Người Tình Dĩ Vãng
Chương 17
Mẫn Nghi chạy ào vào trong phòng và đóng mạnh cửa lại. Nàng cảm thấy bị uất nghẹn, người như muốn nổ tung. Nàng muốn đập phá một cái gì đó để thỏa cơn ghen hờn.
Nàng căm ghét Dạ Thu và hận Tử Trung vô cùng. Anh đã bỏ mặc nàng mà vui đùa với Dạ Thu. Nàng cảm thấy sự chịu đựng của nàng bấy lâu nay đã hết sức rồi, nàng không còn có thể chịu đựng thêm một phút giây nào nữa.
Rõ ràng là Dạ Thu cố tình chọc tức và thách thức nàng. Còn Tử Trung thì sao? Anh cứ lừng chừng không chịu dứt khoát điều gì mà cũng luôn chiều chuộng Dạ Thu nữa chứ.
Không được. Nàng không thể để cảnh này tiếp diễn nữa. Nàng phải nhất định gặp Tử Trung, noí rõ hết mọi chuyện.
Nàng hổn hển rót một ly nước lọc và uống cạn. Ngay lúc đó thì nàng nghe tiếng gõ cửa. Nàng đưa tay quệt những giọt mồ hôi và bước ra cửa. Thì ra cuối cùng Tử Trung cũng đến. Thấy mặt Tử Trung, cơn giận của nàng tràn lên gấp bội. Không nhìn mặt Tử Trung, nàng hỏi cộc lốc:
- Anh còn tới đây làm gì nữa?
- Mẫn Nghi! Em làm sao vậy? Sao hôm nay em lại thay đổi với anh vậy? Sao em lại lạnh lùng với anh thế?
- Thế anh là gì của tôi mà bảo tôi phải ngọt ngào với anh chứ.
- Mẫn Nghi! Em noí gì thế? Thì anh là người yêu của em.
Mẫn Nghi cười chua chát:
- Hừ! Anh cũng nhớ điều đó sao? Còn nhớ tôi là người yêu của anh mà anh vẫn thản nhiên vui chơi, đùa giỡn với người tình cũ thật tình tứ.
Tử Trung bước tới:
- Mẫn Nghi! Em không nhớ chúng ta đó hứa với nhau là cố tìm mọi cách để làm cho Dạ Thu vui sao? Em quên rồi ư?
Mẫn Nghi ấm ức:
- Em không quên. Nhưng em không thể nào mỗi ngày mỗi chứng kiến người yêu của mình luôn quấn quít bên người tình cũ. Em không rộng lượng như vậy đâu, chẳng hạn như tối nay vậy.
Tử Trung thở dài:
- Anh biết anh làm như vậy là không phải với em. Anh biết em rất buồn. Nhưng em phải thông cảm cho anh. Vì Dạ Thu cứ năn nỉ mãi và nghĩ cái chết đang cận kề cổ nên buộc lòng anh phải làm như vậy. Anh không còn con đường nào khác cả. Anh sợ sẽ làm cho Dạ Thu bị tổn thương.
- Nhưng còn em? Còn cảm giác của em? Anh có nghĩ đến cảm giác của em không, khi mỗi ngày phải chứng kiến người yêu của mình bị người ta ôm ấp, hôn hít không? Tử Trung! Em là một người con gái bình thường, chứ không phải thần thánh đâu. Em cũng biết ghen, cũng thấy khó chịu. Còn anh, anh đâu có mất mát gì đâu mà anh biết. Vì bên anh lúc đó cũng có hai cô gái đẹp kề cận mà, anh đâu cần nghĩ gì nữa.
Lời nói của Mẫn Nghi đã xúc phạm đến Tử Trung. Anh lên tiếng:
- Mẫn Nghi! Em vừa noí gì thế? Em thật là hồ đồ. Em cũng dư biết rồi đấy. Với hoàn cảnh của anh bây giờ, không thể chối từ Dạ Thu một điều gì cả. Anh mong em nên sáng suốt suy nghĩ và thông cảm cho anh. Vả lại, Dạ Thu cũng từng là bạn gái của anh. Noí chung, anh không thể làm gì hơn được.
Lời của Tử Trung đó làm cho cơn ghen của Mẫn Nghi lên đến tột độ. Nàng thấy đầu óc thật căng thẳng. Nàng cắn chặt môi muốn rướm máu. Nắm chặt hai tay, nàng cố hít thật mạnh và cố lấy giọng thật cứng rắn:
- Tử Trung! Nếu anh cảm thấy không thể làm gì được thì em sẽ giúp anh. Em sẽ giúp anh thoát ra khỏi cảnh này.
- Nhưng bằng cách nào mới được chứ?
- Chúng ta chia tay nhau đi.
- Hả? Em vừa noí gì thế Mẫn Nghi?
- Em quyết định rồi, mong anh tôn trọng ý kiến của em.
Tử Trung cảm thấy bàng hoàng, rụng rời cả tay chân. Anh bước đến gần Mẫn Nghi hơn. Xoay người nàng cho mặt nàng gần với mặt anh, giọng anh thều thào, đau khổ:
- Mẫn Nghi! Em không còn yêu anh nữa sao?
Sự cứng rắn của nàng có giới hạn, nên khi nghe Tử Trung hỏi thế, nàng đó bật khóc nức nở và quay đi, giọng nghẹn ngào:
- Chính vì quá yêu anh nên em mới khổ như thế này. Tử Trung à! Chẳng thà giải quyết như thế này rồi đau khổ một lần. Chứ mỗi ngày đều chứng kiến anh và Dạ Thu thân mật bên nhau, em khó chịu lắm. Tử Trung ơi! Em không cũng chịu đựng nổi nữa đâu.
Tử Trung ôm người yêu trong tay, lòng anh nhói đau. Anh nói, giọng đầy ân hận:
- Xin lỗi. Anh xin lỗi Mẫn Nghi. Anh vô tâm quá. Bấy lâu nay anh đã vô tình làm cho em khổ. Mẫn Nghi! Hãy nghe anh nói, đối với Dạ Thu, anh không có một chút tình cảm nào cả. Nhưng vì cô ấy sắp chết, anh không muốn có hành động phũ phàng với cô ấy. Nhưng bắt đầu từ nay, anh hứa sẽ hết sức tìm cách tránh né cô ấy. Không cho cô ấy có cơ hội chen vào hai chúng ta nữa đâu.
Mẫn Nghi lau nước mắt:
- Nhưng liệu Dạ Thu có chịu buông tha cho anh không?
Đúng. Tử Trung cũng lo như vậy. Anh rất biết tính cách của Dạ Thu. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại đuổi thẳng Dạ Thu ra khỏi trang trại? Quả thực điều đó anh làm không được.
Thấy Tử Trung im lặng, Mẫn Nghi giận dỗi lên tiếng:
- Anh cũng sợ phải không? Nếu thế thì chúng ta chia tay nhau là vừa rồi, Tử Trung ạ.
Một lần nữa, Tử Trung lại hốt hoảng:
- Đừng mà, Mẫn Nghi. Hay là chúng ta làm đám cưới nhé.
- Đám cưới? Bây giờ sao?
- Đúng. Chúng ta không thể đuổi thẳng Dạ Thu được. Chúng ta yêu nhau đã lâu rồi, nên anh rất mong mau có ngày này. Đám cưới xong, em chính thức làm vợ anh, là chủ nhân của Tử Trung này. Lúc đó, chúng ta luôn ở bên nhau và Dạ Thu sẽ tự hiểu mình phải làm gì. Chắc chắn cô ấy sẽ tìm cách rút lui, không làm phiền chúng ta nữa đâu.
- Nhưng nếu cô ấy vẫn cứ đeo bám theo phá rối chúng ta nữa thì sao?
- Thì chúng ta không cần khách sáo với cô ấy nữa. Sao, Mẫn Nghi! Em thấy như thế nào? có chấp nhận làm vợ anh không?
Mẫn Nghi cảm thấy vô cùng sung sướng và hạnh phúc, nhưng nàng không dám trả lời mà e thẹn quay đi. Thấy thế, Tử Trung thúc giục:
- Mẫn Nghi! Trả lời anh đi em. Anh rất mong nhận được sự đồng ý của em đó, Mẫn Nghi.
Mẫn Nghi vẫn không trả lời. Nàng quay lại nhìn anh bằng đôi mắt long lanh ngời sáng rồi ngả đầu vào ngực anh.
Tử Trung mừng rỡ kêu lên:
- Mẫn Nghi ơi! Em đồng ý rồi phải không? Anh hạnh phúc quá. thế là tháng này chúng ta tổ chức lễ cưới nhé em yêu.
Noí xong, anh bế thốc người yêu lên, quay vòng vòng:
- Mẫn Nghi ơi! Anh hạnh phúc quá. Anh là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Bị Tử Trung bế trên tay quay vòng vòng, Mẫn Nghi ôm chặt cổ anh, la oai oái:
- Tử Trung! Buông em ra, coi chừng té. Em sợ lắm, Tử Trung.
Nhưng Tử Trung vẫn không ngừng lại anh cứ quay tròn, miệng thì cứ cười cười và lảm nhảm cho đến khi cả anh và nàng đều đổ nhào trên giường, lúc đó môi hai người đang kề nhau và đôi mắt họ nhìn nhau trong đam mê tình tứ. Không kềm được lòng mình anh cúi xuống và đôi môi họ gắn lấy nhau. Họ hôn nhau trong đê mê, say đắm.
Khi mọi chuyện đã đi qua, Tử Trung ôm lấy tấm lưng thon thả của người yêu trong vòng tay mình. Hôn nhẹ lên trên trán nàng, anh thì thầm:
- Em có trách anh không, Mẫn Nghi?
Mẫn Nghi nép sát người vào anh hơn và lắc đầu:
- Tử Trung! Em không hề trách anh đâu.
- Thế em có thấy ân hận không em yêu, khi đã trao trọn những gì quý giá nhất của người con gái cho anh?
Mẫn Nghi ngước lên, ôm lấy cổ Tử Trung:
- Không. Tuy chúng ta chưa làm đám cưới, nhưng từ bây giờ, em xem như mình đó là vợ của anh. Em không hề thấy một chút ân hận hay luyến tiếc gì. Bây giờ, em cảm thấy rất hạnh phúc.
- Anh cũng vậy. Ngày mai, chúng ta sẽ chuẩn bị làm đám cưới. Anh sẽ đưa em đi may đồ cưới. Có phải ngày này chúng ta đó chờ lâu lắm rồi, phải không em yêu? Và từ bây giờ, không ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa, không có sức mạnh nào có thể chia rẽ chúng ta được nữa đâu, em yêu. Em có vui không, Mẫn Nghi?
- Vâng, em vui lắm.
- Còn bây giờ anh lại muốn...
Vừa nói, Tử Trung định cúi xuống, nhưng Mẫn Nghi đã nhanh nhẹn ngăn lại:
- Không được đâu. Bây giờ đã khuya rồi, anh phải về thôi. Nếu không, đám công nhân thấy thì ngại lắm.
Nhưng Tử Trung vẫn tha thiết năn nỉ:
- Nhưng anh không muốn rời em nữa.
- Ngoan đi nào, rồi chúng ta sẽ được bên nhau mãi mãi mà.
- Nhưng bây giờ anh muốn... Nếu xong, anh sẽ đi ngay.
- Không được. Nếu anh không nghe lời thì em sẽ giận anh nữa cho xem.
Nghe thế, Tử Trung hoảng hồn ngồi bật dậy, tía lia:
- Đừng giận, đừng giận. Anh sẽ về ngay.
- Vậy phải ngoan không.
Tử Trung sửa lại quần áo rồi nói:
- Anh về nhé. Chúc em ngủ ngon.
- Chúc anh ngủ ngon.
Thừa lúc Mẫn Nghi sơ ý, Tử Trung chạy đến ôm chặt lấy nàng, hôn thật mạnh rồi chạy ào đi.
Mẫn Nghi mỉm cười, lắc đầu, nhìn theo.
Tử Trung vui vẻ huýt sáo đi về nhà, lòng anh thất thật phấn chấn và nao nao. Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy Dạ Thu đang ngồi ở cửa như có ý đợi anh. Thấy lạ, anh hỏi:
- Sao giờ này em cũng ngồi đây vậy Dạ Thu? Không ngủ được à?
Không trả lời anh mà Dạ Thu hỏi lại:
- Có chuyện gì mà trông anh vui thế?
Tử Trung cười rất tươi:
- Báo cho em một tin mừng là trong tháng này, anh và Mẫn Nghi sẽ làm đám cưới. Bọn anh mới vừa bàn tính xong rồi.
- Cái gì? Hai người làm đám cưới à?
Không để ý đến thái độ của Dạ Thu, Tử Trung gật đầu.
- Vâng, đúng như thế. Em chúc mừng cho bọn anh nhé. Thôi, không làm phiền em nữa. Chúc ngủ ngon.
Noí xong, Tử Trung chạy nhanh vào nhà, bỏ lại Dạ Thu đầy hậm hực. Và không hiểu sao đêm đó Dạ Thu không hề chợp mắt, một đêm đầy tính tóan và sáng hôm sau, cô lại đi thành phố gấp, viện cớ là đi tái khám.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
194 chương
38 chương
21 chương
10 chương
1 chương
874 chương
35 chương
68 chương
64 chương