Người thừa kế hào môn

Chương 2866 : Núi Vân Nhai

Bởi vậy, có thể thấy rằng núi Vân Nhai là một nơi cực kỳ nguy hiểm, những tu hành giả bình thường tuyệt đối không thể tới gần. | Tuy nhiên, thân phận của Trần Bình lại khác, anh là người thừa kế Thiên Đạo. Nếu như vậy thì nói không chừng anh có cơ hội có thể xuống núi thăm dò thử xem. Đúng lúc, anh cũng có thể nhân dịp này để tìm hiểu rõ hơn một số chuyện liên quan về chân núi Vân Nhai. "Núi Vân Nhai là một nơi cực kỳ đáng sợ, không phải ai cũng có thể đi đến được. Hơn nữa, nghe nói bên dưới có đủ. loại bảo vật, hình như chính là chỗ giáp giới Thiên Đạo trong truyền thuyết.” "Chẳng qua là cái chỗ giáp giới Thiên Đạo này không phải là bất cứ lúc nào cũng đều mở ra, có người có thể gặp phải xui xẻo, sau khi nhảy xuống thì cũng chỉ còn có một con đường chết”. "Bởi vì cậu cũng có chút ít liên quan với Thiên Đạo, có lẽ cậu có thể tiến vào trong đó.” Trần Bình và Trần Huyền Phong đã trò chuyện với nhau rất lâu, họ cũng coi như biết không ít chuyện về núi Vân Nhai, trong lòng Trần Bình cũng nảy sinh sự tò mò rất lớn về ngọn núi này. Nếu không có cách nào để có thể tự mình nhảy thẳng xuống thì anh hoàn toàn có thể sử dụng yêu thú, cưỡi nó trực tiếp bay đến đó. | Nghĩ tới đây, trên mặt Trần Bình cũng lộ ra vẻ phấn khích, không ngờ được rằng bây giờ, cuối cùng bản thân cũng biết được vài điều gì đó về chỗ giáp giới Thiên Đạo. Bất kể là như thế nào, anh cũng dự định đi đến đó xem qua một chút, cho dù không có thứ gì thì cũng là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân. Trần Bình vội vội vàng vàng đuổi Trần Huyền Phong rời đi, mà anh cũng để Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc ở lại trông coi cửa hàng. Sau này, nhất định sẽ còn có đủ loại người tới tìm bọn họ, cho nên đám người đấy sẽ trực tiếp giao cho Sư Chấn Thiên đối phó. Tính tình của Sư Chẩn Thiên này chẳng tốt bụng bao giờ, anh tin chắc rằng đám người đó sẽ không thu được chút lợi ích gì từ trong tay anh ta. "Lão đại, anh thật sự không định đưa tôi theo sao? Lẽ nào anh cảm thấy rằng tôi không xứng đáng để cùng anh dò xét nơi đó!”. Nói lời này, Sư Chấn Thiên giả vờ u buồn lên tiếng. Nghe vậy, Trần Bình trực tiếp duỗi tay ra vỗ đầu anh ta một cái, cái tên này thật khiến người khác buồn nôn. "Làm tốt việc của chính mình đi." Sau khi để lại câu nói này, anh nhanh chóng đi tới đỉnh núi Vân Nhai. Nơi này thoạt nhìn mây mù mờ ảo, quả thực có cảm giác như lạc vào chốn thần tiên. Trần Bình liếc nhìn ngọn núi Vân Nhai cao chót vót giữa tầng mây, tiện thể tiến đến vách núi nhìn xuống bên dưới. Đến ngay cả anh, trong lòng cũng bắt đầu dâng lên chút sợ hãi. Anh thậm chí còn không biết rằng rốt cuộc vách núi này cao bao nhiêu. Cũng chẳng trách những tu hành giả kia lại chết ngay sau khi nhảy xuống, căn bản không biết được độ cao của chỗ này là bao nhiêu. Hơn nữa, bên dưới ngọn núi chắc chắn rất có tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, các tu hành giả căng thẳng đó cũng dễ dàng gặp phải chuyện không may. Trần Bình triệu hồi yêu thú, ngồi trên hạc tiên và bay nhanh xuống dưới. Tốc độ của hạc tiên không hề chậm nhưng mặc dù ở tốc độ này, Trần Bình vẫn phải mất một quãng thời gian rất dài thì mới có thể tới được chân núi. Anh nhìn đỉnh núi không thấy điểm đầu, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ cảnh giác, nếu như anh nhảy xuống từ trên cao thì đoán chừng, tình hình cũng sẽ không được tốt lắm. Chưa kịp tiếp đất, anh đã trông thấy có thêm một đống xương lớn đột nhiên xuất hiện trên mặt đất. Nói một cách chính xác, là một khúc lại một khúc xương tay của người xếp chồng nhau. Những chiếc xương tay này đang trồi lên khỏi mặt đất và không ngừng chộp lấy, tiến về phía anh. Cũng may là chiều cao có hạn, vậy nên không thể nào bắt được Trần Bình. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong nháy mắt Trần Bình đã hiểu rõ được những nghi hoặc. Sau khi các tu hành giả với thực lực cao cường đó nhảy xuống đây, cũng không gây ra tổn thương quá nặng nề cho cơ thể nhưng kế tiếp, bọn họ lại gặp phải những đoạn xương tay đáng sợ này và có lẽ dưới tình huống không có phòng bị từ trước, bọn họ đã đi đời nhà ma. Trần Bình cũng cảm thấy có phần vui mừng, cũng may là anh còn ở ngồi trên hạc tiên chứ chưa xuống dưới, bằng không nhất định cũng sẽ trúng chiều. Trần Bình điều khiển hạc tiên và bay thẳng về phía trước. Mà vào lúc này, Tứ trưởng lão cũng đã quyết định trở về, báo tin tức này cho những vị trưởng lão khác. Trong lòng Trần Huyền Phong biết rất rõ rằng chuyện vách núi này chắc chắn sẽ không giấu diếm được lâu, nếu như tới tận khi đó mới nói ra thì có thể sẽ bị mọi người bỏ qua câu chuyện kế tiếp. Nếu đã như vậy thì không bằng cử công khai sự việc này từ sớm, để tất cả mọi người đều biết về chuyện vách núi này, nói không chừng sẽ còn có người khen bản thân đôi câu. Nghĩ tới đây, anh ta triệu tập toàn bộ các vị trưởng lão đến. Mà giờ khắc này, tất cả các trưởng lão đều đã biết được chuyện này thông qua Đại trưởng lão, vừa nghe thấy thông báo triệu tập của Trần Huyền Phong, tất cả bọn họ đã tập trung về cùng một chỗ. Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ rằng, ngay sau đây, Trần Huyền Phong sẽ nói cho bọn họ biết rất nhiều bí mật. “Thật sự không dám giấu giếm các vị, hẳn là mọi người cũng biết rất rõ về chân núi Vân Nhai nhỉ? Đây chính là chỗ giáp giới Thiên đạo, chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì không thể nào đến đó được.” Trần Huyền Phong còn chưa nói dứt câu thì đã bị cắt ngang. Đại trưởng lão tỏ vẻ cực kỳ khinh thường, ông ta cảm thấy chẳng có chỗ nào mà mình không thể đi được cả, ông ta nói: “Tại sao lại chúng ta lại không đến được cơ chứ? Tuy nói rằng tỉ lệ tử vong ở chỗ đó rất cao, nhưng mà tôi vẫn thấy rất tự tin với thực lực của bản thân đấy!”. Nói đến đây, ông ta có chút khiêu khích nhìn Trần Huyền Phong một cái rồi nói tiếp: “Nếu ông đã biết tin tức này thì sao lại không nói sớm hơn một chút? Nếu là lúc bình thường thì đương nhiên là tôi sẽ chẳng chạy đến thăm dò núi Vân Nhai mà làm gì, nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi nhất định phải thăm dò tất cả những bí mật có liên quan đến chỗ giáp giới Thiên đạo!” Thái độ của Đại trưởng lão rất hung hăng, trong mắt ông ta thì bản thân ông ta cực kỳ có tư cách để trở thành người thừa kế Thiên đạo. Dù sao thì thực lực của ông ta cũng vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa, ông ta còn là một kẻ si mê võ thuật có tiếng, cho nên ông ta cực kỳ để ý đến những thứ này. Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng phách lối của đối phương, trong lòng Trần Huyền Phong không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, cái tên này đúng thật là quá ngông cuồng. “Nếu như ông muốn đi thử thì tôi cũng chẳng có ý kiến gì, nhưng tôi có một đề nghị cho các trưởng lão khác, đó là chúng ta hãy im lặng theo dõi đi. Tôi đã báo chuyện này cho người thừa kế kia biết rồi, có lẽ bây giờ người đó cũng đã xuống núi rồi đấy.” Những trưởng lão khác cũng biết chuyện cũ ở núi Vân Dương, rất nhiều người cho rằng ở bên dưới có cơ duyên, cho nên lựa chọn xuống dưới đó rèn luyện. Nhưng mà cho dù là người có thực lực đến mức nào, thì về cơ bản cứ nhảy xuống núi một cái là nhất định sẽ phải chết! Mặc dù không biết vì sao cái chuyện bé tí như thế mà các tu hành giả cũng làm không xong, nhưng mà các trường lão lại càng khẳng định rằng ở dưới núi nhất định có điều kỳ quái. “Chuyện này để sau lại bàn tiếp đi, bây giờ tôi sẽ đến núi Vân Nhai dạo một vòng để chứng minh thực lực của tôi”. Đại trưởng lão cứ luôn miệng lẩm bà lẩm bẩm, cắt ngang cuộc nói chuyện của mọi người, điều này khiến Trần Huyền Phong cảm thấy rất khó chịu. “Nếu như ông cảm thấy có hứng thú thì cứ tự nhiên mà đi đi” Nói xong câu này, Trần Huyền Phong cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ im lặng ngồi tại chỗ, chờ đợi hành động của đối phương. Những lời ông ta muốn nói thì cũng đã nói đủ rồi, tiếp theo thì phải xem đám người kia sẽ lĩnh hội như thế nào. Đại trưởng lão nghe Trần Huyền Phong nói thế thì lập tức trở nên kích động, ông ta đứng phắt dậy, cực kỳ khó chịu đi ra ngoài. - ------------------.