Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên. Từng chút, từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ... Một ngày cứ vậy mà trôi qua, Tô Kiến Định cũng bí mật bay từ bên châu u về, những việc hệ trọng của gia tộc Otto đều do hai người Tô Kiến Định cùng công tước Otto xử lý, mỗi ngày đều trốn trong phòng làm việc làm những việc bí mật không để ai biết khiến người bình thường cũng không tài nào đoán ra. Vũ Nguyên Hải cũng làm đúng theo những gì đã nói, dù chỉ là một vấn đề nhỏ cũng không xảy ra, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn không dám thờ ơ, bàng quan như trước. Bên châu u truyền đến tin tức, từ sau khi Vũ Nguyên Hải bỏ chạy, thái độ của Giang Húc Đông cũng chưa có gì khác thường, một chút sốt ruột cũng không có. Anh ta không nổi điên lên tìm người, ngược lại một chút động tĩnh cũng không có, thậm chí hiện tại anh ta đang ở đâu cũng không ai biết. Gia tộc Húc Nhật cũng hiếm khi yên tĩnh trở lại, tựa như đang phục tùng mệnh lệnh của ai đó, dã thú bị nhổ đi răng nanh rồi sao? Ngoan ngoãn mà nằm úp trên mặt đất thu lại móng vuốt tùy ý cho người khác đùa giỡn? Mời đọc truyện trên Truyện 88 Cho dù có tăng cường dò la tin tức nhưng một chút thông tin cũng không có, các nếp nhăn trên chân mày Hoắc Hải Phong đều sắp dồn lại với nhau thành một đường thẳng. Giang Húc Đông hiện tại đang ngồi cùng xe với Dương Minh Hạo đi tới nước Mỹ. Lần đầu tiên ngồi xe gần sáu giờ liền, sau lại còn phải ngồi thuyền, lúc sau lại phải ngồi xe, cuối cùng còn phải đi bộ. Sở dĩ hành trình phức tạp như vậy chính là vì phải tránh né gia tộc Otto, có thể nói là vô cùng nhọc công. Lần này Dương Thừa Húc cùng Trần Mộc Châu cũng không đi theo, đi cùng cũng chỉ có Dương Minh Hạo cùng hai vệ sĩ của anh ta, người còn lại chính là Giang Húc Đông, vài người hành động cũng xem như nhanh nhẹn, chỉ một chốc đã tìm ra được một con đường tương đối gần liền trực tiếp xuất phát. Mỗi người đều lặn lội đi gần hai mươi tiếng, đợi đến khi tới nơi, không riêng gì Giang Húc Đông và Dương Minh Hạo, vài vệ sĩ đi theo sau mặt mày đỏ bừng, hai mắt đều tràn ngập tơ máu, mệt mỏi đến díu cả lại không mở ra được. Dựa theo ước định lúc trước đã nói với Abel, họ tìm thấy được khách sạn liền đi vào. Tất cả hỏi thăm đám người trên tầng một chút, sau đó thì ai về phòng nấy. Nhìn căn phòng đơn giản đến mức chỉ có một chiếc giường cùng nhà vệ sinh, chân mày Giang Húc Đông nhăn lại, anh ta lấy ra vài món đồ dùng hằng ngày, cổ gắng tắm thật nhanh rồi để nguyên quần áo mà nằm lên giường. Ngủ ở đây cũng tương đối thoải mái, ngủ say đến không hề có một giấc mơ. Chờ đến khi anh ta tỉnh lại đã là ráng chiều. Anh ta ngắm bầu trời trong chốc lát rồi mới thay quần áo, mím môi, kiểm tra hành lý của mình một chút rồi đi xuống tầng. Không đợi Dương Minh Hạo, anh ta thừa dịp trời sắp tối rời khỏi khách san. Anh ta đã đợi quá lâu, nếu còn bắt anh ta đợi thêm nữa e là sẽ hỏng mất, sự nhớ nhung nồng đậm ấy không một lúc nào không kích thích thần kinh của anh ta, nếu Nguyên Hải không ở bên cạnh anh ta, việc anh ta tồn tại trên thế giới này cũng không có ý nghĩa gì nữa... Đoạn đường này Giang Húc Đông đã sớm nhớ trong đầu, dựa vào trí nhớ, tránh khỏi đám người, cẩn thận di chuyển gần tới biệt thự. Anh ta không vào từ cửa chính mà tìm một góc chết để theo dõi rồi nhảy vào từ trên bờ tường. Thời điểm anh ta lẻn vào trời đã sớm tối đen, cũng may bên trong có đèn đường soi sáng, vì thế có thể nhìn xung quanh một cách rõ ràng. Anh ta chậm rãi mò mẫm tìm kiếm, cũng không biết có phải do anh ta quá may mắn hay là do của Vũ Nguyên Hải quá xui xẻo, còn chưa đợi Giang Húc Đông quan sát tình thế xung quanh đã nhìn thấy Vũ Nguyên Hải đầu đầy mồ hôi cách đó không xa đang chậm rãi chạy tới. Anh ta hẳn là đang rèn luyện thân thể, cả người mặc bộ đồ thể thao bó chặt thân người, tứ chi thon dài có lực, đường cong rõ ràng, mồ hôi trên trán chảy xuống lại rơi lên trên xương quai xanh. Giang Húc Đông nuốt một ngụm nước miếng, cả người bắt đầu nóng lên, vừa định xông lên cướp người về, thì đột nhiên một bóng người từ phía sau chạy tới, tuy rằng vóc dáng có chút gầy yếu, phía sau có thêm một người đàn ông cao lớn cùng một đứa trẻ theo sát. Rất hiển nhiên, người tới chính là ba người Tô Quỳnh Thi, Hoắc Hải Phong cùng Tô Hướng Minh. Giang Húc Đông nhìn đến đỏ mắt, nhưng ngay cả nhìn một chút cũng không dám nhìn quá lâu, chỉ sợ không cẩn thận lộ ra dấu vết liền bị bắt đi. Hoắc Hải Phong, người này có bao nhiêu khôn khéo anh ta đã trải nghiệm qua, cũng không muốn phải nếm trải thêm lần nào nữa. Đoàn người đã chạy xa bỏ lại anh ta ở phía sau, tuy rằng đi một chuyến này có chút mạo hiểm nhưng anh ta đã bắt đầu phong tỏa được nơi ở của bọn họ. Chờ cho đến khi Vũ Nguyên Hải chạy vào trong, hai mắt anh ta vẫn còn lưu luyến mà nhìn ngắm thật lâu sau mới có chút không cam lòng mà quan sát xung quanh, lại trèo tường rời đi. Lần này anh ta cũng không thèm ẩn nấp nữa mà chạy thật nhanh về khách sạn. Lúc này Dương Minh Hạo cũng đã thức dậy. Anh ta chỉ trao đổi đơn giản một chút manh mối, dù sao bản thân anh ta cũng không thích ở chung với người lạ, nói xong liền xoay người trở về phòng. Dương Minh Hạo bĩu môi, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nói gì, lặng yên ngồi trên ghế suy nghĩ về chuyện của sau này. Mời đọc truyện trên Truyện 88 Sau khi chạy một vòng trở về, Tô Quỳnh Thy cảm thấy cả người cũng thư thái không hơn rất nhiều. Cô đứng ở trong sân ổn định lại hơi thở rồi chạy lên tầng tắm rửa. Hoắc Hải Phong nhìn thấy thì buồn cười, nhưng rốt cuộc cũng đi theo. Sau khi tắm xong anh liền tới gian phòng kế bên, đứng trước cửa thư phòng gõ ba tiếng rồi mới đẩy cửa đi vào. Trong nháy mắt, biểu tình anh liền nghiêm túc lại, cẩn thận đóng cửa cho thật kỹ, mới đi vào. "Hôm nay làm sao vậy? Sao giờ này đã tới rồi?" Từ sau khi trở về, Tô Kiến Định vẫn ở chỗ này, vì không muốn để người ta phát hiện ra mà ngay cả Tô Quỳnh Thy cũng không biết tin tức anh ấy đã trở về. Hoắc Hải Phong cúi đầu yên lặng đi lên phía trước hai ba bước rồi ngồi xuống, chân mày khẽ nhếch lên, nhẹ giọng nói: "Buổi tối lúc tôi đưa Quỳnh Thy đi chạy bộ có cảm giác có người theo dõi chúng tôi, nhưng vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi đâu. Ban nãy tôi nương theo khúc cua mà quan sát, hình như là Giang Húc Đông. Anh ta hẳn là đã tới, chỉ là không biết còn có... Người khác nữa hay không?" "Cậu xác định chính là anh ta sao?" Đợi một khoảng thời gian dài như vậy, rốt cuộc Tô Kiến Định cũng tiến lên hai bước, mặt mày nghiêm trọng lên tiếng. "Còn chưa chắc chắn, tôi đã phân phó những người xung quanh đi tìm, nếu quả thật là anh ta thì những chuyện đã bàn có chút khó mà thực hiện." Hoắc Hải Phong ngồi tựa trên ghế sô pha, dù sao anh cũng chỉ hơi ngạc nhiên một chút, nếu như thấy rõ là ai cũng không cần phải tới đây. Tô Kiến Định cũng biết mình không thể cưỡng ép, vỗ vai anh một <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210514/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-372-0.jpg" title="Phát hiện" data-pagespeed-url-hash=392070689 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210514/nguoi-tinh-bi-mat-cua-hoac-tong-372-1.jpg" title="Phát hiện" data-pagespeed-url-hash=686570610 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">