Trans & edit: Gấu Điều may mắn duy nhất của anh là đã xin nghỉ vào thứ sáu, sau đó là cuối tuần, Chu Nghị không cần ép bản thân mình lên tinh thần xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ bị người yêu đá thôi mà, thế nhưng anh lại đau lòng thậm chí cảm thấy có thể cứ như vậy chết đi cũng được. Anh có chút xem thường bản thân. Chuyện này anh nên sớm chuẩn bị tâm lý mới đúng. Nghĩ cũng biết người trẻ tuổi, ưu tú như vậy làm sao có khả năng thật sự yêu anh? Anh là đàn ông, vừa lớn tuổi hơn người ta, lớn lên bình thường như vậy, cũng không có gì đặc biệt hay có tài năng xuất chúng, tính cách không khiến người ta yêu thích. Ưu điểm duy nhất có thể là việc anh thu nhận giúp đỡ Lục Ngạn vài lần khi hắn không có nhà để về mà thôi. Ấn tượng tốt mơ hồ cùng tình cảm sốc nổi của tuổi trẻ chỉ có thể kiên trì nhiều nhất chưa tới hai năm, gần như không còn nữa. Thật sự kỳ quái. Thời điểm ở bên Lục Ngạn, Chu Nghị tuy có cảm giác bản thân không bằng hắn, nhưng không có cảm giác không thoải mái như bây giờ, thậm chí thỉnh thoảng người yêu ỷ lại còn khiến anh có cảm giác thỏa mãn. Nhưng Lục Ngạn vừa rời khỏi, chút tự tin ít ỏi đi theo hắn mất rồi, thậm chí anh còn cảm thấy bản thân không còn gì nữa. Chuyện thất tình khiến người ta đau đớn nhất là nghi ngờ về sự tồn tại của bản thân chứ không phải việc mất đi người kia. Chu Nghị mơ hồ nằm trên giường, nửa mơ nửa tỉnh đến thứ hai. Dù Chu Nghị đã cố gắng che giấu nhưng các đồng nghiệp nhìn thấy anh vẫn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. "Chu Nghị, sắc mặt anh rất tệ, vẫn chưa khỏi ốm à?" Chỉ cần đáp lại những lời hỏi thăm như vậy cũng đã khiến Chu Nghị mất sức. Anh nằm trên bàn, nơi riêng tư bị nứt ra vẫn chưa lành, anh quên bôi thuốc cho bản thân, khi ngồi xuống khiến chỗ đó đau nhức vô cùng. Dù để bản thân hết hi vọng, người kia cũng ra tay quá ác đi. Cần gì phải như vậy chứ? Hắn cho rằng anh sẽ là người bám dính không buông tay sao? Chu Nghị cười khổ, nếu không có lần cuối làm tình cưỡng gian như thế, anh thật sự có thể không quan tâm mọi chuyện chạy đi cầu xin hắn quay lại. Chính anh thật sự rất yêu hắn. Chỉ nghĩ tới tên hắn cũng khiến anh đau lòng muốn khóc lên. Nhưng đối phương đã vô tình như vậy, dù anh có lưu luyến tới đâu, dù không còn tự tôn cũng biết bản thân không thể cứu vãn mọi chuyện. Nếu như đi tìm đối phương cũng chỉ bị hắn đổi xử tàn nhẫn vô tình, nếu bị như vậy anh thật sự không sống nổi mất. "Chu Nghị, cậu có nghe tôi nói không?" Chu Nghị phục hồi tinh thần, thấy đồng nghiệp đứng trước mặt lo lắng nhìn anh. "A, xin lỗi, anh có thể nhắc lại không?" "Haizz, tôi khuyên cậu nếu thân thể chưa khỏe thì không cần cố gắng." Đồng nghiệp cằn nhằn nhắc nhở, đưa cho anh một tệp văn kiện, "Đây là dữ liệu cần xử lý, cậu xử lý một phần này nữa là được." Đồng nghiệp ôm hai tệp văn kiện dày hơn tệp của anh quay về chỗ ngồi, Chu Nghị cảm kích sự ân cần của đồng nghiệp dành cho mình, dù vậy nhìn những con số trên văn kiện, Chu Nghị liền thấy choáng váng, cảm giác nôn nao khó chịu dâng lên. Mãi đến giờ nghỉ trưa Chu Nghị vẫn chưa làm xong một nửa. Đồng nghiệp mời anh đi ăn, Chu Nghị vừa đứng lên liền thấy chóng mặt, suýt chút nữa ngã xuống. Đúng lúc gặp quản lý từ trong phòng đi ra, quản lý vội vàng nói, "Cậu nhanh về đi, nghỉ ngơi tới khi khỏe hẳn rồi đi làm, cậu ngất ở công ty thì không ổn đâu." Biết mình nếu ngất ở công ty sẽ làm phiền đồng nghiệp, Chu Nghị không thể làm gì khác, cơm cũng không ăn anh liền lái xe về nhà. Chuyện tình cảm thất bại, ở công ty cũng không làm được việc, Chu Nghị chán nản không nói thành lời. Mở khóa nhà, khi nhìn thấy người ngồi trên ghế salon, Chu Nghị nhất thời cảm thấy bản thân đã mệt tới xuất hiện ảo giác. "Lục, Lục Ngạn?" Lục Ngạn nhìn thấy anh cũng kinh ngạc, suýt chút nữa từ trên ghế salon nhảy lên. "Không phải giờ này anh đang đi làm sao?" Chu Nghị nghe thấy giọng nói trầm ấm của hắn, cảm thấy thái dương nhảy lên hai cái cùng trái tim co rút đau đớn khiến anh không thở nổi. Anh biết mình không nên chờ mong chuyện gì cả. Lục Ngạn đương nhiên biết anh đi làm rồi mới quay về. "Ừm, tôi có chút việc, trở về một chút." Theo bản năng Chu Nghị nói dối hắn, anh cúi đầu cởi giày, hỏi, "Em, không phải em đã đi rồi sao?" Lục Ngạn trừng mắt nhìn đỉnh đầu Chu Nghị, anh cũng quá tuyệt tình, căn bản là ước gì hắn không quay lại đây. Một lát sau, Lục Ngạn mới cắn răng nói, "Tôi chỉ quay lại lấy quần áo thôi." "Ồ." Chu Nghị cũng đoán được chuyện này, gật gật đầu. "Quần áo của em bình thường đều để trong ngăn tủ thứ hai, trên ban công còn quần áo phơi chưa cất đi, em nhớ mang theo." Vừa nói Chu Nghị đặt chân trần đi vào nhà, anh quên xỏ dép, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Cùng Lục Ngạn đứng chung một căn phòng khiến anh không chịu nổi, anh sợ chính mình không nhịn được mềm lòng đi cầu xin hắn đừng rời đi. Lục Ngạn nghe thấy trong não truyền tới âm thanh bang bang. Trước giờ hắn vẫn biết người đàn ông này bình tĩnh trầm ổn, dù hắn yêu anh tới phát điên, trong mắt anh cũng chỉ là chuyện không đáng nhắc tới, thế nhưng tại sao có thể tới mức như vậy, anh ấy thật sự không có trái tim ư? Thời điểm cánh tay bị dùng sức nắm lấy, Chu Nghị thiếu chút nữa kêu lên, vẻ mặt Lục Ngạn dữ tợn nhìn anh. "Anh rất vui vẻ đi, anh đã sớm chờ mong tới ngày này đúng không?" "Anh không hiểu em đang nói gì." Chu Nghị không biết Lục Ngạn muốn làm gì, hậu quả của việc bị đối xử thô bạo vẫn lưu lại dấu vết trong thân thể, điều này khiến anh sợ hãi. "Sao anh có thể không hiểu, hiện tại anh thích làm gì thì làm, muốn cùng ai lên giường cũng được, với điều kiện của anh không ít tên sẽ có hứng thú đi." Lục Ngạn kéo người đang kinh hoảng giãy dụa lại gần, thân thể quen thuộc vặn vẹo trong ngực, mùi hương quen thuộc, dù biết không nên nhưng hắn không nhịn được có phản ứng, hắn đè anh lại, hướng thân dưới của mình ma sát. "Như thế nào, bọn họ có thể thỏa mãn anh sao?" Mọi chuyện đi lệch những gì Chu Nghị có thể tiếp nhận, anh không hiểu Lục Ngạn đang nói gì, anh không rõ ý đồ cùng hành động hắn đang làm. "Em đang làm gì, không phải chúng ta đã chia tay sao?" Chu Nghị không nhịn được lớn tiếng nói, "Là em muốn chia tay, không phải sao?" "Đúng vậy, là em nói, cuối cùng anh cũng ép được em nói chia tay trước, anh rất thoải mái đúng không?" Lục Ngạn quát lớn, Chu Nghị thậm chí có cảm giác bị ù tai. Anh thấy trước mắt mơ hồ, dưới chân sắp không đứng vững, dựa vào bàn tay được Lục Ngạn nắm lấy mới không ngã xuống. Lúc này Lục Ngạn mới phát hiện sắc mặt anh tái nhợt đáng sợ, hắn hoảng hốt hỏi, "Anh sao vậy, không có chuyện gì chứ?" Đau đầu cùng kiệt sức khiến bước chân anh nặng nề, Chu Nghị không muốn tiếp tục đối mặt với người con trai khiến tay chân anh luống cuống này nữa, Chu Nghị lắc đầu nói, "Không sao, em lấy quần áo rồi đi đi." Lục Ngạn nghe thấy âm thanh bản thân nghiến răng nghiến lợi. Nếu hai người tiếp tục dây dưa thì có vẻ quá khó coi. Người đàn ông vô tình này ép hắn nói chia tay, hiện tại đã có thể thoải mái từ chối hắn. Bàn tay đang nắm chặt không buông vẫn phải buông ra. Chu Nghị không biết trong nháy mắt bản thân thở dài hay thất lạc, nhưng nó không còn quan trọng nữa, hiện tại anh cần làm nhất là ngủ một giấc. Lục Ngạn âm trầm nhìn anh đi vào phòng ngủ, cửa bị đóng lại, tiếp theo vang lên một tiếng, là âm thanh vật lớn rơi xuống sàn nhà. Lục Ngạn biến sắc, vội vàng xông vào phòng ngủ.