Người tình bí mật của hoắc tổng

Chương 275 : Vợ chồng tâm tình

Nhìn thấy ánh mắt to tròn tràn ngập mong chờ của em gái mình, Tô Kiến Định đột nhiên có chút không quen, nhíu nhíu mày, cố gắng dùng giọng ôn hòa mở miệng nói: “Quỳnh Thy, thế lực đằng sau Vũ Nguyên Hải, dựa vào năng lực hiện tại của anh và Hoắc Hải Phong không cách nào động được tới hắn, anh đã cố thuyết phục Hoắc Hải Phong tạm thời đừng nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng cậu ta không đồng ý, cậu ta không muốn bỏ qua như vậy, anh nghĩ em nên khuyên cậu ta một chút.” Không biết khi nào Hoắc Hải Phong sẽ trở về nên Tô Kiến Định chỉ có thể nói ngắn gọn, trước tiên nói cho xong những điều cần nói, tránh đêm dài lắm mộng. “Anh hai, anh bảo Hải Phong chịu thua sao?” Tô Quỳnh Thy liếm liếm bờ môi, nhắm mắt suy tư một lúc rồi mới nhìn anh ta. Không biết bản thân đã ngủ bao nhiêu ngày, cô chỉ thấy toàn thân vô cùng mệt mỏi, không có một chút sức lực nào, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, gương mặt vốn đã nhỏ, lúc này nhìn qua lại càng thêm gầy gò, còn không lớn bằng bàn tay của anh ta. Tô Kiến Định nhìn đến đau lòng, nhưng cũng chẳng thể làm gì, anh ta phải ngăn cản chuyện này, Hoắc Hải Phong nhất định phải tiến xa hơn nữa. “Chỉ là tạm thời mà thôi, Quỳnh Thy, em biết rồi đấy, anh không phải người mủ, và cũng không phải mềm yếu đến nổi dễ dàng chịu thua như vậy, một ngày nào đó những mối thù này anh nhất định sẽ trả về đủ, chỉ là không phải hiện tại thôi.” Thuận tay giúp cô sửa lại góc chắn, Tô Kiến Định ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt nghiêm nghị. “Tất nhiên em cũng không hy vọng Hải Phong đặt mình vào nguy hiểm, anh hai yên tâm đi, em sẽ nói chuyện với anh ấy." “Nói với anh cái gì? Nói anh không cần báo thù, cứ để mọi chuyện giải quyết như thế, hay là nói em không trách Vũ Nguyên Hải?” Cô vừa nói được một nửa, thì cửa phòng đột nhiên “Phanh” một tiếng bị Hoắc Hải Phong đẩy ra, giọng nói u ám truyền vào lỗ tai. Tô Quỳnh Thy mím môi nhìn sang, dưới đáy lòng yên lặng thở dài, Hải Phong nổi giận, chỉ sợ lần này muốn khuyên cũng không khuyên nổi. “Hoắc Hải Phong, cậu có nhìn thấy tình hình hiện tại không hả? Lý trí của cậu đâu rồi? Bị chó ăn hết rồi à? Bây giờ là lúc có thể báo thù sao? Tôi cũng không muốn ngăn cản cậu, nhưng thời điểm này chúng ta còn quá yếu, tốt nhất nên né tránh, chờ sau này tìm cơ hội trả lại, không phải tốt hơn sao!” Không để ý lời Tô Kiến Định, Hoắc Hải Phong điều khiển xe lăn, bĩnh tĩnh đi đến bên giường Tô Quỳnh Thy, lạnh lùng hỏi: "Em cũng nghĩ như vậy sao? Cảm thấy bây giờ anh giống như một thằng ngu, cho rằng tất cả những gì hiện tại anh đang làm đều vô dụng cả sao?" Tô Quỳnh Thy thở dài, quả nhiên là tức giận rồi, bàn tay từ trong chăn vươn ra ôm lấy anh: "Em chưa từng nghĩ như vậy! Hoắc Hải Phong không lên tiếng, để mặc cho cô ôm mình, bàn tay lạnh lẽo được ấm áp bao phủ, hơi lạnh toàn thân dường như lập tức thổi lui, từ chỗ bị ôm bắt đầu tỏa ra hơi ẩm, anh nghiêng đầu qua, không nhìn tới cô gái nhỏ trên giường. Tô Quỳnh Thy nhìn về phía anh trai vẫn còn đang đứng ở cửa ra vào nháy mắt ra hiệu, cho đến khi cửa phòng và kính cửa lớn đối diện hành lang được đóng lại, lúc này cô mới chật vật ghé vào bên giường, nhìn anh một lát rồi ôm lấy gáy anh kéo xuống hôn. Bất thình lình bị hôn như vậy, Hoắc Hải Phong có chút vặn vẹo: "Em cho rằng hôn một chút là không có chuyện gì nữa sao?" Một khi anh đã tức giận thì dù làm gì cũng không dỗ được, đến cả hôn hôn cũng không chịu nguôi ngoai! Bờ môi Tô Quỳnh Thy cong lên cười vui vẻ, Hoắc Hải Phong ấu trĩ đáng yêu thế này đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy, lúc nhỏ may mắn được chứng kiến một lần, nhưng từ sau khi anh trưởng thành, thời gian dài như vậy cô cũng không còn được thấy nữa. Cười vui vẻ xong, Tô Quỳnh Thy mới mím môi xoa xoa hai gò má cứng đờ của mình: "Kỳ thật em đối với chuyện báo thù này cũng không quá nóng lòng, Vũ Nguyên Hải nói là nhà họ Hoắc đã hại chết tất cả người thân của hắn, nhưng em tin anh không làm như vậy, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, chờ sau khi tất cả mọi chuyện điều tra rõ ràng, chúng ta sẽ đem toàn bộ chứng cứ bày ra trước mặt Vũ Nguyên Hải, em nghĩ đây đã là trừng phạt lớn nhất đối với hắn rồi." Hoắc Hải Phong vẫn nhìn ra bên ngoài không hề nhúc nhích, duy trì bộ dáng có chết không sờn, nhưng kỳ thật đáy lòng đã sớm mềm nhũn ra rồi. Nhất là nụ hôn mới vừa rồi kia đã khiến anh vui vẻ đến không tìm thấy đông tây nam bắc. Ở trước mặt người mình yêu, cái loại tính tình nhỏ nhen, dễ hờn giận đều như hổ giấy, không đáng nhắc tới, gió thổi liền bay. Nhưng Hoắc Hải Phong vẫn không chịu bỏ qua, đối với chuyện có liên quan đến Thy Thy, anh đều quyết ăn thua đủ. Trước đây, cô cứ tưởng người đàn ông này sẽ mãi mãi duy trì dáng vẻ lạnh như băng thế này, nhưng kỳ thực tại đáy lòng anh, cô luôn là một sự tồn tại đặc thù, về điểm này thì lúc hai người bị nhốt trong hầm ngầm, cô đã nghĩ thật lâu mới hiểu ra. Tô Quỳnh Thy từ từ gỡ bàn tay đang siết chặt tay cầm xe lăn của anh ra, chờ đến khi hai bàn tay anh đều được cô ôm trọn vào lòng, mới ngẩng đầu cười, giọng nói yếu ớt mang theo nhẹ nhõm: "Em không muốn lại phải xa anh, Hải Phong, em không muốn rời xa anh nữa đâu, em cũng không muốn xảy ra bất kì chuyện ngoài ý muốn gì lúc này, chuyện đã qua cứ cho nó qua đi có được không?" Ánh mắt Hoắc Hải Phong tối đi một chút, liếc mắt chợt thấy lỗ tại cô đang ẩn ẩn đỏ lên, anh hơi sửng sốt, trở tay nắm chặt bàn tay nhỏ của cô trong vô thức, di chuyển xe lặn cho đến khi dựa sát vào cô, anh tiến gần đến khuôn mặt cô, hơi thở ấm áp phà lên mặt cô. Tô Quỳnh Thy hơi run rẩy nhưng lại không tránh né, cô có thể ngửi được mùi thơm hoa cỏ từ trên người anh. "Thy Thy, nếu em đã không muốn, anh sẽ nghe theo em, chỉ cần em có thể luôn ở bên cạnh anh, cả đời này tất cả mọi chuyện anh đều nghe theo em!" Anh không hề ngạc nhiên chút nào khi vừa ngước lên đã nhìn thấy cả gương mặt cô gái nhỏ đều ửng đỏ, màu phấn hồng một đường lan tràn xuống tới cổ, cuối cùng bị quần áo bệnh nhân trắng xanh ngăn trở, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy một điểm màu hồng hiện ra ở xương quai xanh. Nửa thân trên của Tô Quỳnh Thy cứng đờ tại chỗ, sau khi sự nóng rực trên mặt qua đi, bên tai lại truyền đến cảm giác ướt át. Lò tại là nơi mẫn cảm nhất của cô, bình thường bị Hướng Minh không cẩn thận đụng phải cũng đã cười nửa ngày, lúc này lại bị tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Tuy rằng trước đây anh đã từng làm như vậy, nhưng khi đó cảm giác cũng không quá rõ ràng đến như vậy, cô cảm thấy cả người đều tê dại, nhưng tự đáy lòng lại không muốn trốn tránh. Giữa hai người đã xảy ra quá nhiều vấn đề khiến cả hai phải chia chia hợp hợp, nên cô mong anh và cô lại càng xích lại gần nhau hơn. Cô muốn được ôm anh, muốn để anh sờ vào mặt mình, muốn dựa vào anh gần hơn, muốn cả hai vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau nữa...