Cô gái nhỏ quay đầu lại muốn chui vào trong lồng ngực của anh, nhưng lại bị cái bụng to ở giữa cản lại. Đừng nói là dựa vào ngực anh, ngay cả tiến tới một chút cũng rất khó khăn. Cô đưa tay ra mấy lần cũng không thể tiến tới, một nỗi uất ức không giải thích được lập tức dâng lên trong lòng. Tô Quỳnh Thy bĩu môi, đáng thương lắc lắc cánh tay anh: "Em không ôm anh được." Lúc này Hoắc Hải Phong sớm bị cô gái nhỏ đánh thức, khẽ cười một tiếng, cẩn thận tránh cái bụng to của cô, ôm cô vào trong ngực, hôn lên khóe miệng và gò má của cô gái nhỏ, thấp giọng nói: "Thế này không phải đã ôm được rồi sao, khóc cái gì ch?" "Ừ." Giọng nói của cô mang vẻ mơ hồ mờ mịt của người vừa mới ngủ dậy, mềm mại như con mèo còn chưa dứt sữa, ngọt ngào dẻo quẹo khiến trong lòng Hoắc Hải Phong mềm nhũn cả ra. “Ngủ thêm một chút được không? Giờ này còn sớm mà" Mấy ngày nữa cô sẽ đến bệnh viện, ngày dự sinh cũng sắp đến rồi. Dù cho cô gái nhỏ không thích đến bệnh viện thì cũng không thẻ kéo dài thời gian thêm nữa, suy cho cùng ở nhà sao có thể thuận tiện hơn ở bệnh viện được. Hơn nữa, anh còn lo lắng, cô gái nhỏ yếu ớt, ngay cả bị hoa hồng đâm một chút cũng rơi nước mắt ào ào, sinh con đầu biết bao nhiêu, nhìn một hơi từ nhà đến bệnh viện, anh không bỏ được, cũng không nỡ nhìn. Anh vòng tay ôm cô vào người, bàn tay có khớp xương rõ ràng khẽ vô đàng sau cô, vô hết sức cẩn thận, ẩn chứa dịu dàng cùng tình yêu vô hạn, khiến Tô Quỳnh Thy cảm thấy an tâm rất nhiều, lần nữa nhắm mắt lại. "Vậy thì anh ngủ với em được không?" Hoặc Hải Phong cảm thấy an tâm, đưa tay ôm cô rồi gật đầu: "Được rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi, em ngủ rồi anh mới ngủ. Cô gái nhỏ đang mang thai thỉnh thoảng lại mơ nhiều hơn, có lúc nửa đêm tỉnh lại lén lau nước mắt, nếu không phải lần trước anh để mắt đến thì không biết cô đã thương tâm một mình đến khi nào. Kể từ khi đó, anh tự tập cho mình thói quen dỗ cô ngủ trước. Anh phải nhìn cô đi ngủ thì anh mới có thể an tâm hơn một chút. Hai người nhắm mắt lại, vừa lúc Hoắc Hải Phong còn tưởng rằng cô gái nhỏ nhỏ đã đi ngủ, cô đột nhiên nói: “Hải Phong, em mơ thấy bố mẹ em, anh nói xem họ có đang ở trên trời nhìn chúng ta không?" Hoắc Hải Phong sửng sốt, tưởng rằng mọi chuyện đã ổn rồi, nhưng anh vẫn đang nằm mơ. Nhiều năm như vậy, cô gái nhỏ rất ít khi nói về mẹ, đây là lần đầu tiên anh nghe bình tĩnh nói ra mấy lời này. “Đương nhiên, bà ấy không cam lòng rời xa em. Quỳnh Thy mơ thấy gì, có thể kể cho anh nghe không nào?" Trấn an sờ cô gái nhỏ đang lên cơn sốt, trong lòng Hoặc Hải Phong như bị mỏng mèo cào vậy, có hơi ngứa ngáy. "Em mơ thấy mẹ đang dạy em và anh em chơi đàn dương cầm, nhưng em mãi không học được khiến mẹ khó chịu, sau đó rời đi". Nghe vậy, Hoắc Hải Phong thở dài, ôm cô gái nhỏ vào lòng cẩn thận an ủi. Mẹ Tô trong trí nhớ là một người phụ nữ rất dịu dàng, nhẹ nhàng đánh đàn dương cầm cho lũ trẻ trong sân, cắt trái cây và bánh ngọt. Vẻ ngoài của Tô Quỳnh Thy cũng rất giống bà, chẳng qua so với bà, cô gái nhỏ kết hợp ưu điểm của cả bố lẫn mẹ nên xinh đẹp hơn bà một chút, còn thêm mấy phần thiếu nữ thanh thuần, dễ thương và thông minh. Người đàn ông suy nghĩ một chút, sau nhiều năm như vậy, anh gần như đã quên mất dáng vẻ của mẹ Tô. Anh đang xoa gò má cô muốn đổi chủ đề, chưa kịp nói thì đã nghe thấy cô gái nhỏ tiếp tục nói: "Khi em còn nhỏ, mẹ luôn giấu những món ăn ngon, đợi em và anh trai về thì len lén sau lưng bố em cho tụi em ăn. Em còn nhớ lúc đó em rất thích một loại sô cô la, bố mang về một hộp, khi ấy em và anh trai chia một người một nửa, nhưng mẹ mang phần của anh trai cho em. Lúc đó em tham lam ăn hết, kết quả là bị sâu răng, không chỉ đi nhổ răng mà mẹ và em còn bị bố dạy dỗ cho một trận" Vừa nói, cô vừa nheo mắt nhớ lại, trên mặt nở một nụ cười, là nụ cười xinh đẹp rất dễ lan xa. Hoắc Hải Phong nhưởng lông mày một cái, anh lại không biết cô gái nhỏ khi còn bé lại nghịch ngợm như thế, rõ ràng hai người từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên mà. Anh chưa bao giờ biết về những điều như vậy, xem ra cần tìm lúc nào đấy nói chuyện với anh cả của mình thật đàng hoàng. Cơn mưa lớn trước nửa đêm nay đã tạnh, thời tiết bên ngoài ngày càng lạnh hơn, sau cơn mưa thu, lá trên cây bắt đầu ngả vàng rồi rụng. Khi mùa thu đến, ngày sinh của Tô Quỳnh Thy cũng đã đến. Sau khi Hoắc Hải Phong dỗ dành cô đến bệnh viện, cô gái nhỏ đã bực bội với anh rồi sáng nắng chiều mưa, buổi tối muốn ăn đồ nướng một lát, sau đó lại muốn ăn lẩu, hoặc các loại rau củ quả trái mùa, người đàn ông đều tìm đến cho cô. Sự kiên nhẫn của Hoắc Hải Phong cũng xem như tốt, trừ kem và những thứ lạnh khác, thứ gì anh cũng có thể nửa đêm tìm về cho cô, hung hãn giằng co với anh hai đêm, mới tính là miễn cưỡng tha thứ cho anh. Thật hiếm khi yên tĩnh hơn nửa buổi tối mà Tô Quỳnh Thy lại trằn trọc không ngủ được. Ban ngày Hoắc Hải Phong đi công ty giải quyết công việc ở đó, buổi tối còn bị cô giày vò, thật sự là chịu hết nổi, nên đã ngủ trước cô. Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng có chút áy náy không đành lòng, chịu đựng gần hết đêm, càng nghĩ càng cảm thấy mình có lỗi, ôm bụng, thu người trong góc làm bộ dạng thương khóc nức nở. Hoắc Hải Phong ngủ không yên, nửa đêm quờ tay trên giường không thấy cô gái nhỏ đâu, khiến anh sợ đến đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã choàng tỉnh mở to mắt. May mắn thay, đèn ngủ trong phòng vẫn sáng, vừa mở mắt ra, người nằm co lại ở góc không xa đã hiện ra ngay trong tầm mắt Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy cô gái nhỏ đang khóc thút thít không biết đang buôn chuyện gì, vội vàng trèo qua ôm người vào lòng: “Quỳnh Thy, sao vậy? Có phải là ác mộng không?" Cô gái nhỏ nhìn chăm chăm vào đôi mắt to của anh, khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt to đen láy được rửa sạch sẽ trong veo, ngẩng đầu lên nhìn anh có chút khó hiểu, trồng đáng thương đáng yêu. "Em, em muốn ăn óc đậu phụ. Vốn định khóc một chút, nhưng Hoắc Hải Phong lại liếc mắt nhìn cô, không hiểu sao lại nói ra hết mấy lời trong lòng, không đợi cô kịp nhăn nhỏ, Hoắc Hải Phong đã cưng chiều lắc đầu. Mỗi khi muốn thứ gì, cô đều có bộ dạng ngây thơ đáng thương như vậy, biểu cảm nhỏ thế này thì anh còn có lý do gì để từ chối? Người đàn ông đứng dậy ra khỏi giường, mặc quần vào vào rồi bắt đầu thắt đai lưng. Uất ức nửa đêm của Tô Quỳnh Thy lúc này biến mất không còn tăm hơi, cô dựa vào trên giường, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ cùng vẻ sùng bái nhìn anh. Tay của Hoắc Hải Phong vừa dừng động tác, còn không đợi cô phản ứng, nhanh chóng xoay người lại bước đến mép giường, hôn vật nhỏ này một cái, đến khi mặt cô đỏ bừng mới thôi. Trên đường đi, anh còn lo lắng cô ở bệnh viện một mình sẽ sợ hãi nên còn lôi Tô Hướng Minh khỏi giường xách tới.