Người Tình Của Thuyền Trưởng
Chương 3
Danny đứng giữ ngựa trong khi Kate trèo lên yên và ý tứ sửa lại chiếc váy muxolin cho vạt áo buông kín xung quanh. Khi nàng đã ngồi yên trên mình ngựa, Danny nhảy lên phía sau nắm lấy dây cương, đuổi theo ông Ludlow. Gói giật từng đợt lướt ào ào bên tai họ, tiếng cành lá gãy răng rắc khắp đường.
Chẳng mấy chốc, họ đã tới dầu chiếc cầu hẹp nối liền đảo Somerset với đảo chính. Họ ghìm cương cho ngựa chạy nước kiệu nhỏ, thận trọng men theo mặt gỗ ván mỏng manh cho đến lúc sang tới bờ bên kia:ngựa và xe ngựa đầy đường, có vẻ như mọi người đều đổ ra bến cảng.
Mặt biển bỗng hiện ra trước mặt. Những mõm đá ngầm trông như những cánh tay khủng khiếp vươn lên và Kate nhìn thấy con tàu buôn cột buồm đã gãy, các cánh buồn đã rách tả tơi dang chao dảo như những kẻ say lao vào cánh tay đó.
Danny nhảy ngay xuống nhưng Kate vẫn ngồi ngây trên mình ngựa không thể nào rời mắt khỏi cảnh tượng đau lòng kia. Nhửng âm thanh chết :Dc vang lên khi mũi tàu húc vào đá. Thân tàu nức toạt và chìm dần. Một tiếng rền rỉ lan khắp cơ thể Kate. Nàng căm thù đại dương. Một người bạn đỏng đảnh thất thường và xảo trá.
− Đi thôi Kate. Nếu cháu muốn giúp đỡ những linh hồn khốn khổ ấy thì trước hết cháu phải giữ mình, tìm chổ trú đã.-Ông Ludlow kéo náng ra khỏi trạng thái đờ đẫn và lôi nàng vào dưới một hốc đá. Ông cưỡi chiếc áo khoát đen đang mặc trùm lên vai nàng rồi bỏ đi.
Nàng dõi theo những thuỷ thủ gân guốc đang cố đưa xuồng của họ ra mặt biển hung dữ. Không thể cứu được gì nữa rồi nhưng mọi người vẵn cố gắng tìm kiếm những người sống sót.
Nàng ghét biển cả. Nàng ghét nó. Sự tức giận cứ bám riết lấy nàng khiến nàng không thể ngồi yên. Nàng nhảy ra khỏi hốc đá và chạy tới. Ba người đàn ông bất tỉnh, uốt sủng được đưa lên bớ và được dặt nằm dài trên cát. Kate xót xa quì xuống bên họ.
− Lạy chúa, những người này bị ngạt mất rồi. Bác sỉ Wilton đâu?
− Ông ấy đang đỡ đẻ cho bà Strakes-một thuỷ thủ nói và đưa cho nàng một cái chăn.
− Lúc này mà đẻ à?-Kate kêu lên bực dọc.
Người thuỷ thủ cười to:
− Cô Newbury, trẻ con đâu có biết đợi qua cơn bão mới chui ra.
Kate lẳng lặng cúi xuống chăm sóc mấy người bị nạn. Một thuỷ thủ già máu chảy ròng ròng từ vết thương trên đầu đang cố gượng dậy gào thét tên một anh chàng Jack nào đó.Kate nhẹ nhàng đỡ ông già nằm xuống mặt cát nhưng ông ta vùng dậy. nàng bịt dòng máu trên đấu ông ta bằng một mảnh băng sạch và định tìm lời an ủi . Chợt một tiếng súng vang lên, và nàng nhìn thấy hai cha con Danny đang tiến vào bờ với nét mặt hân hoan. Họ đã không trở về tay không.
Mọi người kéo xuồng của họ lên và quây quanh họ. Kate có thêm năm người nữa để săn sóc. Nàng lại gần Danny và hôn lên má :
− Cha con cậu giỏi thật! Mình biết mà!
Danny đỏ mặt vì hãnh diện.
− Những người bọn mình cứu rất khôn. Họ bám vào những mảnh tàu vở và bơi đến xuồng của bọn mình.
Kate thở dài và quay lại công việc của mình. Người tuỷ thủ già bị thương vẫn đang rên rỉ."Jack, Jack đâu rồi?":kate vôi chạy đến với ông ta.
− Ông hẵng nằm xuống đã. Cứ thế này thì vết thương ông lại bị toát ra và ông sẽ bị mất máu thêm đấy. Ông sẽ gặp lại bạn ông bây giờ thôi mà.
Ông già gục xuống.
− Ôi, con tôi. Jack, con trai tôi.
Kate nhìn ông ta thương cảm. Tự dưng nàng chỉ muốn khoác oà lên. Ôi! Trời ơi, cái chất thật khủng khiếp đối vói những người chưa rơi vào vào vòng tay của nó!
Ông Ludlow đột ngộ xuất hiện và kéo tay Kate ra chỗ khác.
− Katheleen, bây giờ cháu phải về thôi.-ông nói và nhấc bổng nàng lên đặt trên con ngựa của Danny.-Cháu không cỏn việc gì ở đây nữa. Chúng tôi sẽ đưa những người này đến bệnh xá địa phương, còn cháu mau về nhà không có lại phải hứng những lời rầy rà của cô Ellen đấy.
Bỗng nhiên Kate cảm thấy mệt rủ nhưng nàn vẫn quay sang nhìn thẳng vào mắt ông Ludlow.
− Có bao nhiêu người chết hả bác?
− Đừng nên hỏi thế Kate yêu quí ạ. Không phải là bao nhiêu người chết mà là bao nhiêu người sống. Mười một người còn sống sau vụ đắm tàu này.
− Cơn bão chết tiệt!-nàng rủa quên cả phong cách khuê cát của mình. Nàng muốn một ảo ảnh. Nàng sẽ tin vào ảo ảnh nhưng nó không đến. Nàng chỉ muốn thấy chiếc Venture vượt qua những mõm đá và cập bền an toàn. Nàng chỉ mong thấy con trai người thuỷ thủ già đó còn sống sót. Nàng hiểu ra sự bất lực của mình. Những ước muốn chỉ dành cho trẻ con còn quyền lực lại thuộc về thượng đế.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
31 chương
14 chương
11 chương
23 chương
37 chương