Luân Đôn đang tưng bừng dưới bầu trời tháng Tư. Mùa vui chơi đang bước vào giai đọan cao trào. Những gánh hát rong kéo qua khắp phố phường, không ngừng lải nhải những bài ca về mùa xuân đang tới. Đâu đó, bên ngoài ranh giới cuả họ lời đe doa. tấn công của Napoleon vẫn đang treo lơ lửng. Đâu đó, bên ngoài nước Anh, trên hải phận và địa phận ngoại bang, lính Anh đang đánh nhau với quân Pháp và Tây Ban Nha. Tờ Bưu Điện, tờ Thời Sự, tờ Sứ Giả nhan nhản tin chiến sự và những lời bình luận thời thượng cuả giới quý tộc và chiến tranh, nhưng tiệc tùng và khiêu vũ vẫn cứ tiếp diễn triền miên! Hai ngày ở Luân Đôn, Kate đã chứng khiến cảnh những nhân vật quyền quý ra vào nhà dì Sarah nhộn nhịp suốt ngày đêm. Cảnh tượng chỉ càng làm cho nàng chìm sâu hơn vào nỗi u sầu. Dì Sarah rối rít bên nàng, nài nỉ nàng hãy hoà nhập vào không khí vui vẻ. Nhưng đôi mắt xám cuả Kate cứ buồn tênh, đôi môi không nét cười, nàng chẳng buồn bước chân ra khỏi phòng. Nell cũng làm đủ mọi cách, hết ngon ngọt lại đến rầy la, hết dỗ dành lại quay sang trách mắng, nhưng Kate chỉ muốn quay mặt vào tường. Mọi thứ đều sai lệch! Nàng cảm thấy chán ngắt. Nàng chẳng thiết ăn, chẳng thiết hội hè. Kể từ giây phút Branwell suýt chiếm đoạt nàng trong cánh rừng trang trại- không, kể từ giây phút chàng ném nhưng lời ấy vào mặt nàng, "con cái cuồng nhiệt...cô căm ghét tôi vậy mà... cô sẵn sàng cho tất..." càng nghĩ đến, nàng càng đau đớn không chịu nổi. Nổi hổ thẹn cứ xói vào lòng nàng bởi nàng buộc phải thừa nhận chàng nói đúng. Nàng đã tỏ ra cuồng nhiệt, nàng nói nàng ghê tởm chàng, nhưng nàng đã muốn chàng chiếm đoạt mình. Những vuốt ve cuả chàng mới là tất cả đối với nàng! Branwell? Chàng đã nói những gì! Branwell, con người đã giả bộ ham muốn nàng, đã giật tung áo nàng với một sự khát thèm đến thế, đã làm cho nàng kích động đến thế! Mục đích cuả Branwell không phải là tình yêu, thèm muốn, mà chỉ là toan tính tách nàng ra khỏi Perry! Perry ...nàng cũng chẳng thích Perry nữa. Nhưng nàng muốn biết sự thật. Họ định ám chỉ điều gì? Rồi nàng lại nghĩ đến Branwell. Nàng không sao xua đuổi được hình ảnh chàng, tên chàng, khuôn mặt chàng cứ chập chờn trong lòng nàng, và nước mắt nàng lại trào ra. Branwell, chàng thậm chí chẳng thèm lui tới suốt hai hôm nay. Nàng chưa có cơ hội nào để hạ nhục lại chàng cho hả giận. Chàng đã rời khỏi trang trại trước hai dì cháu nàng, và cũng chẳng buồn đến chào nàng một câu. Quỷ bắt chàng đi! Làm sao chàng có thể tuân theo yêu cầu cuả bà cô mà lại không đến nhà bà? Branwell trở về London, thấy bàn viết cuả mình ngập những thư từ. Chàng lật qua một loạt và tìm được mảnh thư nhắn cuả Thủ tướng. Bức thư ngắn ngủi và rõ ràng là được thảo một cách vội vã. Tối mai sẽ có một buổi dạ tiệc và cặp anh em người Venice cũng được mời tới dự. May mắn chàng đã về kịp. Chàng mệt mỏi ngâm mình vào bồn nước nóng và rơi vào một giấc ngủ lơ mơ. Chàng cảm thấy một mái tóc đen mềm như lụa mơn man bên má, và chàng lại nhìn thấy gương mặt Kate hồn nhiên đòi hỏi được yêu đương! Chàng mở choàng mắt, vùng ra khỏi bồn tắm, vừa khát khao vừa thất vọng. Chàng chui vào giường, ngủ thiếp đi, nhưng những giấc mộng hỗn độn kéo đến suốt đêm làm chàng mệt phờ khi tỉnh dậy vào buổi sáng. Gã hầu kéo phăng tấm rèm nhung buông quanh giường bá tước, cho ánh nắng mặt trời không thương xót xiên thẳng và mi mắt chàng. − Mẹ kiếp!-bá tước bật dậy, gầm lên- Mày làm cái trò gì vậy, thằng quỷ? − Ông đã chẳng dặn tôi đánh thức ông vào đúng chín giờ là gì- gã hầu cau có đáp. − Phải, thằng khốn, nhưng tao có dặn mày cho tao tắm nắng không hả?- bá tước rên lên. Gã hầu thấy tốt hơn hết là không cãi lại và lẳng lặng phục vụ Ông chủ. Bốn mươi phút sau chàng đã sưa? soạn xong và bồn chồn đi lại trước tiền sảnh cuả tòa nhà uy nghi, đợi gã hầu dắt ngưa. tới. Cảm giác bứt rứt cứ dai dẳng bám lấy chàng mà chàng không thể phân định nổi nguyên nhân. Chàng chỉ biết chắc một điều: thân thể chàng nhức nhối vì Kate. Lạ chưa, chàng nghĩ bụng, chàng vẫn thường thèm khát đàn bà, nhưng khi những nhu cầu đã thoả, nó chẳng còn lưu lại chút dấu vết nào. Bao người đàn bà đi qua, nhưng chưa từng có ai làm nỗi nhức nhối cuả chàng dai dẳng thế này! Chàng dừng lại trước câu lạc bộ thượng lưu, ném dây cương cho người coi ngựa và bước vào gian sảnh tráng lệ cuả cung Watiers. Chàng quẳng áo choàng vào tay người gác cưa? rồi thong thả rẽ sang dãy phòng chơi bài. Trông chàng hệt như một Corinthian trong chiếc áo đuôi tôm màu nâu sang trọng, chiếc quần ống bó màu da bò và đôi bốt cao cổ bóng loáng như gương. Chàng Bảnh Brummell giương chiếc kính một mắt lên săm soi y phục cuả bá tước trước khi tặng bạn một nụ cười tán thưởng. − Tuyệt, Bran- cậu có thể nhập hội. − Đồ quỷ, cậu không định tẩy chay tớ nếu tớ ăn bận không đạt yêu cầu cuả cậu đấy chứ? Bá tước cười và thân mật vỗ vai chàng Bảnh. Chàng Bảnh là một trọng tài về mốt. Lời cuả chàng là luật pháp trong vương quốc cuả khiếu thẩm mỹ, và lừng danh về ăn diện. Chàng biết rõ quyền lực cuả mình. Chàng mỉm cười, nụ cười đồng loã với bá tước. − Cậu còn phải nghi ngờ à? − Không, quả thật là không, đồ xỏ lá- bá tước toét miệng cười- Này, chàng Bảnh, lại đây, tớ có chuyện muốn hỏi cậu- chàng nắm cánh tay bạn và kéo ra khỏi đám đàn ông- kể nghe, cậu biết những gì về bá tước Mirabel người Venice? Chảng Bảnh ngước đôi mắt đẹp nhìn lên. − Rằng, em gái anh ta đã tìm được sự ái mộ trong mắt Đức ông. − Không phải chuyện đó. − Thế thì còn chuyện gì nữa?- Chàng Bảnh thận trọng nói. − Đừng có giả bộ ngốc nghếch với tớ, bạn ạ. Công nương Moravia có thể tìm thấy sự ái mộ trong mắt cuả tất cả chúng ta. − È hèm, tớ muốn đánh cuộc với Alvanley, vì thằng cha này khoái trò cá cược lắm, rằng cô ả sẽ ở trên giường cuả cánh ta trước khi tìm được đường đến giường Đức ông- Chàng Bảnh cười lúc cúc. − Chắc rồi thì cứ cuộc đi, may ra nó có thể giúp cậu khỏi vào ngục vì nợ nần đấy. Thôi, nghiêm túc ra, cậu còn biết những gì nữa? − Được thôi. Quả là có một số điều đáng thắc mắc. Chẳng hạn, bá tước và cô em gái kiều diễm cuả y cứ xoắn xuýt lấy các nhân vật tiếng tăm cuả nước ta, cả ngài Fox lẫn ngài Thủ tướng lẩm cẩm, mà hai vị này thì hoàn toàn đối địch nhau. Thế có lạ không chứ? − Còn gì nữa? − Họ dùng một tên quái nhân kỳ dị nhất như một loại đầy tớ hay tay sai gì đó. Bộ dạng hắn như một con cóc, cách ăn mặc cũng tương tự. Hắn lân la ra vào phòng khách sạn cuả họ suốt ngày đêm mặc dù họ có vẻ không khoái chiêm ngưỡng hắn cho lắm. Tên hắn là Walepole. − Còn gì nữa không, Chàng Bảnh? − Không. Nhưng mà cậu hỏi làm gì vậy. Lộ ra cho tớ đi, biết đâu tớ có thể giúp cậu lời giải đáp- Chàng Bảnh nói. − Ma quỷ! Tớ cũng chưa hình dung ra tấn trò cuả hai anh em nhà này, nhưng chắc chắn là họ có một vai trò nào đó- bá tước trầm ngâm nói. Chàng Bảnh nhìn bá tước dò xét hồi lâu rồi nhẹ nhàng nói. − Tối hôm qua tớ được tiếp một quý khách. − Thế hả?- bá tước hỏi, vẫn còn đang đăm chiêu. − Khách chung, nói thế nào nhỉ, một người tình chung ấy mà- Chàng Bảnh ngoắc miệng cười. Bá tước liếc nhìn chàng, hơi ngạc nhiên. − Liệu tớ có thể biết người đẹp ấy là ai hay cậu sẽ tiết lộ vào dịp khác? Chàng Bảnh nhếch môi tinh quái. − Đi, vào phòng chơi bài ta đặt tiền cuộc cái đã. − Mẹ kiếp, Giorge. Tớ muốn biết cậu định ba hoa chuyện gì- bá tước cười thản nhiên. − Tớ biết cậu không để trái tim vào nơi đó, nên cũng chẳng có gì cho cậu phiền lòng, nhưng tớ nghĩ nếu cậu biết thì cũng hay. − Cô nào vậy?- bá tước hỏi, trong đầu điểm qua vô sô những người đẹp mà chàng có quan hệ chăn gối mấy tháng gần đây. − Thôi để lúc khác- Chàng Bảnh cười lục khục và quay trở lại bàn đánh bạc.