Ngươi Thuộc Về Ta FULL
Chương 87
Đông Phong mồ hôi nhễ nhại, người run lên từng cơn một.
Trước mắt cô cái gì cũng mơ hồ, cảnh vật cứ như vậy mà nhòe dần.
Từ Khang trở lại với một chai rượu vang và cái ly trên tay.
Hắn ngồi chễm chệ trên khung cửa sổ, nom vô cùng thư thái.
Cửa sổ mở làm gió đông lùa vào trong phòng, Đông Phong càng lúc càng cảm thấy quá đỗi mệt mỏi, người không còn chút sức sống nào.
Mắt cô lờ đờ nhưng tuyệt nhiên hai hàng lông mày vẫn như là dính chặt vào nhau.
Cô là đang kháng cự lại cái cơ thể như muốn đổ gục kia, cô biết rõ phải cố chịu đựng, chịu đựng đến khi Hỏa Lang xuất hiện.
Cô chắc chắn, Hỏa Lang thế nào cũng đến cứu cô, chỉ là...!không biết có thể tìm ra nơi này không mà thôi.
Nơi này dù có là người chưa từng đến nhà Từ Khang cũng có thể tám phần đoán ra đây như là căn phòng bí ẩn ở nhà hắn.
Huống gì là Đông Phong đã nhiều lần đến đây.
Mùi hơi ẩm, những vết rạn trên tường, cô nhìn qua cũng biết căn phòng này nằm phía dưới nhà Từ Khang chứ không phải ở một nơi nào khác.
- Cũng sắp đến lúc rồi!
Từ Khang cười nhạt, nhấp môi ly rượu, thư thái nhìn lên bầu trời.
Trăng ngày đông xuất hiện rõ mồn một, mấy khi như vậy, vả lại, còn gần như tròn.
Không đúng, là đang dần dần tròn trịa mới phải.
"Từ Khang, làm đi!"
Tiếng Hắc Cốt dứt, Từ Khang mau chóng đặt ly rượu bên khung cửa sổ ngay ngắn rồi tiến về phía cây kiếm đang bị găm, lấy trong người một tờ giấy rồi bắt đầu lẩm nhẩm gì đó.
Đông Phong nheo mắt, cố nhìn xem người đàn ông kia đang làm cái gì nhưng cô chưa kịp nhìn ra thì ánh điện mờ ảo trong căn phong này tự nhiên vụt tắt, trước mắt cô giờ là những đường đỏ đang sáng rực xung quanh Hắc Cốt.
- Chuyện...!chuyện đó là thật sao? Tiểu quỷ,...!à không Uyển Vân là từ...!cả Tiểu Lang...
Trí Bình lắp bắp không ra câu, Trần Thư và Minh Nguyệt có vẻ tương đối bình tĩnh.
Uyển Vân thản nhiên gật đầu còn Tiểu Bắc gương mặt vẫn vô cùng sợ hãi, cô đang quá đỗi lo lắng cho Đông Phong.
Tự nhiên bộ liên lạc ngừng hoạt động, lại còn tiếng thất thanh của Đông Phong, cô chỉ lo Đông Phong gặp bất chắc gì thật sự.
Phụt!
- Mất điện toàn thành phố sao?
Trần Thư nhíu mày khi đèn đường đồng loạt bị tắt.
Cô quay sang nhìn Minh Nguyệt, cô kinh hãi khi thấy ánh mắt Minh Nguyệt hiện rõ mồn một hoảng hốt.
- Minh Nguyệt học tỷ, sao...
- Mọi người,...!nhìn lên trời...!đi...!
Trí Bình lắp bắp hô, bản thân cậu ta cũng đang run bần bật lên.
Mọi người nghe theo lập tức ngẩng mặt lên nhìn.
Một màu đỏ đục đang hiện ra trong mắt họ, chỉ còn ánh trăng sáng tròn là vẫn như mọi khi mà thôi.
- Tôi...!tôi có linh...!linh cảm không lành...!hay là...
- Bình, cậu phải con trai không thế?
- Là...!là con trai nên mới nửa đêm...!lấy trộm xe của...!của bố đón mấy người...!cậu...!cậu còn muốn gì nữa?
- Về cũng chết đòn với bố thôi, tốt nhất là phóng nhanh lên đi!
- Nhưng...!nhưng tôi thấy không...!không ổn!
- Cậu...!
Trần Thư tức giận lườm Trí Bình, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài bất lực.
Bản thân cô cũng đang sợ hãi vô cùng, cũng vừa ban nãy, cô đã muốn quay trở về nhưng lại nhìn sang vẻ mặt như mất hồn của Tiểu Bắc mà lại thôi.
- Đưa tôi đến đó trước rồi hãy về!
Tiểu Bắc lên tiếng, ánh mắt khẩn thiết nhìn Trí Bình.
Trí Bình ngơ ngác vài giây rồi nuốt khan, ho mấy tiếng.
- Tôi là con.. con trai mà.
Ha...ha...ha.
Đi cùng đi, về cùng về...!Thư, đúng không?
- Hả? À...!ừ, tất nhiên.
Chúng ta là bạn thân mà.
Tiểu quỷ, đừng lo lắng, Đông Phong học tỷ không sao đâu!
Trần Thư giật mình đáp lại Trí Bình, không quên vỗ vai Tiểu Bắc an ủi.
Tiểu Bắc chỉ biết xiết chặt hai bàn tay vào nhau mà cầu nguyện, mong mọi chuyện đều ổn.
Rắc!
Hỏa Lang đánh đến quyền thứ năm mươi, lớp kính đã có hiện tượng bị tổn hại.
Nhiều vết nứt đã dần hiện rõ hơn.
Nhưng cái chính là nàng tay đã bắt đầu nhiễm huyết, mồ hôi chảy thành từng giọt, hơi thở cũng gấp gáp hơn trước.
Nàng cũng đã đứng đây được hai mươi phút, cứ như vậy mà đánh vào lớp kính dày cộp kia.
Khí lực như là muốn tiêu tan vậy, bàn tay trái bầm tím, va chạm mạnh đến mức rách toạch da thịt.
Rắc rắc rắc!
Quyền thứ bảy mươi, Hỏa Lang như nhìn thấy hi vọng, lớp kính đã muốn vỡ vụn ra rồi nhưng xương tay phải của nàng cũng chẳng khác nào tấm kính kia, cũng như là đang muốn vụn vỡ.
Huyết đỏ nhiễm hết cả bàn tay phải, đau đớn ngày càng rõ mồn một trên gương mặt nàng.
Hỏa Lang lùi ra xa mấy bước, nhăn nhó nhìn lớp kính kiên cường kia.
Giờ nó như là bị tơ nhện giăng kín, những đường ngoằn ngoèo trắng đục nổi rõ trên bề mặt.
Hỏa Lang nâng tay phải lên, tay nàng run run, dường như nó không thể chịu thêm bất cứ tác động nào nữa.
Hỏa Lang hít một hơi thật sâu, lần nữa tư thế dồn hết khí lực vào cánh tay phải.
"Đành vậy!"
Rồi phi thẳng quyền đầy uy lực vào tấm kính phía trước mắt.
- Được chưa?
"Hảo, hảo, tiền đề hảo, tiến hành đi"
Từ Khang gấp tờ giấy lại rồi nay ngắn nhét vào túi quần.
Hắn nhanh chóng tiến đến nắm chặt Hắc Cốt rồi rút ra.
Phụt!
Ánh điện mờ ảo lần nữa sáng lên, nhưng những vết sáng đỏ trên nền tường vẫn còn ở đó.
Đông Phong linh cảm không lành khi Từ Khang cầm Hắc Cốt tiến đến phía mình.
Cô cố vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng những sợi dây thừng đang quấn lấy cô thì một chút si nhê cũng không có.
"Lòng bàn tay phải của con bé, mau lên!"
Từ Khang mau chóng lật bàn tay phải của Đông Phong lên, một con dấu đang sáng trên lòng bàn tay cô.
Không chỉ Từ Khang mà Đông Phong cũng ngạc nhiên vô cùng, không rõ từ lúc nào lại có thứ này trên tay mình.
- Anh...!anh định làm gì?
Đông Phong trừng mắt, hoảng hốt nhìn Từ Khang.
Hắn không nhìn cô, cứ chăm chăm nhìn vào lòng bàn tay phải của cô mà thôi.
- Anh định...
Phập!
- A...A....A.....!
Từ Khang dứt khoát cắm Hắc Cốt vào lòng bàn tay đang mở sẵn của Đông Phong.
Đông Phong đau đớn, run rẩy nhìn vào lưỡi kiếm đang găm trên tay mình.
Đông Phong nghiến răng, cố vùng vẫy, nhưng cô càng cử động càng cảm thấy cơ thể đau nhói.
Cô bây giờ thấy mình mệt hơn trước rất nhiều.
Cô giật mình nhìn lại thanh kiếm kia, nó như là đang chuyển màu, rõ ràng ban nãy lưỡi kiếm màu khác mà giờ đây là màu đỏ nhạt.
Đông Phong kinh hãi nhìn xuống tay mình, gân tay nổi lên rất rõ, từng đường đỏ cũng xuất hiện trên tay cô.
- Cái.. cái thứ này...
- Ông ta đang hút máu của mày đấy cô tiểu thư ạ.
Chốc nữa thôi ông ta sẽ hồi sinh và mày...
Xoảng!!!
- Cái...!cái gì vậy?
Từ Khang chưa nói hết câu thì đã bị giật mình, tiếng kính vỡ làm tim hắn như muốn rụng rời ra.
"Từ Khang, ngươi không mang theo Hỏa Cốt xuống đây sao?"
- Tôi...tôi quên mất...!giờ tôi sẽ đi ngay!
"Đồ ngu ngốc, mau nhanh lên, nghi lễ này không thể bị gián đoạn, ngươi quên sao?"
- Tôi...!tôi biết rồi!
Từ Khang vội vã bước đi, Đông Phong vươn người, cắn chặt vào một góc áo của hắn ngăn cản.
- Con điên này, bỏ tao ra.
Bốp! Bốp!
Đông Phong mắt nhắm chặt, mặc cho Từ Khang ra sức đấm túi bụi vào mặt cô, cô nhất quyết là không chịu nhả hắn ra.
- Thả tao ra...!con điên này!
Rắc...!rắc...!
- Cái...!cái gì vậy?
Từ Khang mặt tối sầm lại, mắt đưa về hướng tiếng kì lạ phát ra.
Đông Phong mắt lờ đờ, cô đã mệt lắm rồi, không còn chút sức lực nào nữa.
Từ Khang cuối cùng cũng thoát khỏi hàm răng của Đông Phong, hắn người hơi run tiến về phía cửa.
Cạch...!
RẦM!
Mảng tường bên cạnh cửa ra vào sụp đổ, bên cạnh Từ Khang là một đống đổ nát.
Hắn run rẩy đưa ánh nhìn sang bên cạnh, một nữ nhân mặc đồ đen với ánh mắt rực lửa đang đứng ngay cạnh hắn.
Từ Khang hoảng sợ ngồi phệt xuống sàn, tay run rẩy đưa lên chỉ vào người phụ nữ trước mặt.
- Cô...!cô...
Hỏa Lang một bàn tay đầy máu đưa lên bóp chặt cổ hắn khiến hắn hoảng hốt giãy giụa.
Mắt nàng trừng lên nhìn cái kẻ hèn nhát kia, cả người hoàn toàn là sát khí.
- Đông Phong cô nương đâu?
- ...!Ặc...ặc...
Từ Khang run rẩy đưa tay chỉ vào phía bên trong, Hỏa Lang lập tức buông bỏ hắn ra rồi chạy lại hướng được chỉ.
Cảnh tượng trước mắt thật khủng khiếp, nàng nhìn thấy rõ sinh lực của Đông Phong đang bị hút dần đi.
"Từ Khang, tên ngu ngốc, ngươi đã làm hỏng chuyện"
Hắc Cốt gào lên trong tâm thức Từ Khang, hắn hoảng sợ, từng bước một di chuyển về phía trong.
Hỏa Lang rút Hắc Cốt khỏi tay rồi ném phăng đi, tháo từng sợi dây thừng đang buộc chặt lấy Đông Phong rồi đỡ cô đứng dậy.
- Cậu...!cậu đến hơi trễ đó.
Đông Phong cười nói khẽ bên tai Hỏa Lang, Hỏa Lang thở dài, cẩn thận đỡ lấy thân thể đang mềm nhũn của nữ tử bên cạnh.
- Ngươi nói ít thôi, giữ sức.
Ngươi mất nhiều máu quá!
"Hỏa Lang, chưa đi được đâu!"
Tiếng Hỏa Cốt làm nàng giật mình, đánh mặt về phía sau, Từ Khang đang cầm Hắc Cốt cùng với con mắt rực lửa, khác hẳn với ánh mắt rụt rè ban nãy.
Gương mặt hắn chằng chịt vết đen, như là bị ai đó tô vẽ lên vậy.
- Phá hỏng chuyện của ta, định chạy sao lũ ngu ngốc kia?
Kíttttt!
- Đến rồi!
Cả nhóm cùng nhau khẩn trương xuống xe sau khi Trí Bình phanh gấp lại.
Trí Bình vội vã nhấn chuông điên cuồng, không ngừng la hét kêu người mở cửa.
Rầm!
- Ơ...
Trí Bình mặt méo xệch, cánh cửa nhà Từ Khang đã rụng rời từ bao giờ.
Uyển Vân nhanh chóng bước vào trong, nối theo sau là Minh Nguyệt và Tiểu Bắc.
- Cậu vô dụng vừa thôi chứ, cậu định đợi ai ra mở cửa đây?
Trần Thư thở dài vỗ vai Trí Bình mấy cái rồi đi vào theo ba người kia.
Trí Bình vẫn ngơ ngác, gãi đầu gãi tai liên tục.
"Người cổ...!mạnh vậy sao?"
Truyện khác cùng thể loại
139 chương
4 chương
16 chương
226 chương
112 chương
148 chương