Người tình bí mật của hoắc tổng
Chương 263 : Kẻ điên
Con trai của Hoắc Hải Phong và Tô Quỳnh Thy, tính quan trọng của mấy chữ này không cần Ôn Hàng Dương nói, Tô Kiến Định cũng biết, sắc mặt anh ấy ngưng lại, nếu như Vũ Nguyên Hải thật sự cố ý nhằm vào Hoắc Hải Phong, bây giờ đến bắt Hướng Minh cũng không phải là không thể.
Tô Kiến Định chau mày suy nghĩ, anh ấy nhìn Ôn Hàng Dương, tay trái xoa đùi của mình, mở miệng mấy lần, mới nói: “Nếu như mục tiêu của Vũ Nguyên Hải đã là Hướng Minh, tôi có một yêu cầu muốn nhờ anh “Muốn nhờ tôi giúp anh bảo vệ Tô Hướng Minh, hay là muốn tôi đưa nó rời khỏi nơi này?” Nhắm mắt cũng nhìn thấu suy nghĩ Tô Kiến Định, Ôn Hàng Dương nhấp một ngụm trà, thầm khen trà ngon, mới ngẩng đầu lên, trong mắt là ý cười bình tĩnh. “Anh Dương, tôi biết yêu cầu của tôi có chút làm khó anh, thế nhưng nếu như tất cả mọi người đều không phát hiện, anh có thể đuổi theo Vũ Nguyễn Hải đến tận đây, thực lực của anh không thể nghi ngờ, giao Hướng Minh cho anh mới là an toàn nhất.”
Việc này anh ấy cũng nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định, Ôn Hàng Dương là một người vô cùng bí ẩn, anh ấy đã cho người đi điều tra, thế nhưng không tra được chút gì, cho dù sử dụng thế lực của ông ngoại cũng không có ích, giống như căn bản trên thế giới này không có người nào như vậy, anh ấy nghi ngờ rằng, cái tên Ôn Hàng Dương có thể là giả, dùng để che giấu thân phận của anh ta mà thôi.
Bây giờ người này đang ở đây, Hướng Minh lại gặp nguy hiểm, nếu giao cậu bé cho anh ta, đương nhiên là an toàn nhất. “Lẽ nào anh không sợ tôi bắt tay với Vũ Nguyên Hải để chống lại anh sao? Anh Tô Kiến
Định không có chút phòng bị nào sao?”
Động tác của Tô Kiến Định như đã hẹn trước với Ôn Hàng Dương, anh ấy ngẩng đầu, khỏe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng tâm trạng không tồi. “Anh Dương, tôi tin vào nhân phẩm của anh, Quỳnh Thy được cứu ra đã chứng minh được điều ấy, em gái tôi từ nhỏ đã được gia đình chiều hướ rồi, không biết được hiểm ác ở nhân gian và trời cao đất dày, thế nhưng bây giờ cô ấy xảy ra chuyện, Hướng Minh là mạng của cô ấy...
Chuyện làm khó người khác như này, Tô Kiến Định không nói tiếp nữa, chỉ bất đắt dĩ cười với Ôn
Hàng Dương, cúi đầu uống trà.
Im lặng hồi lâu, nụ cười trên mặt Ôn Hàng Dương dần dần bình thường lại, hai tay anh ta khoanh trước ngực dựa vào số pha, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu: “Bảo vệ một đứa trẻ nhỏ đương nhiên không có vấn đề gì, có điều tôi có một yêu cầu.”
Từ từ ngồi thẳng dậy, Ôn Hàng Dương chỉnh lại quần áo hơi nhăn, bôn ba suốt đêm, bây giờ trạng của anh ta không phải là tốt nhất, mặc dù đang chú ý, quần áo nhăn dúm đó lại, nhìn có cảm giác sa sút tinh thần. “Anh nói đi. Lần này là anh ấy yêu cầu quá đáng, nếu có thêm yêu cầu gì, Tô Kiến Định lại vui mừng hơn rất nhiều. “Tìm được Vũ Nguyên Hải, sau khi yêu cầu cậu ta đưa ra thuốc giải, tôi hy vọng các người giao cậu ta cho tôi xử lý, tôi có thể đảm bảo cả đời này cậu ta không thể xuất hiện trước mặt Tô Quỳnh Thy được nữa. Trong mắt Ôn Hàng Dương có một tia khó hiểu, anh ta cúi đầu im lặng uống một ngụm trà. “Việc này.." Tô Kiến Định chau mày, không nghĩ anh ta lại đưa ra yêu cầu như vậy, đắn đo một lúc, mở miệng thăm dò: “Tôi xin được hỏi một câu, giữa anh và Vũ Nguyễn Hải có việc gì... “Thứ lỗi cho tôi không thể trả lời, đây là việc riêng của tôi, nếu anh muốn tôi bảo vệ đứa bé, tôi chỉ có một điều kiện như vậy, đương nhiên, anh có lẽ cũng biết, chỉ cần tôi muốn, tôi có hàng nghìn cách để âm thầm đưa Vũ Nguyên Hải đi.”
Ôn Hàng Dương nhếch mày hất cằm với Tô Kiến Định, trong ánh mắt của anh ta toàn là sự ngạo mạn, những lời Ôn Hàng Dương nói không phải giả, nếu không phải có những chuyện không được lộ ra, bắt Vũ Nguyên Hải không cần phải tìm người hợp tác, anh ta đã bắt tên điên đó về nhà từ lâu rồi...
Càng nghĩ trong lòng càng ngứa đến khó chịu, Ôn Hàng Dương nghiến răng, nhìn chén trà trong tay, nhìn đến thất thần.
Tô Kiến Định ngây ra một lúc, vô thức quay đầu lại, quả nhiên ở cầu thang tầng hai, cái đầu nhỏ của Tô Hướng Minh đang dựa vào tường, hai con mắt sáng nhìn sang bên này, biểu cảm trên mặt đông cứng lại, thậm chí nhìn cậu bé còn có vẻ tủi thân và thấp thỏm.
Từ nhỏ Tô Hướng Minh đã vô cùng thông minh, Tô Kiến Định biết chuyện này không thể giấu được cậu bé, anh ấy vẫy tay về phía cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy bác gọi mình, đôi chân nhỏ như viên đạn, xông từ ngoài cầu thang vào, chui vào lòng Tô Kiến Định, hai tay ôm lấy cổ anh ấy, khóc nức nở, còn có chút tủi thân: “Bác, bố mẹ không cần cháu nữa, bác cũng không cần cháu sao?”
Nghe cậu bé nói như vậy, Tô Kiến Định thở dài một hơi, mấy ngày hôm nay anh ấy bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến cậu bé, làm cậu bé nghĩ lung tung một thời gian dài như vậy, lúc này đã hoàn toàn hiểu sai rồi, anh ấy ôm lấy lưng cậu bé, đặt cậu bé ngồi lên đùi: “Hướng Minh, sao mẹ lại không cần cháu nữa, mẹ yêu cháu nhiều đến mức nào, lẽ nào cháu không cảm nhận được sao? Có người muốn hại bố mẹ thông qua cháu, bác không yên tâm, vậy nên mới tìm người bảo vệ cháu, trẻ nhỏ nghĩ lung tung sẽ không cao lên được, không còn sớm nữa, mau chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Tô Kiến Định xoa đầu cậu bé, nói đại khái tình hình, đặt cậu bé đang ngày ra xuống, vỗ lên mông cậu bé, bảo cậu bé mau chóng đi nghỉ ngơi, trẻ nhỏ chỉ cần biết đến vậy là được, những chuyện đằng sau cậu bé không cần biết.
Đợi sau khi Tô Hướng Minh mơ hồ rời đi, Tôi Kiến Định mới thở dài một hơi, cười xin lỗi với Ôn Hàng Dương: “Anh Dương, tôi biết anh có bản lĩnh bắt Vũ Nguyễn Hải đi, thế nhưng lần này em gái tôi phải chịu tổn hại như vậy, lẽ nào lại xóa sạch đi?” Anh ấy không muốn bỏ qua cho Vũ Nguyên Hải, không chỉ là anh ấy, Hoắc Hải Phong và ông ngoại nhất định cũng nghĩ như vậy, có thể tranh thủ, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua. “Vậy thì không có gì cần nói nữa, tôi sẽ tự mình tìm Vũ Nguyên Hải, vậy chúng ta ai đi đường nấy.” Tên điên đó nhẫn nại bao nhiêu anh ta hiểu rất rõ, không biết được tính cách của anh ta, muốn tìm được anh ta không khác gì hải sao trên trời. “Anh Dương, mọi chuyện đều có thể thương lượng, không có gì là tuyệt đối cả, tôi tin anh tìm tôi hợp tác là vì một mình anh không có cách nào bắt được anh ta, Vũ Nguyễn Hải có thể giao cho anh, nhưng trước đó nhất định phải giao anh ta cho chúng tôi hai mươi tư giờ, sau hai mươi tư giờ, anh muốn xử lý anh ta như thế nào là chuyện của anh, anh Dương, yêu cầu này không quá đáng đúng không.
Không cần mạng người, không cần thứ gì khác, chỉ cần giữ người trong hai mươi tư giờ, ánh mắt Ôn Hàng Dương hơi thay đổi, trong lòng hừ lạnh một tiếng, Tô Kiến Định rốt cuộc đang định làm gì, trong lòng anh ta rất rõ, thế nhưng tên điên gần đây không dễ khống chế, chịu chút khổ coi như cũng tốt với anh ta.
Dừng bước lại, quay người ngồi lại sô pha, Ôn Hàng Dương xoay cái cổ đã cứng đờ: “Nếu đã nói như vậy anh Định có thể sắp cho tôi một phòng được không.” “Đương nhiên là được rồi, mời anh Dương. Giải quyết được Ôn Hàng Dương, trong lòng Tô Kiến Định thầm thở phào một hơi, sau khi bảo người giúp việc đưa anh ta lên tầng, anh ấy chau mày ở phòng khách rất lâu mới quay đầu trở về phòng khách, thông báo cho Hoạc Hải Phong, đi lâu như vậy, bọn họ cũng nên trở về rồi!
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
35 chương
13 chương
10 chương
90 chương
175 chương
400 chương
166 chương
10 chương