“Tại sao là anh mở cửa? Uất Lam đâu?” Liên Gia Lỵ ngạc nhiên nhìn Vu Bồi Vũ mở cửa, kiễng chân nhìn phía sau Vu Bồi Vũ. “Cô ấy ngủ.” Vu Bồi Vũ mở rộng cửa chính ra, nghiêng người nhường Liên Gia Lỵ bụng phề phệ đi vào nhà, thuận tay cầm hai túi quần áo lớn của cô đặt trên mặt đất mang vào nhà. “Đây là đồ của Uất Lam?” “Vâng.” Liên Gia Lỵ gật đầu, tự động cởi giày ra, đi tới ghế sofa trong phòng khác ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, thấp giọng nói chuyện với Vu Bồi Vũ: “Tại sao mới bảy giờ tối mà Uất Lam đã ngủ rồi? Anh mau thành thật khai báo, rốt cuộc cô ấy bị bệnh gì?” Lúc trước đó khi Thẩm Uất Lam đã nói với anh Liên Gia Lỵ luôn nghi ngờ cô bị bệnh nan y, anh còn cảm thấy buồn cười, nhưng bây giờ anh cười không nổi. Anh phải trả lời ra sao đây? Nói Thẩm Uất Lam ngủ bởi vì cô mới bị anh ‘dày vò’ đến thảm thương? “… Không có bệnh gì đâu.” Vu Bồi Vũ xoay người đóng cửa sắt lại, rót cho Liên Gia Lỵ ly nước, ngồi bên cạnh cô trên ghế sofa. “Không có bệnh gì đâu là sao? Không bệnh nặng mà xin nghỉ lâu như vậy à? Còn phải có anh ở đây chăm sóc cô ấy?” Liên Gia Lỵ uống một ngụm nước, ánh mắt càng hoài nghi sâu hơn. Dĩ nhiên cô biets Vu Bồi Vũ cũng giống như cô, thỉnh thoảng cũng mang đồ tới cho Thẩm Uất Lam. Nhưng mà không có lý gì khi Thẩm Uất Lam ngủ rồi mà Vu Bồi Vũ vẫn còn ở đây? “Em đừng lo lắng, Uất Lam chỉ bệnh nhẹ thôi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.” Vu Bồi Vũ ngoái đầu nhìn cuối hàng lang, xác nhận tiếng nói của anh và Liên Gia Lỵ không đánh thức Thẩm Uất Lam dậy. “Chăm sóc tốt cho cô ấy? Ưm, anh thật đúng cho mình là người giám hộ của cô ấy, từ đầu tới cuối…” Bỗng nhiên Liên Gia Lỵ chú ý đến cái gì, ngưng lại một chút, đi đến trước mặt Vu Bồi Vũ, kéo sợi tóc bên má của anh, cúi đầu ngửi ngửi… Tóc còn chưa khô hẳn? Hương thơm vừa mới tắm xong? Mắt Liên Gia Lỵ híp lại, đầu óc luôn thông minh từ từ gộp những vấn đề không thể giải thích được lại với nhau… Gần đây trên cổ Thẩm Uất Lam thường xuất hiện những dấu hôn, Vu Bồi Vũ chạy đến tìm cô xác nhận những ca làm thêm mấy tháng nay của Thẩm Uất Lam, Thẩm Uất Lam khiến cô nghĩ không ra lý do nghỉ phép dài hạn, Vu Bồi Vũ mới vừa tắm xong, bảy giờ tối Thẩm Uất Lam đã buồn ngủ… “Khoan đã! Này! Chẳng lẽ anh đã lên giường với cô ấy?” “……” Vu Bồi Vũ không trả lời. Liên Gia Lỵ làm sao không biết người yêu cũ kiêm ông chủ của cô lúc không nói chuyện là đồng nghĩa với ngấm ngầm thừa nhận. “Nè! Uất Lam nghỉ phép cũng là anh bảo cô ấy xin phải không? Tại sao? Chuyện cô ấy liều mình làm thế người ta kiếm thêm tiền bị anh phát hiện rồi hả? Anh đau lòng bạn gái đi làm vất vả phải không?” “Cô ấy thật sự quá cực khổ rồi.” Vốn là Vu Bồi Vũ không muốn giấu diếm chuyện anh và Thẩm Uất Lam qua lại, bây giờ đã bị Liên Gia Lỵ vạch trần, anh cũng không cần thiết phủ nhận. “Ôi trời ơi, về tình lý, Uất Lam chỉ muốn nhanh chóng trả tiền lại cho anh, có thể tha thứ đấy!” “Tôi biết.” Cho nên anh mới làm như không thấy, mắt nhắm mắt mở. “Nè!” “Hả?” “Anh bảo Uất Lam xin nghỉ phép dài hạn là không sai, nhưng mà đừng để ngày nào đó thần xui quỷ khiến bắt cô ấy từ chức nhé!” Vu Bồi Vũ sửng sốt. “Tại sao?” Thật ra anh muốn từ từ thuyết phục Thẩm Uất Lam từ chức. Anh thật sự nuôi nổi Thẩm Uất Lam, cô ấy không cần vất vả như vậy. “Nói anh đần, anh lại không quá đần. Tại sao mỗi lần đụng chuyện tình cảm anh đều ngu ngốc như thế?” ltl thở dài một hơi thật sâu, không đếm xỉa đến ánh mắt phản đối của Vu Bồi Vũ, nói tiếp: “Hiện giờ anh đang cặp kè với Thẩm Uất Lam, đương nhiên mới vừa bắt đầu thì tất cả đều tốt, đều ngọt như đường. Nhưng nếu như một ngày nào đó, nhất thời anh bị ma quỷ ám ảnh, bắt Uất Lam từ chức, biến tất cả thế giới của cô ấy chỉ còn lại một mình anh, một chút tiền dành dụm gửi ngân hàng cũng không có. Rồi ba, năm năm trôi qua, tình yêu của hai người không đơm hoa kết quả, cô ấy chẳng còn một chút cơ sở kinh tế nào, anh bảo làm sao cô ấy có thể ra ngoài tự lập đây?” “Sẽ không có một ngày như vậy.” Tốt rồi, còn không có một ngày như vậy! Liên Gia Lỵ từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai. Không thể nói đạo lý với đàn ông trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt rồi! “Tiền cô ấy thiếu anh thì phải làm sao? Anh muốn cô ấy trả thế nào? Dùng thân thể trả?” Lại là dùng thân thể trả nợ! Thật sự chả hiểu vì sao, phụ nữ ngày nay đúng thật là xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi! “Không cần trả.” Tất cả đều xóa bỏ. Cho dù là ba trăm vạn hay là năm trăm vạn, chỉ cần người thiếu là Thẩm Uất Lam thì anh không cần. “Uất Lam sẽ không đồng ý. Cô ấy rất có ý thức trách nhiệm, cô ấy sẽ cho đây là lừa gạt đấy.” “Không phải hai người yêu nhau không cần tính toán rõ ràng như thế sao?” “Vợ chồng với nhau còn phải tính toán rõ ràng, huống chi hai người vẫn chỉ là ‘người tình’ mà thôi!” Liên Gia Lỵ nhấn mạnh hai chữ ‘người tình’ này. “Còn chưa nói, có người còn không phân biệt rõ ràng giữa tình yêu và tình dục nữa kìa…” “Em nói ai không phân biệt được tình yêu và tình dục hả?” Vu Bồi Vũ có chút khó chịu. “Anh chứ ai. Nếu anh biết phân biệt rõ ràng thì tại sao chúng ta lại chia tay? Lại nói, coi như anh có thể phân biệt rõ ràng đi, Uất Lam đối với anh thì sao? Cô ấy giống như một con chim nhỏ vừa chui ra khỏi vỏ, người đầu tiên nhìn thấy chỉ là mẹ mình, anh biết cô ấy đối với anh là ân tình, hay là tình yêu…” “Em nói đủ chưa?!” Mặc dù trong lòng vốn đã hoài nghi, nhưng bị người khác nói thẳng ra như vậy thì có loại cảm giác rất khó chịu. Hai tay Vu Bồi Vũ khoanh trước ngực, cảm xúc mất hứng trong mắt càng đậm. Giọng nói bất chợt nâng cao, anh quay đầu lại nhìn hành lang rồi nhanh chóng đè thấp giọng, “Tình cảm của tôi và Uất Lam không giống như tôi và em.” Tuy rằng năm đó nguyên nhân mà anh để ý đến Liên Gia Lỵ cũng là bởi vì hoàn cảnh của Liên Gia Lỵ vô cùng khốn đốn. Nhưng mà anh đối với Thẩm Uất Lam còn có rất nhiều cảm xúc sâu sắc. Thẩm Uất Lam luôn tác động chặt chẽ cảm xúc của anh từng phút từng giây. Hơn ai hết, anh hi vọng cô có thể bình an hạnh phúc. Anh nói không được phần cảm giác kia là cái gì, nhưng anh biết nó không giống nhau. “Không giống chỗ nào? Tình cảm của hai người giống ở chỗ là lấy đồng tình làm khởi điểm. Có một ngày, tim anh không còn đồng cảm với Uất Lam nữa, tình yêu sẽ mất đi, giống như em và anh lúc trước!” Sau khi lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Liên Gia Lỵ lập tức cảm thấy không thích hợp. Đây thật sự giống như lời chỉ trích, vì thế cô ho nhẹ một tiếng, quay trở lại trọng tâm của vấn đề. “Nói tóm lại, cho dù là người tình, người thân, anh em, vợ chồng, chỉ cần liên quan tới tiền bạc thì tuyệt đối không có kết quả tốt. Anh mau nghĩ cách để Uất Lam trả hết nợ cho anh. Chỉ đến khi hai người cùng đứng chung một chỗ thì mới có tư cách nói chuyện tình cảm một cách rõ ràng, cũng như muốn bàn chuyện hôn nhân gì đó.” Vu Bồi Vũ không nói gì, sâu trong ánh mắt vẫn như còn có điều suy nghĩ, nhìn thẳng Liên Gia Lỵ. Liên Gia Lỵ bị nhìn chằm chằm có chút không tự nhiên, bỗng nhiên đứng dậy nói: “Được rồi, em phải về đây, gặp lại sau! Giúp em hỏi thăm Uất Lam.” “Đi từ từ.’ Vu Bồi Vũ đưa Liên Gia Lỵ ra cửa chính, trở lại thì nhìn thấy Thẩm Uất Lam với vẻ mặt mệt mỏi, còn buồn ngủ, đứng trước cửa phòng ngủ, dụi dụi mắt. “Bồi Vũ, hình như em nghe tiếng của chị Gia Lỵ…” “Phải rồi. Cô ấy đưa mấy túi quần áo tới cho em, mới vừa về.” Vu Bồi Vũ xua đi tâm tình hỗn độn, nhìn Thẩm Uất Lam bằng cặp mắt muốn giấu cũng giấu không được vẻ dịu dàng. “Uất Lam, em muốn ngủ thêm chút nữa không? Hay muốn xuống giường ăn chút gì? Gần đây có một tiệm ăn cũng được lắm, nếu em vẫn còn có sức thì chúng ta ra ngoài ăn cơm tối không? À, đúng rồi! Còn nữa, anh lấy hẹn với bác sĩ trung y ngày mai cho em rồi. Sáng mai anh mang xe tới đón em.” Sự đồng tình của anh cũng là tình yêu! Mang ân tình của anh cũng là tình yêu! Anh lo lắng nhiều chuyện làm gì chứ? Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho Thẩm Uất Lam mà thôi. Rầm! Lên tiếng trả lời chính là tiếng cửa chính đóng lại, ẩn chứa rất nhiều cảm xúc bất an và bất mãn. Thẩm Uất Lam không nói với Vu Bồi Vũ, thật ra thì ngày đó lúc anh nói chuyện với ltl ở phòng khách, cô sẻ thức muốn đi ra ngoài, vốn định mở tủ lạnh lấy nước trái cây cho bọn họ nhưng dừng chân lại, quay trở về phòng, ngồi yên ở cửa phòng nghe được hơn phân nửa. Cô sợ Vu Bồi Vũ để ý chuyện cô vô tình biết được chuyện xưa của anh, vì vậy không thể làm gì khác hơn là làm bộ như không nghe thấy gì. Thật ra thì người nào trước kia lại không từng có qua vài mảnh tình vắt vai? Huống chi Vu Bồi Vũ lại là người đàn ông có điều kiện tốt như vậy, chưa từng có bạn gái mới là đúng là chuyện kỳ quái… Cô cũng không cảm thấy khó chịu trước kia Vu Bồi Vũ và Liên Gia Lỵ đã từng cặp kè. Nhưng lý trí thì nghĩ như vậy, nhưng con tim lại có chút không thoải mái, nhất là khi cô đang nghỉ dài hạn, đột nhiên rảnh rỗi như bây giờ. Cảm giác, giống như có chỗ là lạ…Cô đang ở trong căn nhà Liên Gia Lỵ đã từng ở qua, đảm nhiệm chức quản đốc Liên Gia Lỵ đã từng làm, mặc quần áo Liên Gia Lỵ đã từng mặc qua, thậm chí cặp kè cùng chung một người đàn ông? Cô biết Vu Bồi Vũ rất tốt đối với cô, cô cũng không ngại tình yêu giữa bọn họ là thành phần nào. Nhưng mà, nếu như trong tình yêu có thể lẫn lộn với lòng thương hại, vậy thì tại sao Vu Bồi Vũ và Liên Gia Lỵ lại tan vỡ? Vậy thì có thật là khi sự đồng cảm không còn nữa, tình yêu cũng cất cánh bay xa? Thẩm Uất Lam mở hết nắp mấy bình thuốc bắc trên bàn ra, ngoan ngoãn dựa theo phương thức uống thuốc, nuốt hết mấy muỗng, sau đó chống cằm ngẩn người ra. Cô thật sự chán ghét loại suy nghĩ lung tung này và cuộc sống cả ngày không có gì làm. Ngày nghỉ vừa mới bắt đầu vài ngày, cô vẫn có thể tìm vài chuyện thú vị để làm, ví dụ như nấu nướng, thủ công, v.v… những thứ mà trước đây cô rất muốn học nhưng không có thời gian để làm. Nhưng mà ngày nghỉ đã tới tuần thứ tư, nháy mắt đã hơn một tháng đi qua, tiền trong ngân hàng càng ngày càng ít, trong lòng lại càng không nỡ. Vu Bồi Vũ đã sớm trả lại sổ ngân hàng và con dấu cho cô, nói tiền này cô đều có thể dùng. Khi nào dùng hết thì anh sẽ nạp thêm vào, thậm chí còn muốn cô đi mua chút quần áo và giày dép, hay là bất cứ thứ gì cô muốn mua… Quả thật cô giống như là tình nhân bao dưỡng của Vu Bồi Vũ, mỗi ngày không cần làm thứ gì, chỉ cần trang điểm cho mình xinh xắn đẹp đẽ, ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ anh tùy hứng tới nuông chiều. Đing đong! Tiếng chuông cửa vang lên, Thẩm Uất Lam đi đến trước cửa, nhìn qua mắt mèo thăm dò – là bà thím nhà đối diện. Giờ cơm tối sắp tới, bà thím ở nhà đối diện thường hay sang bên cô mượn chút muối, đường, nước tương, mấy thứ linh tinh này. Thẩm Uất Lam mở cửa chính ra, khẽ thở dài, cảm thấy cuộc sống không có việc làm sắp làm mình điên lên rồi. “Bồi Vũ, em muốn nhận nhận một số công việc đơn giản về nhà làm, được không?” Sau khi cân nhắc mấy ngày, trong lúc Vu Bồi Vũ và Thẩm Uất Lam cùng nhau ăn cơm tối, Thẩm Uất Lam đã hỏi Vu Bồi Vũ câu này. Đang thu đồ đạc trên bàn ăn mang muốn bếp, Vu Bồi Vũ dừng lại một chút, mang chén bát dơ bỏ vào bồn rửa, rồi trở lại ngồi xuống bên cạnh Thẩm Uất Lam. “Tại sao? Anh đưa em không đủ tiền hả? Gần đây chi tiêu cái gì quá mức hay sao?” Vu Bồi Vũ rót cho cô ly nước, đẩy thuốc bắc đến trước mặt cô. “Không có, làm gì có chuyện không đủ dùng?” Hơn mấy triệu đó! Làm sao cô có thể xài hết trong thời gian ngắn chứ? Thẩm Uất Lam vừa lầu bầu, vừa liều mạng nuốt hết bột thuốc đắng chết người này, đóng nắp bình, nhìn chằm chằm Vu Bồi Vũ nói: “Chỉ là em cảm thấy rất buồn chán, vừa đúng lúc ông chủ lúc trước đã giao cho em mấy bản thảo phiên dịch lại gọi điện thoại cho em, nói có vài bản thảo đang cần gấp, hỏi em có thể nào giúp một tay…” Thật ra thì cô tính ‘tiền trảm hậu tấu’, nhưng lại cảm thấy, nên nói trước một tiếng với Vu Bồi Vũ thì tốt hơn… “Mấy ngày này thật sự buồn chán lắm hả? Xin lỗi, gần đây anh hơi bận rộn, đích thực có chút lơ là đến em.” Vu Bồi Vũ suy nghĩ một hồi, thở dài, vuốt vuốt mái tóc của Thẩm Uất Lam. Mấy tuần lễ này, ngoại trừ bôn ba giữa các chi nhánh như thường ngày ra, anh còn phải phân tâm chu toàn chuyện thương hiệu ChezVous với anh của anh, còn phải dè dặt cẩn thận, sợ chuyện này bị mẹ phát hiện, bị người anh luôn muốn chia chén cơm làm hại đến sức khỏe. Nhắc tới có chút hổ thẹn, anh muốn Thẩm Uất Lam nghỉ phép, nhưng thời gian ở chung với cô thì thật sự quá ít… “Không phải vậy! Không phải vì lý do của anh. Em biết anh bận rộn, làm sao có thể trách anh? Chỉ là em không thể tiếp tục ngồi không, muốn tìm chút việc cho mình làm thôi.” Thẩm Uất Lam vội vàng phủ nhận. Vu Bồi Vũ lúc nào cũng vậy, luôn gánh hết những chuyện liên quan tới cô lên vai. Anh còn nói cô lúc nào cũng suy nghĩ cho anh. Tâm ý yêu thương, cưng chiều và quan tâm của anh khiến cô thật đau lòng! Thái độ vội vàng giải thích của Thẩm Uất Lam khiến Vu Bồi Vũ cảm thấy vô cùng đáng yêu. Anh cười nhẹ một tiếng, cầm tay cô kéo qua, để cô ngồi lên đùi anh, “Bao nhiêu tuần không làm việc, em đã chịu không nổi sự nhàn rỗi. Nếu như sau này mang thai, ở nhà chờ sanh, không biết em sẽ ra sao há?” Vu Bồi Vũ ngửa đầu liếm nhẹ môi cô, sau đó cắn một miếng lên chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh gợi cảm. Chỉ cần bọn họ gặp nhau thì sẽ ân ái, rất kịch liệt cũng rất buông thả, không phải lần nào anh cũng nhớ đến chuyện ngừa thai… Thẩm Uất Lam luôn tích cực chủ động về chuyện ân ái, cũng như khéo léo thuận theo, nghênh hợp hầu hạ anh giống như một nữ nô rất có trách nhiệm. Cô vì anh mà bày ra các loại thư thế phóng đãng gợi cảm, tùy thời hoan nghênh anh tiến vào. Anh mà nhớ ‘đeo mũ’ mỗi lần mới đúng là chuyện lạ!