Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 277 : Trải qua sóng gió

********** Chương 277: Trải qua sóng gió Có mấy lời cô không có quyền nói, cũng không xứng để nói, chỉ có thể nói được như vậy mà thôi. “Cảm ơn lời chúc của cô, tất cả đều sẽ tốt thôi, lần này tôi muốn đến để cảm ơn cô Tô, ơn cứu mạng không gì có thể bảo đáp, về sau chỉ cần có việc gì cần nhờ đến tôi, nhất định tôi sẽ không chối từ!” Lê Quốc Nam cười khan vài tiếng mở miệng nói, vừa dứt lời lại trốn ra phía sau Tô Kiến Định một lần nữa. Sau khi thoát khỏi tầm mắt của mọi người, ánh mắt của Lê Quốc Nam đột nhiên lộ ra bối rối. Lần đầu tiên nhìn thấy người con gái trước mặt này, tim anh ta không khống chế được mà lập tức đập liên hồi, cảm giác như muốn dâng hết tất cả những gì anh ta có cho cô, muốn sống vì cô, chết vì cô, thậm chí còn có thể vì cô mà hủy diệt cả thế giới! Loại cảm giác không thể giải thích được này khiến anh ta không khỏi hoảng sợ, không có ký ức gợi nhớ, những ảo tưởng mờ mịt kia lại trở nên hết sức khủng bố, rõ ràng mới lần đầu gặp mặt, vì sao anh ta lại có thứ ý nghĩ nguy hiểm như vậy? “Anh dẫn cậu ấy về trước, nhìn cậu ấy có vẻ không được khỏe!” Rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu, tâm Lê Quốc Nam vô cùng rối ren, đang chuẩn bị kiếm cớ rời đi, ai ngờ nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Tô Kiến Định truyền đến, sau đó nằm lấy xe lăn bắt đầu đẩy đi, ngay cả lời tạm biệt anh ta cũng không kịp nói đã bị đẩy ra cửa. Cho đến bây giờ, Tô Quỳnh Thy còn có chút không dám tin, cô xoay đầu nhìn về phía Hoắc Hải Phong: “Anh Nam anh ấy, thật sự không nhớ ra chuyện gì cả sao?” “Mẹ, ngay cả con chú Nam cũng quên mất, chắc chắn là không nhớ gì hết rồi, mẹ có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?” Tô Hướng Minh nâng tay nhỏ lên sờ sờ gương mặt Tô Quỳnh Thy, cậu híp mắt cảm thụ nhiệt độ cơ thể của mẹ mình, cảm thấy vẫn còn hơi nóng, nhưng hẳn là không có gì đáng trở ngại, mới yên tâm một chút, tự giác từ trên ghế leo xuống, đứng bên người Hoắc Hải Phong chăm chú quan sát mẹ mình. Từ sau khi cô tỉnh lại, nhìn con trai ngoan ngoãn đến đau lòng, Tô Quỳnh Thy không hề cảm thấy chút vui mừng nào, mà ngược lại trong lòng chua xót không chịu nổi. Chỉ có đứa trẻ từng trải qua sóng gió mới có thể ngoan ngoãn nghe lời như thế, cho dù cậu bé có thông minh đi nữa, thì cũng chẳng có đứa trẻ năm tuổi nào hiểu chuyện đến mức độ như vậy cả, ngay cả ý nghĩ muốn đi chơi cũng không có, còn hết sức nhiệt tình học cách chăm sóc người lớn. Cô đúng là một người mẹ không tốt mà. “Mẹ không sao, Hướng Minh đi giúp cậu của con đi, mẹ có chuyện muốn nói với ba một chút.” Tô Quỳnh Thy vuốt ve đầu tóc ngắn của con trai, cô lắc lắc đầu, cảm thấy hơi chóng mặt, đầu giống như bị ném vào trong máy giặt quần áo xoay qua xoay lại, rất khó chịu. Tuy vẫn có chút không yên lòng, nhưng Tô Hướng Minh vẫn cẩn thận từng bước rời khỏi phòng bệnh, trước khi đi còn nằm lấy tay Hoắc Hải Phong cẩn thận dặn dò không được để cho mẹ của cậu phải chịu đựng bất cứ khó chịu nào. Chờ sau khi con trai rời đi, Tô Quỳnh Thy mới mím môi cười ra tiếng, cái này xem như là niềm vui ngoài ý muốn, có lẽ là do cậu nhóc quá thông minh, nên từ nhỏ Tô Hướng Minh đã không thích nói chuyện, không thích giao lưu với người khác. Việc cậu bé trong thời gian ngắn có thể liên miên lải nhải nhiều lời như vậy, trước kia chưa từng xảy ra, cô chỉ mới rời đi một thời gian, mà con trai cưng đã hoạt bát hơn không ít. "Em muốn nói gì thì nói đi, Hướng Minh đi rồi." Trong phòng không còn ai khác, Hoắc Hải Phong lập tức không muốn tiếp tục ẩn nhẫn nữa, anh trực tiếp nắm lấy bàn chân nhỏ của Tô Quỳnh Thy, xoa nắn trong lòng bàn tay mình, môi hơi nhếch lên, mắt phượng dài hẹp híp híp lại, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người cô, xen lẫn giữa sự lạnh nhạt và hờ hững trên gương mặt anh còn có vài phần si mê. Tô Quỳnh Thy: "... Cô vốn chỉ muốn tìm cớ đuổi Hướng Minh đi, ngược lại không nghĩ tới người nào đó cũng tin thật. Thân thể và tinh thần của Tô Quỳnh Thy đều vô cùng mệt mỏi, vì thế cô mặc kệ anh, nằm xuống đắp kín miền rồi nhắm hai mắt lại. Hơi ấm trên bàn tay anh đã sưởi ấm được trái tim cô, cảm giác sợ hãi và lo âu lúc ban đầu đã sớm không còn nữa, không mất bao lâu, hơi thở của Tô Quỳnh Thy từ từ bình ổn trở lại, hai má cô ửng hồng, miệng hơi mở ra, dáng vẻ ngủ không được yên ổn. Từ khi cô trúng độc được cứu ra, sau đó lại được thông báo là không có thuốc giải độc, cho đến bây giờ cô tỉnh táo lại, Hoắc Hải Phong cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã bao lâu bản thân không có nghỉ ngơi thật tốt, sợi dây vẫn luôn siết chặt trong lòng bỗng nhiên được buông lỏng, nên cảm giác mệt mỏi rã rời lập tức kéo tới, rất nhanh đã bao phủ lấy và nhấn chìm anh trong dòng lũ thời gian. Anh ngáp một cái, rồi từ xe lăn đứng lên, cẩn thận từng li từng tí vén chăn ra nằm lên giường, vết thương trên bàn chân tuy vẫn còn chưa tốt, nhưng động tác đơn giản như vậy cũng không gây ảnh hưởng gì. Anh lặng lẽ meo meo chui vào trong chăn của cô, Hoắc Hải Phong cười trộm hai tiếng, vòng tay ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Tô Quỳnh Thy, hai mắt nhắm lại, rất nhanh cũng ngủ thiếp đi. Một giấc ngủ này tương đối dài, Tô Kiến Định đã đến ba lần, nhưng hai bệnh nhân trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Vì vậy anh ta chỉ có thể ôm Hướng Minh, nhẹ nhàng nói vài câu an ủi, gặp phải ba mẹ bực mình như thế này, chỉ có trẻ con chịu bất hạnh. “Cậu, đừng nóng giận, chỉ là do mẹ quá mệt mỏi, đợi mẹ nghỉ ngơi đủ, sẽ ngoan ngoãn rời giường ăn cơm thôi. Tô Hướng Minh cảm giác được sắc mặt của người ôm mình đang dần lạnh xuống, cậu bé vội vàng vịn cánh tay anh ta, lo lắng giải thích. Trong lúc Tô Kiến Định phân tâm suy nghĩ một số chuyện, không ngờ lại khiến đứa nhỏ sợ hãi đến thế này. Anh ta dở khóc dở cười cẩn thận an ủi hai tiếng. Sau khi liên tục xác nhận với cậu bé quả thật bản thân không có tức giận, Tô Kiến Định ôm cậu đi vào bên cạnh phòng bệnh, thời gian dài như vậy, người lớn như anh ta còn không chịu nổi, huống chi là cậu nhóc như Tô Hướng Minh. Ôm nhóc con đang ỉu xìu vào phòng thu xếp chỗ nghỉ cho cậu bé xong, Tô Kiến Định thở dài đi ra ngoài xử lý chính sự của mình. Hiện tại đã giải quyết ổn thỏa phía Dương Minh Hạo, như vậy chỉ còn lại Dương Thừa Húc và Trần Mộc Châu, do trước đó không có tâm trí để xử lý, bây giờ cũng nên chỉnh đốn lại cho thật tốt rồi. Sau khi suy nghĩ cẩn thận những việc mình cần phải làm, Tô Kiến Định gọi điện thoại thông báo cho Chu Thanh đến công ty họp, rồi rời khỏi bệnh viện. Giờ khắc này, Trần Mộc Châu đang bị lãng quên ở tầng hầm đã bất chấp tất cả, nằm bò trên mặt đất, thời gian dài thiếu thốn thức ăn và nước uống, cô ta đã đói đến mờ cả hai mắt, dạ dày vô cùng khó chịu, toàn thân không còn một chút sức lực nào, nếu lúc này có con chuột bò qua người, cô ta cũng chẳng còn sức để kêu lên. Thậm chí có thể nói, hiện tại bất cứ thứ gì bò qua người, cô ta đều sẽ xem chúng thành thức ăn mà ăn hết. Cơn đói đã khiến cô ta đánh mất lý trí, tốc độ tay chân cũng không còn nhanh nhạy, khi không đói bụng còn không bắt được bọn chúng, huống chi là bây giờ. Mỗi một khắc Trần Mộc Châu đều cảm thấy một giây sau bản thân sẽ lập tức phải chết đói, đôi môi cô ta khô ráp bong tróc, hơi động một chút đã rách ra, máu chảy ròng ròng dính trên môi, nhưng cô ta cũng chẳng thèm để ý, đầu lưỡi nhanh chóng vươn đến, liếm sạch sẽ. Không biết cô ta đã ở trong hoàn cảnh tối tăm này bao lâu, cũng không biết đời này có còn được thấy ánh sáng nữa hay không, càng không biết cô ta biến thành như vậy từ lúc nào. Cô ta đặt cánh tay mình đến bên miệng, từng chút từng chút cắn đứt miếng thịt trên cánh tay, nhai nát rồi nuốt vào trong bụng, một chút máu cũng không bỏ qua, toàn bộ đều bị cô ta cẩn thận từng li từng tí nuốt vào. Trần Mộc Châu hoàn toàn không hề cảm thấy đau đớn, mà chỉ có tràn ngập hận thù chống đỡ lấy cô ta, nhất định cô ta phải sống, sống để báo thù, sống để khiến cho những người tổn thương cô ta phải nếm mùi đau khổ. Không thể chịu đựng được nữa, cô ta lại ngơ ngơ ngác ngác ngủ thiếp đi, trong mộng có ta mơ thấy có rất nhiều hoa tươi.