Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 316 : Tỉnh lại
Bị loại ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn chằm chằm, hai tay bác sĩ run lên. Phải gắt gao khắc chế sợ hãi trong lòng, mới miễn cưỡng không gây ra sai sót gì. Mở băng gạc, lấy vải xô lau vết máu chảy. Cứ tưởng miệng vết thương sẽ không có vấn đề gì, chỉ là do chỉ khâu bị lỏng cho nên mới không ngừng chảy máu. Nhưng người bình thường nếu xuất hiện dạng vết thương này coi như không khâu lại để một ngày một đêm cơ thể cũng tự đông máu lại, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Sự khác thường này lại quỷ dị làm bác sĩ trong lúc nhất thời không biết xử lý làm sao, ngốc lặng nhìn chằm chằm máu tươi từng giọt từng giọt chảy ra từ bên trong miệng vết thương, trượt xuống bên hông, nhuộm đỏ một mảng ga giường.
Vẫn là Hoắc Hải Phong không nhìn được nữa, khí lạnh trên người tràn đầy căn phòng mới miễn cưỡng làm bác sĩ lấy lại tinh thần, vội vàng độc, lần nữa băng bó kỹ vết thương cho Tô Quỳnh Thy. Trên trán bác sĩ xuất hiện lớp mồ hội mỏng, đứng lên dọn dẹp đồ nghề. “Bác sĩ, vợ của tôi rốt cuộc là bị làm sao, vì sao miệng vết thương lại luôn chảy máu?” Mặc dù đã đoán được đáp án, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn không an tâm nổi. Quyết định hỏi trước xem sao, căn bệnh bí ẩn như vậy, rốt cuộc bác sĩ có thể nhận ra được hay không. “Rất xin lỗi ngài Hoắc, thân thể vợ ngài khả năng xuất hiện vài vấn đề chưa phát hiện được. Trong nhà ngài lại không có đủ máy móc dụng cụ y khoa, tôi cần lấy một chút máu của vợ ngài đem về bệnh viện kiểm tra xem là có vấn đề gì xảy ra.
Bác sĩ cũng là lần đầu tiên gặp phải triệu chứng như này, trầm mặc không giải thích được, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết. “Tạm thời không cần, tôi sẽ kêu người đưa ông về.” Bác sĩ cũng không nắm rõ được, quả nhiên là vấn đề kia. Hai con người Hoắc Hải Phong âm trầm, cẩn thận từng li từng tí lấy chiếc hộp kia ra, Nhanh chóng trộn hai loại thuốc giải. Cũng không chờ người trên giường tỉnh lại, Hoắc Hải Phong cẩn thận mở miệng cô ra, từng chút từng chút rót vào.
Vốn còn muốn đem một ít đi thử nghiệm xem thứ này rốt cuộc là cái gì, hiện tại xem ra đã không còn thời gian.
Nhưng cũng may mặc dù Quỳnh Thy vẫn đang ngủ, nhưng rất nghe lời. Bảo há miệng liền há miệng, Bảo cô nuốt xuống liền nuốt xuống. Lúc trước còn nghĩ đợi lúc cô tỉnh lại thì phải làm thế nào mới tốt, hiện tại xem như bớt lo không ít.
Theo từng giờ trôi qua, nguyên bản sắc mặt còn đang trắng bệch theo mắt thường nhìn thấy đã khá hơn rất nhiều. Vết thương ở phần hông đã ngưng chảy máu, không ngờ cái thuốc đó lại có hiệu quả tốt như vậy! Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Tuy rằng Quỳnh Thy đã không sao nữa, nhưng Hoắc Hải Phong vẫn không thể hoàn toàn yên tâm với thứ thuốc này. Anh ngồi bên giường nhìn chằm chằm cô cả một buổi sáng, thấy không có một điểm bất thường nào mới yên tâm hơn một chút.
Sáng sớm Tô Kiến Định mang theo tất cả vệ sĩ trong nhà đi lên núi tìm người, hiện tại toàn bộ biệt thự nhà họ Tô chỉ còn lại hai ba cái người hầu và một đội vệ sĩ nhỏ. Hiện tại chỉ có anh và Quỳnh Thy ở đây, Tô Hướng Minh tám giờ sáng đã đi học.
Bị đau đớn hành hạ nửa đêm, thật vất vả ngủ được, nhưng đến giữa trưa cô đã tỉnh lại.
Lúc này Hoắc Hải Phong cũng sớm đã xử lý xong chuyện công ty sau hai tiếng đồng hồ, lúc này anh vẫn còn lo lắng nên về phòng coi thử, vừa vặn trông thấy Quỳnh Thy dựa vào đầu giường, ngẩn người nhìn bên ngoài cửa sổ. “Em cảm thấy thế nào rồi?” Thấy cô đã tỉnh lại, Hoắc Hải Phong theo bản năng hạ thấp giọng, chậm rãi đi qua.
A... Đang đắm chìm trong thế giới của mình đột nhiên có người tiến làm cô hơi kinh ngạc. Tô Quỳnh Thy theo bản năng quay đầu lại, ngơ ngác há miệng, bộ dáng sững sờ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại: Anh Hải Phong, vừa nãy anh đi đâu thế?”
Giọng nói nghẹn ngào tủi thân vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính Tô Quỳnh Thy cũng hơi sửng sốt, nước mắt treo ở khoé mắt như muốn rơi xuống. Cố tình cái miệng nhỏ lại mở thật to, bộ dạng ngây ngốc, nhìn thế nào cũng giống ‘tui bị bắt nạt. Hoắc Hải Phong không nhịn được cười thành tiếng.
Lần này đã triệt để chọc giận tổ ong vò vẽ, nước mắt liền rơi xuống không ngừng, rơi ở trên chăn, dầu dầu đôi môi, hai vai run run không ngừng, trông giống như tủi thân cực kỳ.
Mặc dù rất đau lòng, nhưng không biết vì sao ý cười treo trên khóe miệng Hoắc Hải Phong lại không thể hạ xuống được. Nhéo nhéo khóe miệng, miễn cưỡng nhịn xuống, mới sải bước đi tới, bưng cái mặt trồng cực kỳ tủi thân mặt của cô nhẹ giọng dỗ dành. “Anh vừa mới đi xử lý công chuyện của công ty, không phải đã về với em rồi sao. Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không, anh kêu bác sĩ tới khám cho em người nhé." Giúp Tô Quỳnh Thy vén tóc ở hai bên thái dương, ôm cô trong ngực sờ nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, híp mắt chỉ cảm thấy thỏa mãn ghê gớm. Nhưng hiện tại bảo bối của mình còn đang tức giận, anh không thể gì làm quá phận, chỉ sờ sờ hai lần liền buông tay.
Bác sĩ được người hầu mời lên. lần này sau khi kiểm tra, vết thương đã tốt hơn nhiều, tinh thần cũng tươi tỉnh hơn. Cơn sốt đã giảm, nhưng phải tĩnh dưỡng thật tốt, khỏi hẳn cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. “Hướng Minh đâu rồi? Có tìm thấy nó không?” Nằm trong ngực Hoắc Hải Phong, thiếu chút nữa đã quên chuyện quan trọng nhất. Tô Quỳnh Thy đẩy anh ra ngồi thẳng lên, nhìn quanh hai bên một vòng, không nhìn thấy hình bóng nhỏ bé quen thuộc, lập tức luống cuống.
Lúc bị bắt đến đó, không bao lâu cô đã tỉnh lại, vết thương trên người khiến cô rất khó trốn thoát. Lúc đầu cứ nghĩ đến đâu hay đến đó, không nghĩ tới tay tại trên giường sờ soạng một lúc, vậy mà phát hiện Tô Hướng Minh cũng bị bắt đến đây.
Cuối cùng cậu bé còn bị Trần Tuấn Tú một mình mang đi, vốn tính nửa đêm đi tìm một phen, không nghĩ tới thân thể cô lại kém cỏi như vậy. Nhắm mắt không bao lâu đã bị lạnh đến hôn mê, ngay cả mình được cứu về đây như thế nào cũng không biết.
Trần Tuấn Tú rốt cuộc là hận bọn họ đến thấu xương. Cô cũng hiểu, Hướng Minh bị ông ta mang đi sợ là dữ nhiều lành ít. “Quỳnh Thy, trước tiên em nghe anh giải thích đã. Hiện tại đại ca đã dẫn người đi tìm nó, chắc chắn không bao lâu liền tìm đưa Hướng Minh trở về. Em cứ an tâm ở nhà dưỡng thương, chờ em khoẻ hơn, anh sẽ dẫn em đi tìm nó được không?”
Bắt cô ở trong nhà khẳng định là không thể, Hoắc Hải Phong cực kỳ hiểu rõ người phụ nữ của mình có bao nhiêu quật cường. Nếu không thuận theo cô, trộm làm vài chuyện, đầu của anh khẳng định ăn đau. “Vậy Trần Mộc Châu và Dương Thừa Húc đầu? Bắt được bọn họ không? Ngay cả bọn họ cũng không biết Trần Tuấn Tú ở đâu sao?” Bắt lấy tay áo của Hoắc Hải Phong, nước mắt trong mắt Tô Quỳnh Thy giống như từng hạt châu rơi xuống, lấm lem hết cả khuôn mặt.
Hoắc Hải Phong không ghét bỏ chút nào, ngược lại cẩn thận từng li từng giúp cô lau sạch sẽ. Động tác nhẹ nhàng linh hoạt như sợ làm bị thương khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Vừa lau vừa an ủi: “Trần Tuấn Tú bắt em và Hướng Minh căn bản là để đối phó anh, nhưng nếu làm Hướng Minh xảy ra chuyện gì anh nhất định sẽ không làm theo lời ông ta. Muốn dùng thằng bé uy hiếp anh, ông ta nhất định phải bảo vệ an toàn cho Hướng Minh. Ông ta là người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu rõ “Thế nhưng Hướng Minh nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lên năm mà thôi. Tình cảnh trên núi phức tạp lỡ như thằng bé...
Không đợi Tô Quỳnh Thy nói xong, Hoắc Hải Phong bổ nhào qua che miệng nàng lại, ánh mắt sắc bén:
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
35 chương
13 chương
10 chương
90 chương
175 chương
400 chương
166 chương
10 chương