Người thừa kế hào môn
Chương 2925 : Hạ Gục
Một khi bị họ nhìn trúng, vậy thì tuyệt vời rồi.
Cho nên lần này cậu ta không chỉ muốn đánh bại Trần Bình, thậm chí cậu ta còn muốn đánh thắng cực kỳ quang minh lỗi lạc.
Điều quan trọng hơn là cậu ta phải thể hiện thực lực mạnh mẽ của bản thân ra, để cho đám người này đều biết cậu ta là một người cực kỳ thích hợp để nhận về làm đồ đệ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Trần Bình của cậu ta cũng trở nên tràn đầy ý chí chiến đấu.
"Không nhiều lời với anh nữa, nếu anh đã không muốn chọn, vậy để tôi tới chọn thay anh vậy."
Lý Bá Ngôn thấy Trần Bình nửa ngày cũng không muốn trả lời lại mình, cậu ta lập tức vung trường kiếm lên đâm về phía Trần Bình.
Lúc này chỗ mà đối phương vừa mới đứng thoáng cái đã xuất hiện thêm vô số bóng đen nhanh chóng xông về phía Trần Bình.
Cảm nhận được thực lực cường đại này của đối phương, Trần Bình cảm thấy có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới cậu ta lại uy mãnh như thế, hơn nữa vừa lên đã chọn dùng chiêu thức uy mãnh như vậy rôi.
Thật ra bình thường Lý Bá Ngôn cũng không trực tiếp chọn dùng sát chiêu mạnh nhất của mình như vậy, mà cậu ta thích dùng các loại chiêu thức tra tấn đối phương một cách chậm rãi.
Nhưng lần này vì để bày ra thực lực của mình, cậu ta đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, cậu ta phải đánh bại đối phương trong một chiều.
Tất nhiên Trần Bình cũng cảm nhận được thực lực cường đại mà đối phương thể hiện ra, anh không nhịn được khẽ cười.
Rất rõ ràng, người trước mắt này tuyệt đối không thể khinh thường được.
Trong khoảng thời gian này Lý Bá Ngôn đã trải qua đủ kiểu tra tấn, tâm hồn cậu ta đã vặn vẹo từ lâu rồi, thế nên giờ phút này điều duy nhất mà cậu ta muốn làm chính là nhanh chóng tiến vào tông môn, được bồi dưỡng thành một thế hệ cường giả, từ nay về sau sẽ không bao giờ bị người khác ức hiếp nữa.
Đợi đến lúc đó, cậu ta muốn giết ai thì đó chẳng qua chỉ là chuyện một câu nói thôi, cho dù có chém giết sạch sẽ hết toàn bộ những người mà cậu ta ghét, cũng tuyệt đối không còn ai dám đến trêu chọc cậu ta nữa, không có ai còn dám nói thêm một câu vô nghĩa nào nữa.
Khi đó cậu ta muốn cái gì thì sẽ có thể càn rỡ mà giành được thứ đó.
Thật ra ban đầu Trần Bình cũng không có hứng thú gì với Lý Bá Ngôn cả, anh chỉ đơn thuần muốn chiến đầu một trận mà thôi, nhưng sau khi hiểu được một số chuyện của đối phương thì Trần Bình không nhịn được mà lộ ra nụ cười sáng lạn.
"Cậu nhóc cậu cũng khá thú vị.
Nếu đã như vậy thì tôi cũng phải nghiêm túc đối đãi với cậu rồi".
Thật ra đối phương vẫn không được xem như là quá mức trầm ổn, căn bản là không hiểu hết hoàn toàn sự huyền bí của những công pháp này.
Trong mấy năm nay cậu ta vẫn luôn một mực theo đuổi đủ loại đủ kiểu tốc độ, cậu ta cho rằng chỉ cần tốc độ không ngừng tăng nhanh, vậy thì võ công trong thiên hạ sẽ không bị phá vỡ, tất cả mọi người đều sẽ không thể hiểu thấu đáo được sát chiêu của mình.
Dựa theo tình hình trước mắt mà nói thì quả thật là như thế.
Bởi vì thực lực của đối thủ được ghép với cậu ta cũng không tính là quá mức cường đại, nếu để cậu ta gặp phải người giống như Trần Bình vậy thì cậu ta đã nhìn thấu hết tất cả các thủ từ lâu rồi, từ đó cậu ta sẽ phát hiện rốt cuộc chênh lệch thực lực quan trọng đến mức nào.
Nhìn thấy đối phương từ từ bức ép về phía mình, Trần Bình không nhịn được mà lộ ra một nụ cười, anh không lùi mà trực tiếp tiến về phía đối phương.
Dường như Trần Bình đang so tài với tên nhóc này xem tốc độ của ai nhanh hơn vậy.
Hai người quay quanh trong sàn đấu, rồi lại nhanh chóng chạy trở lại, cảm giác như một trận đọ sức về tốc độ, chứ không phải là một trận quyết đấu sinh tử.
Đám quần chúng ở xung quanh đều không nhịn được mà để lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, trong bọn họ có người đạo hạnh rất mỏng, căn bản là không nhìn ra được đây là tình huống gì.
Hơn nữa rất nhiều người đều cực kỳ hiểu rõ Lý Bá Ngôn, loại người nóng lòng muốn biểu hiện thủ đoạn thâm độc như Lý Bá Ngôn này, sao lại có thể đột nhiên bắt đầu so tốc độ với người ta rồi?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm lên đài, bọn họ cảm thấy cực kỳ hứng thú đối với trận đấu lần này.
"Cậu nhóc vừa với thu hoạch được này cũng khá là lợi hại đó, người như cậu ta tuyệt đối không đơn giản.
Mấy người phía dưới đều chú ý một chút."
Lúc này, có một ông cụ thần bí đang xem cuộc chiến trên đài lên tiếng với vẻ rất hài lòng.
Ông ta chỉ về phía phương hướng của Trần Bình, đáy mắt ông ta hiện lên một tia chờ mong, tựa như cảm thấy vô cùng hứng thú với cậu nhóc tên Trần Bình này vậy.
Bên trong căn phòng này có vô số lão giả, trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ chờ mong, tựa như bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ với thân phận của Trần Bình.
"Quả thật tên nhóc này là người mạnh nhất mà tôi biết trong bao nhiêu năm nay, tốc độ của cậu ta tuyệt đối không thể khinh thường được.
Hơn nữa thậm chí còn có một loại cảm giác có thể hạ gục Lý Bá Ngôn luôn.".
"Đúng vậy.
Tôi cảm thấy người này vẫn đang giấu thực lực, nếu không có chút thực lực, căn bản không có khả năng chơi chiêu này."
"Các người đã hoàn toàn bị tên nhóc này lừa rồi.
Theo tôi thấy thằng nhóc này chắc chắn không lợi hại như chúng ta tưởng tượng, nếu không cậu ta lãng phí thời gian ở đây làm cái gì chứ, trực tiếp giết chết Lý Bá Ngôn không phải là càng tiết kiệm thời gian hơn sao?"
Mọi người bàn luận xôn xao, bọn họ đều đang không ngừng nói chuyện với nhau.
Cái nhìn của bọn họ đối với Trần Bình, có người cảm thấy Trần Bình rất không tệ, có thể cân nhắc một chút, mà có người lại cảm thấy Trần Bình chỉ là một tên phế vật mà thôi.
Giờ phút này hai người vốn nên đánh nhau thì lại giống như đang nổi điên nhanh chóng chạy loạn khắp nơi, hoàn toàn không có bất kỳ ý chiến đấu gì cả, ngược lại tựa như là đang so bì xem tốc độ của ai nhanh hơn.
Lý Bá Ngôn nhìn thấy Trần Bình lúc nào cũng có thể theo cùng, cậu ta lập tức cực kỳ tức giận.
Rõ ràng là cậu ta đã triệu hồi phân thân ra rồi, thế mà Trần Bình vẫn có thể nhìn rõ chỉ trong cái liếc mắt, đây quả thật là quá mức khủng bố.
"Thật đúng là đáng chết.
Tên này sao lại khó chơi như vậy?"
Lý Bá Ngôn vốn đang muốn tùy tay giải quyết Trần Bình, bây giờ trong lòng cậu ta lại vô cùng hoảng sợ, hoàn toàn giống như chó điên mà cắn lung tung về phía Trần Bình.
"Nếu cậu đã bị tôi ép điện hoàn toàn rồi, vậy thì tôi cũng sẽ không lãng phí thời gian với cậu nữa.
Thằng nhóc cậu vẫn cần phải luyện tập một đoạn thời gian nữa, nếu không với bản lĩnh này của cậu chắc chắn sẽ chết trên chiến trường"
Nói xong lời này, Trần Bình không nhanh không chậm nâng tay lên, đánh thẳng một quyền lên trên mặt đối phương.
Tốc độ của Lý Bá Ngôn nhanh đến kinh người, không nghĩ tới Trần Bình lại đột nhiên dừng lại công kích mình, cho nên cậu ta không phản ứng kịp trong khoảng thời gian ngắn, trực tiếp bị đánh trúng ngã xuống đất.
Giờ phút này Lý Bá Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, ngay sau đó một cảm giác nhục nhã mạnh mẽ truyền đến từ trong lòng.
Một khắc tiếp theo cậu ta đã không biết cái gì nữa rồi, chỉ biết mình thật sự quá mất mặt, cậu ta không có cách nào tiếp tục ở lại đây được nữa rồi.
"Thân pháp của thằng nhóc cậu cũng không tồi, vừa thấy là biết vận khí khá tốt mà lấy được thân pháp cũng coi như là lợi hại"
Trần Bình không nhịn được cười tủm tỉm rồi gật đầu.
Xem như cho đối phương một cái khẳng định, nếu đối phương không gặp phải người mạnh như anh, chắc vẫn sẽ có hy vọng giành thắng lợi.
"Trời ạ, đây rốt cuộc là tình huống gì thế? Thế mà chúng ta lại thua tiền rồi? Đây không phải là đang nói giỡn với tôi đó chứ?".
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
71 chương
31 chương
185 chương
61 chương
36 chương
5 chương
11 chương
3662 chương