Editor: Mẹ Bầu
Sự châm chọc của Tưởng Vũ Hàng khiến gương mặt Quan Tĩnh lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ rực lên!
"Khốn kiếp ..." Lý Sấm nhìn thấy Quan Tĩnh bị nhục mạ, lửa giận lập tức bốc lên. Hai tay nắm lại thành quả đấm vung vào mặt Tưởng Vũ Hàng, vừa đấm vừa tức giận quát lên: "Nói cho mày biết, Quan Tĩnh không phải là người để mày có thể tùy tiện làm nhục! Đồ đàn ông như mày lúc này thực sự cần phải ăn đòn!"
Anh đã muốn tìm để đập cho người đàn ông kia một trận. Người con gái kia rõ ràng cần phải được đàn ông thương yêu, nâng niu trên lòng bàn tay coi như vật quý, vậy mà hắn lại dám bắt nạt cô như vậy! Thậm chí, Quan Tĩnh còn tự sát vì hắn! Tự sát vì loại người hạ lưu chuyên làm chuyện ức hiếp phụ nữ như thế, thật không đáng giá, quá không đáng giá rồi !
Dĩ nhiên Tưởng Vũ Hàng cũng không chịu ngồi yên, nhìn thấy quả đấm kia sắp đến gần mắt trái, lúc đó anh liền nghiêng đầu sang bên phải, nhưng lại không tránh được cú đá của Lý Sấm!
Bụng Tưởng Vũ Hàng bị trúng cú đá mạnh mẽ của Lý Sấm, lui lại về phía sau mấy bước. Nhưng đồng thời, anh cũng kịp kính chuyển lại cho Lý Sấm một quả đấm!
Máu từ kẽ răng Lý Sấm phun ra đỏ tươi, chảy tràn ra khóe miệng!
Quan Tĩnh đứng ở bên cạnh liền đến đứng chắn ngang trước người Lý Sấm, đối mặt với Tưởng Vũ Hàng. "Đủ rồi, hai người đừng có đánh lộn với nhau nữa được không?"
Mặc dù cô ngăn cản hai người đánh nhau, nhưng chính là cô muốn nói với Tưởng Vũ Hàng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào anh đầy trách móc, trong lúc thân thể của cô đứng yên ở một chỗ.
Ngay lập tức Tưởng Vũ Hàng nổi cơn tức giận. Nhanh thật đấy, cô vậy mà lại liên kết với người đàn ông kia để đối phó với anh sao?
Chết tiệt, cô có nhớ rằng ai mới là người đàn ông của cô hay không? Ba năm qua, thân thể của cô là dành cho người nào?
Cô gần gũi với một người đàn ông khác, mà lại né tránh anh, Tưởng Vũ Hàng này, khiến trong lòng anh thật sự cảm thấy không được thoải mái. Anh trợn to hai mắt, tức giận bất bình nhìn cô: "Này, cô không nhìn thấy sao? Là hắn đánh tôi trước, cô còn quát tôi cái gì?"
Quan Tĩnh cố gắng nuốt nỗi khổ tâm xuống, nhìn anh đầy cầu khẩn: "Tôi không hề quát anh, mà là tôi đang muốn quét dọn nhà cửa, anh có thể mang đồ của anh đi được không?"
Cứ như vậy, anh đã bị cô quét sạch ra khỏi cửa hay sao? Sau này sẽ không muốn có liên quan gì với anh nữa sao?
Trái tim Tưởng Vũ Hàng như bị móc ra, mãi lâu sau mới được trả lại về vị trí cũ. Mà thời điểm quay về được tới nơi, trong miệng anh đã đầy vị đắng chát!
Lại thoáng nhìn người đàn ông đứng phía sau cô, anh cười khẩy một tiếng: "Được lắm, thì ra chỗ này lại có một người đàn ông khác đang muốn vào ở, được thôi, bây giờ tôi sẽ tránh đường để cho người ta vào!"
Mặc dù vừa rồi cả hai người, không ai là không bị dính đòn của đối phương, chỉ có điều Lý Sấm bị thương ở trên mặt, Tưởng Vũ Hàng vỗ vỗ bụi đất nơi phần bụng bị đá trúng, nhưng vẫn ra bộ thoải mái. Anh hất chiếc cằm đẹp đẽ của mình lên, điên cuồng nhìn Lý Sấm như muốn ăn tươi nuốt sống: "Ha ha, không nghĩ rằng, đôi giày Tưởng Vũ Hàng ta đi rách rồi, vậy mà vẫn có người nhặt về như vậy!"
"Đồ thối tha!" Chưa từng mắng chửi người khác, Lý Sấm tức giận đến nỗi mặt đỏ tới mang tai, mắng lại Tưởng Vũ Hàng. Anh bước đôi chân dài ra định đánh Tưởng Vũ Hàng.
Tưởng Vũ Hàng quan sát anh vẻ đầy khiêu khích, tựa như đang nói “Tới đây đi, tới đây đánh tao xem nào!
Quan Tĩnh ra sức ngăn cản Lý Sấm, nói với anh đầy khổ sở: "Kệ anh ta đi, đừng để ý đến anh ta nữa!" Đột nhiên, cô xoay người lại nhìn về phía Tưởng Vũ Hàng lần nữa: "Anh muốn làm nhục tôi, cũng nên nhục mạ vừa phải thôi chứ? Anh có thể đi được rồi đấy, nếu như anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Ha ha, báo cảnh sát hả? Cô sẽ báo với cảnh sát cái gì đây? Tố cáo tôi tự ý xông vào nhà dân sao, sẽ nói rằng tôi đã cưỡng gian phụ nữ à?" Sự châm chọc của anh càng ngày càng ngặn nề hơn, sự tức giận trong lòng cũng đã đạt tới cực điểm! "Nếu như cô tố cáo tôi tự ý xông vào nhà dân, tôi nghĩ bảo vệ ở lầu dưới cũng sẽ không đồng ý đâu, bọn họ ai cũng biết là tôi ở nơi này! Còn nếu như cô muốn tố cáo tôi là cưỡng gian hả? Vậy thì càng thú vị, cô sẽ còn phải đếm một chút, trong ba năm qua, tổng cộng tôi đã cường bạo cô bao nhiêu lần rồi!"
Lý Sấm thật không sao chịu nổi nữa, anh cau mày gầm nhẹ: "Tưởng Vũ Hàng, anh cảm thấy rằng anh làm tổn thương người phụ nữ này vẫn còn chưa đủ sao? Anh có biết rằng, bởi vì anh mà thiếu chút nữa Quan Tĩnh... "
"Lý Sấm!" Quan Tĩnh hét lên bảo anh ngừng lại, cô không muốn anh tiếp tục nói hết câu nữa.
Tưởng Vũ Hàng cũng không phát hiện ra sự khác thường trong câu nói đó, anh nhún vai một cái. "Không cần báo cảnh sát, bây giờ tôi đi đây!"
Anh thoải mái xoay người đi, nhưng chỉ có mình anh biết, khi anh xoay lưng lại với hai người bọn họ, trong anh có bao nhiêu khổ sở! Khi nhấc vali đựng đồ của mình lên, anh không muốn đến mức nào!
Sự thất bại này còn làm cho anh bị suy sụp hơn so với ngày trước anh quyết định tạm thời để mất MBS. Anh thật sự không sao gượng nổi.
Khi anh nhấc đồ đạc của mình đi ra khỏi căn phòng của cô, lúc đi vào thang máy, anh có cảm giác đau lòng giống như năm đó đột nhiên anh bị mất cha mẹ, rất khổ sở vì bị những người thân thiết vứt lại, phải sống một mình!
Thật sự, cứ như vậy anh đã bị mất cô rồi sao?
Tại sao, vào lúc anh muốn quay lại, thì lại là lúc cô lựa chọn buông tay với anh!
Nhìn cửa chống trộm đóng lại, Quan Tĩnh cúi thấp đầu xuống, hôn lên dấu vết bụi đất còn để lại rõ ràng ở trên mặt đất!
Nhìn thấy cô như vậy, Lý Sấm không nhịn được đau lòng, anh rất muốn dùng lồng ngực ấm áp của mình để ôm lấy cô, để có thể bảo vệ được cô một cách hoàn hảo, mà chính anh cũng đã có hành động !
Quan Tĩnh cảm thấy mình được ôm vào trong một vòm ngực ấm áp, đó là một vòng ôm đầy an toàn làm cho tất cả phái nữ đều mơ ước! Nhưng cô cũng không dám lưu luyến, cô đã mất đi tư cách được hưởng vòng ôm này ...
Truyện khác cùng thể loại
85 chương
59 chương
10 chương
320 chương
90 chương
20 chương
153 chương
41 chương
1 chương