Editor: Mẹ Bầu
Vì sao người phụ nữ mà anh không cần lại cứ khăng khăng một mực với anh, còn người phụ nữ anh quý trọng suốt sáu năm qua, thế mà hôm nay lại nói chia tay với anh? Ngồi ở vị trí tài xế, hai tay Tưởng Vũ Hàng gắt gao nắm chặt vào tay lái, ngón tay thon dài xiết chặt đến độ nổi lên màu trắng! Sắc mặt của anh cũng trở nên cực kì nghiêm nghị, làm cho người ta không chịu nổi, phát kinh hồn táng đảm!
Kỳ thực trong công việc, hoặc là lúc đối mặt với Quan Tĩnh, anh thường hay để lộ ra loại vẻ mặt này, nhưng ở trước mặt nữ thần trong lòng mình, đây là lần đầu tiên!
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Vũ Nghê cứ luôn miệng nói không dứt hai từ xin lỗi, cho dù anh có chấp nhận điều đó hay không, tóm lại là cô đã nói ra rồi !
"Thực xin lỗi, Vũ Hàng, em vẫn luôn luôn chỉ coi anh như một người bạn tốt nhất. Thật có lỗi, nhưng chúng ta hãy chia tay đi!" Vũ Nghê nói tương đối kiên quyết!
"Là vì hắn sao? Vì Lạc Ngạo Kiệt?" Anh hỏi, giống như chú gà trống bại trận!
"Không, đây là chuyện giữa anh và em mà thôi, không liên quan gì đến người khác! Vũ Hàng, em tin rằng, nhất định anh sẽ tìm được một người phụ nữ còn tốt hơn em nhiều! Em xuống xe đây, hẹn gặp lại!" Tựa như truyền đạt mệnh lệnh với thuộc hạ, vừa nói dứt lời, cũng không chờ anh nói đồng ý hay không, Vũ Nghê trực tiếp mở cửa xe ra, bước xuống!
Tưởng Vũ Hàng cũng không ra ngoài đuổi theo, bởi vì từ trước đến nay, thật sự anh cũng chưa từng phải chịu sự đả kích thế này. Anh tự nhận thấy bản thân mình nếu so với người đàn ông khác không hề thua kém. Đúng vậy, Lạc Ngạo Kiệt, chồng trước của Vũ Nghê tuy rằng có rất nhiều tiền, nhưng có thể chứng minh được rằng anh, Tưởng Vũ Hàng này, không bằng người đàn ông kia sao?
Anh dám thề, nếu anh đến ba mươi lăm tuổi, tài phú của anh cũng có thể tích góp từng tí một, đến lúc ấy anh cũng sẽ có nhiều như vậy! Anh thua chính là thua bởi thời gian trước kia, điều này thật sự rất không công bằng! Vũ Nghê cũng quá dốt nát, sao cô lại không nhìn thấu anh nhỉ, trên thế giới này, anh mới chính là người đối xử với cô tốt nhất!
Thế nhưng, vậy mà cô vẫn cứ thế, từ bỏ anh rất vô tình... Ha ha, bỏ qua tình cảm sáu năm, bỏ qua sự hẹn ngầm giữa hai người trong sáu năm qua!
Ngồi ở trong xe, anh nhìn một nhánh cây đã héo khô bên ngoài cửa xe. Một trận gió Bắc thổi qua, cuốn nhánh cây khô cằn phát ra tiếng kêu “Kẽo kẹt, kẽo kẹt”, cũng cuốn rơi những chiếc lá đã úa vàng. Ngay lập tức những chiếc lá đó bị một trận gió Bắc lớn hơn nữa thổi bay đi!
Khi chuẩn bị xuống xe để tiến vào khu nhà trọ của người nào đó, anh kéo sát chiếc áo choàng lên che kín cổ, hận không thể rụt hết đầu vào bên trong quần áo. Giữa nhịp thở phì phò luôn có một luồng khói trắng phun ra! Có thể thấy được mùa đông đã đến rồi, vừa mới bắt đầu đã lạnh cóng người!
Nhưng trong lòng anh, băng tuyết đã phủ kín từ lâu, trái tim của anh thật sự đã lạnh lẽo vô cùng!
Anh châm một điếu thuốc, nản lòng thoái chí rít một hơi, sau đó chậm rãi phun nỗi phiền muộn từ trong ngực ra cùng khói thuốc! Làn khói màu xanh lượn lờ mơ hồ lay động ngũ quan anh tuấn, nhưng cũng che lấp hoàn toàn sự thất vọng trong ánh mắt của anh!
Hút thuốc tiêu sầu cũng giống như mượn rượu giải sầu, đều làm cho tâm tình của người ta càng ngày càng uể oải!
Lúc đau lòng đến cực điểm, anh vẫn nghĩ đến Quan Tĩnh, cô gái ngu ngốc kia... A, kỳ thực cô cũng không hề ngốc! Phải nói, chí ít cũng có một cô gái ham muốn tiền của anh, lại còn đang ở trên lầu chờ anh!
Ở trong xe tràn ngập một tầng khói thuốc, sau khi mùi thuốc lá đã hoàn toàn thay thế được mùi thơm của nước hoa, anh mới từ trong xe bước xuống, ném đầu mẩu thuốc lá còn còn cháy dở xuống đất, lấy chân nghiền nát, đóng cửa xe lại đâu vào đấy, ấn khoá điện Chíu một tiếng!
Dùng tốc độ nhanh nhất, anh ấn chuông cửa nhà của Quan Tĩnh...
Cô ngồi một mình ăn qua loa bữa cơm chiều, từ lúc tám giờ cô đã ngồi ngóng đợi đến 9 giờ 30 phút! Anh có thói quen lúc 9 giờ 30 phút sẽ đến nơi này với cô!
Đồng hồ báo thức đã điểm 9 giờ 15 phút, nhưng vẫn chưa thấy anh đến!
Quan Tĩnh khoác một chiếc áo bông, ngồi co ro làm tổ ở trong ghế sofa, nghĩ muốn chờ thêm một lúc nữa, hi vọng sẽ có kỳ tích, anh sẽ xuất hiện!
Ngồi một mình, giống như hồi nhỏ, cô lại cầm lấy chiếc gương, nói chuyện với người trong gương!
"Nhìn bộ dáng của cô kìa, một bộ mặt đói khát, có phải cô rất muốn người đàn ông ấy phải không? Nếu tối hôm nay người đàn ông ấy không tới tìm cô, không chạm vào cô, cô sẽ khó chịu lắm có phải hay không?" Một giọng nói đầy châm chọc vang lên, với nụ cười cực kỳ nhạo báng với người ở trong gương!
"Không phải, tôi không phải là cô gái như vậy, cho dù là anh ấy không chạm vào tôi, chỉ cần mỗi ngày có thể đến thăm tôi, tôi cũng đã cực kỳ thỏa mãn rồi ! Bởi vì tôi thích anh ấy, thật sự rất thích anh ấy!" Người trong gương để lộ vẻ ngượng ngùng giống như một cô gái nhỏ, nụ cười mang vẻ cực kì thẹn thùng! Sau đó lại nói với vẻ thực nũng nịu: "Kỳ thực thì tôi cũng đã sớm coi mình như vợ của anh ấy rồi, anh ấy chính là chồng của tôi! Cuộc đời này tôi cũng sẽ không còn có người đàn ông nào khác nữa! Làm người vợ chờ đợi chồng mình trở về nhà, chờ đợi được chồng mình thương yêu, chẳng lẽ lại điều sai hay sao?"
Vẻ mặt giống như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, lập tức biến thành bộ dáng của một cô chị cả luôn nhìn rõ cuộc đời, tiếp tục nói trào phúng: " Bản thân cô thật sự rất nhớ anh ta, nhưng anh ta thì đâu có coi cô là bà xã của mình cơ chứ. Người mà anh ta thích chính là Phó Vũ Nghê kia, người ta so với cô đều xinh đẹp hơn, thân hình cũng đẹp hơn. Nếu đem so mọi thứ với cô, Phó Vũ Nghê đều xuất sắc hơn ~~~ hừ, cô còn ở đấy mà mộng tưởng hão huyền làm gì?"
Người trong gương thu hồi lại bộ dáng châm chọc, lập tức tủi thân rơi lệ. "Tôi biết anh ấy không thích tôi, tôi biết hai chúng tôi sẽ không có kết quả, vậy thì hãy để cho tôi được nằm mơ thôi, cũng không thể được sao? Tuổi thanh xuân của người con gái cũng chỉ có hạn thôi, thời gian nằm mơ cũng chỉ có hạn, trải qua quãng thời gian này, tôi cũng sẽ không nằm mơ nữa!"
Cô đã chuẩn bị tư tưởng rồi, nếu Tưởng Vũ Hàng kết hôn với người phụ nữ khác, như vậy cô sẽ từ chức, rời bỏ công việc ở MBS, tìm việc làm ở một chỗ khác, bắt đầu cuộc sống mới lần nữa, nhưng sau này cô cũng sẽ không bao giờ đề cập đến chuyện tình yêu nữa!
Cả quãng đời còn lại, hàng ngày cô sẽ hồi tưởng lại từng chút từng chút khoảng thời gian đã sống cùng với anh, dựa vào những kỷ niệm ngọt ngào lưu giữ ở trong đầu mà duy trì cuộc sống tương lai!
Ngay lúc cô đang khóc đỏ tròng mắt, đang nghẹn ngào rên rỉ, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên!
Leng keng - -
Cô dừng ngay sự nỉ non, kinh ngạc nhìn lên màn hình thông báo.
Anh đã đến, anh đã đến rồi!
Ý thức được điểm này, ngay cả dép lê cô cũng không kịp xỏ vào, cứ để chân không như vậy, dẫm xuống mặt đất lạnh lẽo chạy ra gạt bỏ chuông báo nơi cửa! Cái lạnh thấu xương khiến cô không dám để lòng bàn chân sát ở trên mặt đất, cô đi nhón chân, gan bàn chân dựng đứng lên không dám tiếp xúc với mặt đất!
Mặc dù lúc này lạnh như thế, cô cũng không dám chạy vào trong phòng khách đi đôi dép lê vào. Cô rất sợ khi anh đi lên, cô không kịp chạy ra mở cửa bên trong cho anh, trước khi anh mở cửa chính ra!
Cô luôn luôn ghé nhìn vào lỗ mắt mèo trên cửa, khi thấy bóng dáng màu đen càng ngày càng tới gần cửa chính, cô lập tức mở cửa phòng ra!
Mà lúc này anh cũng vừa vặn đi đến trước cửa phòng của cô!
Loại phối hợp này hoàn toàn không chê vào đâu được, có thể hình dung thế này, nếu sớm một giây sẽ là quá sớm, còn chậm một giây sẽ là quá muộn!
Khi kéo cánh cửa chống trộm ra, hai người bọn họ đều không nói năng gì, chỉ yên lặng nhìn nhau! Lúc anh đi vào trong phòng, đóng cửa chính lại...
Quan Tĩnh nhanh chóng nhào vào trong lòng Tưởng Vũ Hàng, cô ôm anh thật sâu. "Em cứ tưởng rằng hôm nay anh sẽ không đến đây nữa! Hu hu ..." cô vừa nói thêm một câu, câu nói kế tiếp đã hóa thành tiếng khóc! Tiếng hít không khí làm cho lòng người tan nát!
Người bị ôm lấy vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị thống khổ vừa mới bị ném bỏ, giống như bị điểm huyệt đạo, vài phút sau mới từ cây cọc gỗ biến thành người, mới có chút phản ứng với mọi việc đang xảy ra bên mình!
"Vũ Hàng, anh biết không? Em thật sự đã nghĩ rằng anh sẽ không tới, anh đã chán ghét em rồi!" Cô vui mừng mà khóc, anh có thể đến cô thật sự cực kỳ rất vui rồi !
Bên tai vang lên những lời thổ lộ không chút giấu diếm, lại còn có vòng ôm ấm áp dịu dàng, khiến cho cảm giác bị tổn thương nặng nề của anh bỗng chốc như được cập bến an ủi.
Anh càng dùng sức ôm cô, ôm thật chặt, phảng phất như chính mình đang ôm một vật báu vô giá. Sống mũi thẳng tắp chôn sâu ở trên cổ của cô, hấp thụ hết sự ấm áp riêng có ở trên người cô. Loại cảm giác này khiến anh cảm thấy có chút thoải mái, trái tim cũng không còn sự dày vò, sự tức giận như trước nữa..
Quan Tĩnh kinh ngạc để cho anh ôm, dừng tiếng khóc thút thít lại hỏi: "Anh sao thế?" Anh thật không giống với hàng ngày, giống như đã gặp phải một sự đả kích mạnh mẽ.
"Nếu như cô ấy cũng yêu anh giống như em yêu anh thì tốt biết bao!" Anh nói, tinh thần cực kỳ chán nản!
Cái anh muốn thực ra cũng không nhiều lắm, chỉ cần Vũ Nghê có thể chấp nhận anh!
Ngực Quan Tĩnh cũng cứng ngắc lại, nhưng cô lập tức nở một nụ cười tươi tắn. Trong lòng anh chỉ có một mình Phó Vũ Nghê, không hề có cô, Quan Tĩnh này! Rõ ràng là cô đã sớm biết chuyện này, nhưng vì sao ở giờ khắc này, lòng của cô vẫn thấy đau. Đau đến xoắn cả dạ dày, đau đến toàn bộ ngũ tạng lục phủ của cô, xoang mũi của cô. Cảm giác chua xót mãnh liệt xông thẳng tới mắt, cảm giác như nước mắt sẽ tầng tầng lớp lớp tràn mi tuôn rơi xuống.
"Anh có mệt không, em giúp anh mở nước tắm nhé, được không?"
Vỗ vỗ nơi lưng của Tưởng Vũ Hàng, dành cho anh một chút an ủi, cô đẩy cửa đi vào phòng tắm, sau khi làm sạch bồn tắm lớn, cô mở nước để độ ấm vừa phải.
Nhìn mực nước bên trong bồn tắm lớn càng ngày càng cao, nước mắt cô cũng không ngừng tí tách rơi xuống nước trong bồn tắm!
Cả người Tưởng Vũ Hàng dính đầy mùi thuốc lá nồng đậm, anh đi vào trong phòng tắm, từ phía sau lưng vòng tay quanh nơi eo của Quan Tĩnh, liếm láp vành tai mượt mà trơn bóng, ấm áp của cô...
Truyện khác cùng thể loại
104 chương
24 chương
65 chương
37 chương
70 chương
71 chương
87 chương
11 chương
12 chương