Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 37 : Lấy một địch hai

Vật lý trị liệu hồi phục chức năng không phải là chuyện đơn giản, không thể ăn rất nhiều thứ, cũng không thể làm rất nhiều việc, mỗi ngày chỉ lặp đi lặp lại một vài động tác, dù có mệt mỏi cũng không được nghỉ ngơi. Chẳng qua do thời gian anh ấy phải nằm trên giường quá dài, chỉ cần chịu khó phối hợp với bác sĩ thì tốc độ hồi phục sẽ còn nhanh hơn dự kiến rất nhiều. Tô Quỳnh Thy ngẩng mặt lên nhìn anh ấy, đôi mắt long lanh khẽ chớp mấy cái, nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má. Ngay cả cô cũng không nhớ rõ, rốt cuộc mình đã bao lâu không được thả lỏng như vậy rồi. Cảm giác có người ở bên cạnh chăm sóc cho mình vô điều kiện, đau lòng vì mình, giống như tìm về hơi ấm gia đình đã mất từ lâu. “Anh hai, em không còn là cô bé chỉ biết làm nũng của trước kia đâu. Bây giờ em đã trưởng thành, cũng sắp lên chức mẹ rồi…” “Biết rồi, cô bé nhà chúng ta nói gì cũng đúng cải! Cái tên Lê Quốc Nam này không biết chừng mực, lân sau em muốn đến đây thì phải gọi điện thoại cho anh, anh hai cho người đến em” Bụng của Tô Quỳnh Thy ngày một lớn, vẻ mặt xanh xao khi trước cũng dần trở nên hồng hào hơn. Bởi vì hai tháng qua cô chăm sóc bản thân rất tốt, nên gương mặt trông càng trẻ con hơn một chút. Từ nãy đến giờ vẫn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đôi mắt to tròn luôn chăm chú dõi theo từng động tác của anh ấy, khiến Tô Kiến Định thoáng cái đã bị chọc cười. Tuy vừa tỉnh lại không bao lâu, nhưng Tô Kiến Định đã bắt đầu phát triển đế quốc thương nghiệp của riêng mình rồi. Với hơn ba trăm triệu lúc đầu của Tô Quỳnh Thy, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, con số đó đã tăng lên gấp năm lần. Khiến người hoàn toàn không có tế bào kinh doanh như Lê Quốc Nam và Tô Quỳnh Thy không khỏi rùng mình, âm thầm ví tốc độ kiếm tiền của Tô Kiến Định giống như lũ quét. Những chuyện sau đó thì hoàn toàn thoát khỏi khả năng hiểu biết của bọn họ, chỉ biết số người vây quanh Tô Kiến Định càng ngày càng nhiều. Trong khoảng thời gian này, thậm chí còn loáng thoáng nghe được anh ấy bàn bạc qua điện thoại vê chuyện thành lập công ty. Nói tóm lại, từ sau khi Tô Kiến Định tỉnh lại, cuộc sống trôi qua ngày càng Tốt. Lê Quốc Nam thường lén sang đây, thừa lúc Tô Kiến Định đang luyện tập đi lại, ngôi xổm bên cạnh Tô Quỳnh Thy với tâm trạng vô cùng ung dung. “Bé Thy, anh có hỏi thăm bác sĩ, bác sĩ nói anh Định sắp được xuất viện rồi, chậm nhất là hai tuần nữa sẽ xuất viện đó. Em có dự định gì về nơi chúng ta sẽ ở sắp tới không? Tuy anh ấy chưa từng nói ra, nhưng anh biết, chuyện của nhà họ Tô vẫn luôn là cái nút thắt không buông xuống được của anh ấy” “Anh Nam, em biết anh ấy nhất định sẽ trả thù cho ba mẹ. Em cũng biết mình rất vô dụng, đã sống ở thành phố Hải Phòng suốt năm năm, lại không tìm được bất kỳ manh mối nào. Nhưng anh hai của em thì khác, anh ấy rất lợi hại, chắc chắn sẽ tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện năm đó.” “Đúng, anh Định của chúng ta rất có bản lĩnh. Em xem đi, chỉ mới tỉnh lại mấy ngày mà đã đưa công ty phát triển như vậy, nếu anh ấy mà ở thành phố Hải Phòng, thì chắc chắn là anh tài xếp trên vô số người…” “Đúng vậy, em cũng thấy vậy đó, anh hai của em là người lợi hại nhất trên thế giới này…” Tô Kiến Định vốn đang yên tĩnh luyện tập phục hồi, nhưng Tô Quỳnh Thy và Lê Quốc Nam luyên thuyên nói chuyện mãi không ngừng, hai người cũng không biết nhỏ giọng lại một chút, Tô Kiến Định nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cười ra tiếng. Anh ấy cũng không biết, từ khi nào mà miệng của em gái mình lại trở nên ngọt ngào như vậy nữa. Hiện tại rất muốn ôm cô vào ngực, muốn dâng hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này lên trước mặt cô, để cô tùy ý chọn lựa, muốn… “Định, đừng phân tâm”” Bác sĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Tô Kiến Định bằng một giọng nói lạnh lùng. Đôi mắt sắc bén liếc đến chỗ Lê Quốc Nam và Tô Quỳnh Thy giống như muốn đỏi nợ, hận không thể đuổi hai tên kìa đà cản mũi này đi ngay lập tức. Nhưng anh ta hiểu rất rõ, bản năng muốn kiểm soát của Tô Kiến Định rất mạnh. Nếu biết chuyện anh ta đuổi Tô Quỳnh Thy đi thì e rằng trời có sập xuống, anh ấy cũng không chịu rời xa nửa bước. Tô Kiến Định có ngoại hình rất nổi bật, tuy luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng thật ra rất quan tâm đếm em gái. Anh ấy đã từng lên tiếng nhắc nhở, em gái chính là giới hạn lớn nhất của mình. Một lát sau, Tô Quỳnh Thy tạm biệt Tô Kiến Định, xách bình giữ nhiệt cùng đám vệ sĩ đi về nhà. Tập đoàn Sunrise, Hoắc Hải Phong đã ở lại công ty gần cả tháng nay, ngay cả ông cụ Chánh có đến cũng không thể đưa được người về, giống như muốn hạ quyết tâm thủ thân như ngọc chờ Tô Quỳnh Thy. Hai tháng qua, Trần Mộc Châu luôn trằn trọc suy tính, thậm chí đến cả góc áo của Hoắc Hải Phong cô ta còn chưa đụng tới. Sau khi thử qua một nghìn cách không thấy hiệu quả, thì tổng giám đốc Trần Mộc Châu đã nghĩ ra cách thứ một nghìn lẻ một. Có đôi khi Lâm Tiến Quân cũng phải khâm phục sự kiên trì và cố chấp của người phụ nữ này. Hầu như mỗi ngày đều đến Sunrise, buổi sáng từ chín giờ chờ đến năm giờ chiều, ngay cả nhân viên của Sunrise cũng chưa chắc đúng giờ như vậy. Chỉ có mình Lâm Tiến Quân biết Hoắc Hải Phong đang ở đâu. Cho nên suốt hai tháng qua, Trần Mộc Châu không có cách nào có thể gặp được Hoắc Hải Phong, cũng không được vào văn phòng của anh. Cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Tiến Quân từ sáng cho đến tối, muốn từ trên người anh ta moi chút thông tin. Như thường lệ, Trân Mộc Châu vẫn canh giữ suốt cả một ngày, gân đây Lâm Tiến Quân đã học được cách đi lướt qua mà không cần nhìn đến cô ta. Chuyện lần trước anh ta vẫn nhớ rất rõ, anh ta là một người thù dai, cho dù tổng giám đốc có bất ngờ gật đầu thì anh ta cũng không thể dễ dàng cho cô †a vào như vậy. “Lâm Tiến Quân, ông nội Chánh nhờ tôi nói với anh Hải Phong một tiếng, ông bảo anh ấy bảy giờ tối nay phải trở về nhà cũ ăn cơm. Ông có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ấy, là chuyện về Tô Quỳnh Thy:” Lâm Tiến Quân nghe vậy thì lập tức dừng bước, Trần Mộc Châu khẽ hất mặt nhếch môi. Lâm Tiến Quân nhíu mày, không chú ý đến bộ dạng đắc ý của Trần Mộc Châu, trong đầu đã sớm bị cái tên này lấp đầy. Trần Mộc Châu tức giận nói lớn: “Nói anh đó, có nghe thấy không?” Cô kéo tay của Lâm Tiến Quân một chút. Hình tượng thục nữ gì đó cô ta cũng không thèm quan tâm, ngược lại ngày càng kênh kiệu hơn. Cả thành phố Hải Phòng này, trừ nhà họ Hoắc ra thì nhà họ Trần của cô ta là có tiếng nói nhất. Cho dù cô ta không được ba mẹ yêu thương, nhưng đợi cho bọn họ trăm tuổi già thì tài sản của họ nhà Trần đều sẽ thuộc về cô ta. Vào lần đầu tiên tỏ thái độ như vậy đối với người khác, từ đáy lòng của cô ta vẫn có chút sợ sệt, lòng bàn tay và sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi. Nhưng từ sau khi người kia thất bại thảm hại, sau đó đau khổ rời khỏi thì thái độ của cô ta đã không thể trở về như lúc đầu nữa rồi. Trân Mộc Châu rất thích cảm giác được tất cả mọi người tôn trọng cô ta, bao quanh cô ta, hiện tại cô ta đã hoàn toàn bị cảm giác này chi phối. Nếu Lâm Tiến Quân không phải là người bên cạnh Hoắc Hải Phong thì cô ta đã không cần phải ép mình nhẫn nhịn anh ta hết lần này đến lần khác như vậy rồi. Lâm Tiến Quân quay đầu lại nhìn Trần Mộc Châu, trợn tròn mắt liếc cô †a, giọng điệu có chút khó chịu: “Cô Mộc Châu yên tâm, chuyện cô đã dặn dò tôi nhất định sẽ nói với tổng…” Anh †a còn chưa nói hết câu, Trần Mộc Châu đã hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn đích thân nói với anh Hải Phong, ông nội còn dặn dò một số chuyện tôi không thể nói với người ngoài được, tôi muốn vào trong” Nói xong, cô ta chẳng thèm quan tâm tới Lâm Tiến Quân mà thản nhiên bước vào trong. Lâm Tiến Quân rất kinh ngạc, không ngờ cô ta lại dám tự ý đi vào, anh ta lập tức toát mồ hôi lạnh, sau đó bước nhanh tới ngăn cô ta lại: Cô Mộc Châu, tổng giám đốc không muốn gặp cô, hy vọng cô đừng làm cấp dưới như chúng tôi khó xử” Lại lần nữa bị ngăn lại ngoài cửa, Trần Mộc Châu dính chặt ở cửa công ty suốt hai tháng, nhưng ngay cả một chút tin tức về Hoắc Hải Phong đều không có. Cô ta liên tục hét lớn thì chỉ đổi lại những ánh mắt khinh thường như lúc này. Trong lòng có hơi kích động, vốn tưởng rằng nhắc đến tên của ông cụ Chánh thì cái danh bà chủ nhà họ Hoắc sẽ làm tấm khiên vững chắc, không ngờ tới… “Vậy thôi, tối nay nhớ bảo anh Hải Phong trở về, đây là cơ hội duy nhất để biết chuyện có liên quan đến Tô Quỳnh Thy. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, thì cả đời này tôi sẽ không nhắc đến nữa!” Trần Mộc Châu xoay người, khế cong môi lộ ra gương mặt xinh đẹp, nhưng giọng cười của cô ta lại mang theo vài phân khủng bố. Lâm Tiến Quân khá giật mình khi nghe cô ta nói thế, đành cắn răng đồng ý, sau đó nhanh chóng trở về văn phòng tổng giám đốc.