừa thắng xông lên hay là tại vì bây giờ anh không còn là một ông chủ nhà hàng dây chuyện nữa rồi. “Không phải bây giờ.” Cô lắc đầu. “Anh còn chưa nói cho em nghe nói chuyện với mẹ Vu như thế nào? Anh đã nói với mẹ Vu chuyện anh cả Vu muốn tranh thương hiệu ChezVous với anh rồi chứ? Vậy thì mẹ Vu nói cái gì?” Không phải bây giờ? Tám phần là phải đợi cô trả hết tiền nợ rồi sao? Vu Bồi Vũ nhíu mắt lại. Bỏ đi! So với trước kia cô chưa từng suy tính chuyện tương lai, hiện giờ cũng coi như là một sự thay đổi lớn… Nếu lúc ban đầu anh dám ký giấy nợ mười năm với cô, thì cũng xem như anh có rất nhiều thời gian dây dưa với cô.