“Anh cũng không đặc biệt chú ý đến điểm này. Dường như chưa từng có người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh Dương Minh Hạo…” Nói như vậy, Hoắc Hải Phong lại càng cảm thấy kỳ lạ, nếu Dương Minh Hạo không có vợ thì Dương Thừa Húc từ đâu mà tới? Bốn mắt nhìn nhau, hai người họ đều một mặt khó hiểu, Tô Quỳnh Thy cười ra tiếng trước, cầm quả táo đã gọt sẵn trên tay, đưa cho anh: ‘Ăn ít đồ trước đi, trên người Dương Minh Hạo còn rất nhiều bí ẩn, chúng ta từ từ tra, thể nào cũng có thể nhìn ra sự thật phía sau.” “Được rồi, đều nghe Quỳnh Thy, trước cứ chờ tin đi, tạm thời chịu tủi ở TQT;, hôm nay dậy sớm vậy, em đi nghỉ ngơi một chút đi.” Mặc dù thấy tinh thân của Tô Quỳnh Thy không tệ nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy mệt mỏi, Hoắc Hải Phong nhìn mà đau lòng. Vốn dĩ không cảm thấy gì, đột nhiên Hoắc Hải Phong nói lời này, Tô Quỳnh Thy liền cảm thấy sự mệt mỏi bao trùm lấy mình như núi. Đặc biệt là ở chân truyền đến một trận đau nhức, cô vội vàng ném giày cao gót ra khỏi chân, nửa người dựa vào trên giường. Lúc đi giày cao gót chỉ cảm thấy mình khí thế vô cùng, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra cửa, đến lúc về lại nghe Hoắc Hải Phong nói lời này, cộng thêm vẻ khẩn trương trước đó, cả người đau nhức, bắp chân run lên, không muốn động đậy gì. “Đi tắm nước nóng thư giãn một chút, thật sự không được thì bảo tài xế đến đón, về nhà tắm bồn sẽ dễ chịu hơn, em đừng lo lắng quá, thả lỏng một chút. Không để ý tới Hoắc Hải Phong, kéo lê cơ thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh tắm nước nóng, mới đi một chút mà hai bắp chân đau dữ dội, gót chân bị mài đỏ bừng. Đã giữa trưa, đến giờ ăn cơm, Tô Quỳnh Thy vẫn bơ phờ dựa vào trên giường, xoa bóp chân mình, vẻ mặt ỉu xìu, nhìn như là củ cải trắng bị úng nước, một chút tinh thần cũng không có. “Ăn gì trước đi, bữa sáng cũng không ăn đàng hoàng, bây giờ đói rồi đúng không!” Cả buổi sáng đều bị TQT làm mất sức, Hoắc Hải Phong vẫy tay gọi cô đến dùng bữa, trong mắt hiện rõ vẻ dịu dàng…. Truyện Tổng Tài “Hải Phong, chân em đau!” Từ sau khi có Hướng Minh, đến giờ đã năm năm rồi chưa đi giày cao gót, đột nhiên đi như vậy, còn là loại đế mảnh, nhọn, cho dù toàn bộ quá trình đều là ngồi, nhưng chân cô vẫn có chút không chịu nổi. “Qua đây anh giúp em xoa bóp cho thoải mái, chút sức quèn của em làm sao đủi” Vẫy tay để cô ngồi trên giường của chính mình, bàn tay lớn của Hoắc Hải Phong đặt trên bắp chân trắng nõn và mềm mại của cô, dùng sức ấn vài cái. Tô Quỳnh Thy bị đau, hô lên, hai mắt trợn tròn, nhìn anh chằm chằm: “Đau!” Hoắc Hải Phong không có buông †ay, vừa dùng sức vừa nhíu mày nhìn co. Tô Quỳnh Thy chịu đựng lúc đầu, sau khi chậm rãi quen thuộc với động tác tay của anh mới phát hiện không còn khó chịu như vậy. Ngạc nhiên quơ quơ bàn chân nhỏ, cúi người chạm vào tay anh: “Hình như thực sự tốt hơn nhiều rồi!” Hoắc Hải Phong lúc này mới ngừng lại động tác, khoanh tay dựa vào giường, ngậm cười nhìn cô. Tô Quỳnh Thy chớp chớp hai mắt, đùi phải đã tốt hơn nhiều rồi, chân trái còn có chút đau nhức, di chuyển tới bên cạnh anh một chút, chen chân trai vào tay anh: “Còn cái này, cái này cũng muốn!” Giọng nói mềm mềm dịu dàng, nũng nịu, trên mặt vì đau nhức mà có chút trắng, nhìn rất đáng yêu. Nhìn bắp chấn trắng nõn xinh đẹp của cô ghé trên bụng mình, ngón chân tròn trịa xinh xắn, đại khái là bị giày cao gót làm hẳn, đỏ rực khiến người ta thương tiếc. Đôi mắt anh tối sầm lại, ẩn ẩn tia nguy hiểm, rõ ràng bây giờ trời đã lạnh mà cả người anh đều khô nóng. Tô Quỳnh Thy quơ chân chờ anh, cơm trưa trên bàn tỏa hương nồng đậm, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cô. Đợi một hồi lâu, bụng cô cũng kêu rồn rột, vẫn không thấy động tác của Hoắc Hải Phong, cánh môi hồng nhạt có chút bất mãn cong lên, duỗi hai tay, cầm lấy bàn tay của anh thả lên đùi mình: “Chân còn đau, Hải Phong, anh nhanh lên” Khó thấy được bộ dạng nũng nịu của cô, Hoắc Hải Phong trâm mặc một hồi, bàn tay khẽ nhúc nhích, cụp mắt, môi mỏng khẽ mím, mắt phượng hẹp dài lộ ra tia chăm chú, cẩn thận xoa bóp bắp chân cho cô. Tô Quỳnh Thy hài lòng cực kỳ, mêm nhũn nói: “Hải Phong, nhanh lên, em đói rồi” Trên mặt có chút đỏ bừng, chân nhỏ đạp nhẹ vào bụng hắn, trong mắt như ánh sao trời lấp lánh. Cơ thể Hoắc Hải Phong run lên, trên mặt hiện lên tia quẫn bách: “Quỳnh Thy, chơi đùa với lửa, sau này sẽ gặp báo ứng!” Lực trên tay không giảm, một tay nắm chặt chân nhỏ của cô, nắm trong tay thưởng thức. Tô Quỳnh Thy không vui, chân đã đỡ nhiều, vừa muốn rút chân về, cố gắng hai lần lại không rút được, một chân khác cũng bị anh đoạt lấy. Cho dù bây giờ Hoắc Hải Phong đang bị thương, sức lực không còn như trước, nhưng Tô Quỳnh Thy vẫn không phản kháng được, dễ dàng bị khống chế. “Làm loạn cái gì? Chẳng phải em bắt đầu quyến rũ anh trước à!” Hoắc Hải Phong lườm cô một cái: “Đụng vào vết thương của anh là lại rách ra bây giờ. Tô Quỳnh Thy nháy mắt sửng sốt, ngốc nghếch nhìn anh, quả thật là ứng với câu nói, tự tạo nghiệp không thể sống. Nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, tâm trạng Hoắc Hải Phong rõ ràng tốt hơn nhiều, động tác lưu loát chiếm không ít tiện nghi, mới lưu luyến không rời: “Ăn đồ trước đi, mang về cái gì đấy? Chiều anh chỉnh sức cho em một chút, sau đó em hãy xem lại. Chiếm được tiện nghi đương nhiên phải bỏ ra một chút, Hoắc Hải Phong ra tay xong thì thu dọn cơm trưa, Tô Quỳnh Thy miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhăn nhó bước xuống giường. Đang từ tốn ăn cơm, cũng sắp ăn xong thì cửa lại bị gõ. Nghĩ đến chuyện anh dặn dò trước đó, Hoắc Hải Phong để đũa xuống gọi vào. “Chủ tịch, đã tra rõ ràng, Trần Tuấn Tú và Tô Mộc Châu ở trong quán cà phê hơn một tiếng, người được phái đi biệt thự nhà họ Trần trở lại báo cáo, Trần Hiền phản Trần Tuấn Tú, nhà họ Trần đã loạn thành một bầy rồi, Tô Mộc Châu bị bắt được, nhốt trong tầng hầm của biệt thự, anh xem xử lý thế nào?” Lâm Tiến Quân không ở đây, phía sau cũng có trợ lý, tuy làm việc không lưu loát bằng Lâm Tiến Quân, nhưng cũng có thể sử dụng. Trong lòng Hoắc Hải Phong thoáng có chút ghét bỏ, trên mặt lại không lộ ra cảm xúc gì. “Trân Tuấn Tú và Trần Hiền nói những gì? Còn có thể tra được Tô Mộc Châu lúc nào về nước không, sau khi về nước làm những việc gì? Còn có vì sao cô ta lại cùng Trần Hiền làm loạn… Đây một bụng nghi vấn, Tô Quỳnh Thy không để ý tới Hoắc Hải Phong, mở miệng hỏi. Vấn đề quá nhiều, trợ lý cũng không biết nên nói gì trước, nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn Hoắc Hải Phong một cái: “Vì sao Tô Mộc Châu ở cùng với Trần Hiền tạm thời chưa tra ra, Dương Thừa Húc bị Dương Minh Hạo đưa ra nước ngoài trước, bây giờ chưa tra rõ đang ở đâu, Tô Mộc Châu và Dương Thừa Húc đại khái là lúc đó tách ra, nguyên nhân thì có liên quan đến Dương Minh Hạo. “Chuyện Trần Tuấn Tú nói với Tô Mộc Châu, lúc đó người của chúng tôi không đứng quá gần”