Người thừa kế hào môn

Chương 2916 : Hung Tợn

Nhìn thấy người của Diệt Thiên Tông đến đây báo danh thì đám quân hộ vệ lập tức đi lên ngăn tất cả. “Các người đừng hòng tham gia cuộc thi đấu này. Các người đã bị kéo vào trong danh sách đen rồi, tuyệt đối không thể nào tham gia vào cuộc thi đấu này” “Nếu như các người muốn giành được tư cách thì có lẽ cũng có thể thử một chút. Đợi đến nghìn năm sau rồi tham gia cuộc thi đấu này một lần nữa, nói không chừng thật sự có thể có cơ hội đó?”. Nói đến đây, trên mặt của đám quận hộ vệ này mang theo nụ cười trào phúng, rất rõ ràng là vô cùng xem thường Trần Bình. T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất. Trần Bình nghe thấy những lời này không nhịn được mà nở nụ cười lạnh. Không ngờ đám người này lại trả đũa nhanh như vậy. “Tòa tháp Lưu Ly này không thuộc sở hữu của Hoàng gia, cũng không thuộc sở hữu cá nhân của các người, vậy sao phải tự tìm phiền phức ở chỗ này thế?” Trần Bình cứ như vậy liếc mắt ra hiệu nhìn người dưới trướng của mình một cái, bọn họ nhanh chóng tùy tiện đi đến đẩy quan hệ vệ ra, không nói hai lời mà tiến vào trong tháp Lưu Ly. Dù sao rõ ràng đối phương sẽ không để cho bọn họ đi vào, vậy thì không bằng trực tiếp sử dụng thủ đoạn cứng rắn. Nhìn thấy màn này thì tất cả mọi người hơi kinh ngạc, bọn họ vô cùng hoảng sợ mà nhìn Trần Bình. Không ngờ vậy mà người của môn phái này lại ngang ngược đến như vậy, điều này cũng khó tránh khỏi liên quan đến Tông chủ ngang ngược của họ. Trần Bình ở bên cạnh hài lòng khẽ gật đầu, cũng không có chút ý định muốn ngăn cản, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn vỗ tay cho đối phương. “Không sai không sai, quả nhiên các đệ tử có phong cách của tôi, thể hiện vô cùng tốt. Tiếp sau đây mọi người phải nắm bắt thời gian nhanh chóng chiếm lấy toàn bộ tất cả xếp hạng” Mặc dù bọn họ tiến vào muộn nhưng chuyện này cũng không phải dựa trên thời gian tiến vào để xếp hạng mà là thông qua tốc độ qua cửa của bọn họ. Mặc dù đám quân hộ vệ muốn phản kháng lại nhưng bọn họ vốn không đánh lại đệ tử dưới tay Trần Bình nên chỉ có thể yên lặng ở một bên hung dữ nhìn chằm chằm vào Trần Bình. Trên mặt của Trần Bình là nụ cười xán lạn, anh cứ yên lặng như vậy nhìn đám người này. Rất rõ ràng vào giờ phút này thủ lĩnh của quân hộ vệ không có ở đây, nếu không thì tuyệt đối không thể thiếu một trận tranh đấu. Chỉ có điều dù cho anh ta có ở đây thì cũng không thể làm được chuyện gì. Từ trước đến giờ chưa từng có chuyện gì Trần Bình muốn làm mà không thể nào làm được. Các đệ tử của Trần Bình vừa tiến vào trong đã khiến cho mọi thứ trở nên có chút khác biệt, bọn họ hoàn toàn giống như đi cống hiến vậy, nhanh chóng bày ra hết thực lực của mình. Thực lực của ai trong số họ cũng đều vượt trội, vừa mới tiến vào không bao lâu đã qua được mấy cửa phía trước, hơn nữa hoàn toàn là qua cửa nhanh chóng bằng tốc độ sét đánh không kịp che tại. Những người khác có nằm mơ cũng không ngờ tới vậy mà thực lực của đối phương lại mạnh đến thế, giờ phút này tất cả mọi người đã hoàn toàn ngây người. "Ôi trời, đây chính là thực lực thật sự của người trong Diệt Thiên Tông sao? Họ thật sự quá mạnh, cảm giác như thực lực của mỗi người đều không thể khinh thường được”. “Như vậy nào chỉ là không thể khinh thường chứ, thực lực này của họ quả thật là đã lớn mạnh đến  một mức độ không thể tưởng tượng nổi luôn đó hiểu không? Tôi chưa từng và không ngờ có người mạnh đến vậy? "Anh nhìn xem bọn họ đã thành công chiếm giữ vị trí đầu bảng, hơn nữa nhìn dáng vẻ này dường như đã chuẩn bị xong hết rồi, chắc định giành lấy hạng nhất.” Nhìn thấy đám người này lục tục tiến vào bên trong Trần Bình cũng liếc mắt ra hiệu cho mọi người một cái, bảo bọn họ tranh thủ thời gian hành động. Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha. Mấy người Sự Chấn Thiên cũng gạt đám quận hộ vệ kia ra nhanh chóng tiến vào trong chiến đấu, tốc độ qua cửa của bọn họ còn nhanh hơn nhóm đệ tử kia nhiều. “Trời ạ, rốt cuộc đám người Diệt Thiên Tông này có thực lực như thế nào vậy? Sao trong đám người họ người này còn lợi hại hơn người kia thế?” Tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ, bây giờ bọn họ hận không thể lập tức đi làm rõ xem rốt cuộc đám người này có cấu tạo như thế nào, thực lực của những người này thật sự mạnh đến khiến cho người ta giận sôi. Hơn nữa vào giờ phút này người của những môn phái khác cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó coi, không ngờ vậy mà thằng nhóc này lại có thực lực đến thế. “Xong đời rồi, nếu như tên này đã trở nên lợi hại như vậy thì chúng ta phải làm sao đây? Bây giờ chúng ta đã hoàn toàn không có cách nào có thể đánh thắng được cậu ta, hơn nữa đệ tử của cậu ta cũng rất lợi hại, hoàn toàn không phải là người mà chúng ta có thể thu thập được” Tông chủ của mấy môn phái khác tụ lại cùng một chỗ, bắt đầu thảo luận chuyện này, trong lòng của bọn họ đều rất rõ ràng, thoáng một cái tất cả mọi người đã đụng phải một kẻ khó xơi rồi. Người buồn bực nhất đương nhiên là Tông chủ của Luyện Đan Tông, trên mặt ông ta mang theo vẻ cực kỳ khiếp sợ, không biết là mình nên làm như thế nào mới tốt. “Mẹ nó, sao thực lực của người này có thể mạnh đến như vậy? Chẳng lẽ cậu ta thật sự là người được trời chọn gì sao? Không thể nào, cậu ta tuyệt đối không thể nào có được loại thực lực này.” Trên mặt Tiểu Bạch mang theo vẻ vô cùng khó mà tin được, anh ta luôn cảm thấy tất cả những chuyện này đều giống như nằm mơ. Dựa theo tình huống bình thường mà nói thì trên thế giới không thể lại xuất hiện thêm một môn phái có tiềm năng như thế được. Tài nguyên tu hành của bọn họ từ đâu mà có? Vì sao bọn họ có thể sống khiêm tốn một khoảng thời gian dài như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự giống như người thần bí kia nói sao? Đối phương vốn không phải là người của thế giới này mà là người đến từ một khu vực thần bí khác. Nghĩ đến đây anh ta không nhịn được muốn đi tìm người thần bí kia để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc chuyện này là như thế nào. Lúc này Đàm Lãng Phong rất vất vả mới đến được cửa ải thứ năm, ông ta cảm thấy mình đã có chút không ổn, ông ta hao phí không ít lệ khí ở cửa ải thứ tư rồi, bây giờ hoàn toàn không còn sức mà vượt thêm một cửa ải nữa. “Được rồi được rồi, mình không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nếu không thì tiếp sau đây hẳn là chắc chắn phải chết” Vừa nghĩ đến ở cửa ải thứ năm mình chỉ có thể bị ép rời đi, trong lòng của ông ta cảm thấy có chút tiếc nuối. Nhưng nói một cách tương đối thì xem như ông ta đã đột phá được bản thân. “Cho dù có rút lui khỏi cửa ải thứ năm thì cũng có thể nhận được rất nhiều phần thưởng” Trên mặt ông ta mang theo vẻ mong đợi, hi vọng sau khi mình rời khỏi cũng có thể nhận được nhiều phần thưởng hơn. Giờ phút này tên của Đàm Lãng Phong hoàn toàn ngừng lại ở trên tháp Lưu Ly, tất cả mọi người đều không ngờ vậy mà đối phương lại lựa chọn rút lui ở cửa ải thứ năm. Vốn dĩ bọn họ đều xem Đàm Lãng Phong là một sự tồn tại có thực lực rất lớn mạnh nhưng bây giờ xem ra tất cả mọi chuyện không giống như trong tưởng tượng của mình. “Xem ra cái người tên Đàm Lãng Phong này cũng không có gì đặc biệt. Có thể là trước đó sổ đỏ thôi, cho nên mới có thể miễn cưỡng qua cửa, bây giờ vận may đã hoàn toàn tiêu hao hết.” “Đúng vậy. Nhưng tiếp sau đây chúng ta vẫn có thể suy tính làm quen với người này một chút, nói không chừng anh ta có bí mật khó nói nào đó nữa đấy?” Tất cả mọi người đều chú ý đến thân phận tán tụ của Đàm Lãng Phong, nếu như đối phương đã là một tán tu thì nói không chừng tiếp theo có thể thu vào trong túi. Hơn nữa người tán tụ này dễ đối phó hơn các đệ tử vô cùng kiêu ngạo kia nhiều, chỉ cần cho họ đủ tài nguyên và phúc lợi thì tất nhiên bọn họ sẽ yên tâm làm việc cho mình..