Người thừa kế hào môn

Chương 2822 : Bước Trên Thang Trời!

Có người nói rằng đây là một cánh cửa, cũng có người nói đây là một cái Truyền Tống Trận. Tất cả mọi người xôn xao đủ kiểu đối với chuyện này, nhưng ai không có ai nói rõ ràng được đó là cái gì. Trần Bình nghe được lời này cũng vô cùng kích động, có lẽ đây chính là thứ anh muốn tìm kiếm! “Chẳng qua gia tộc này của bọn họ đã biến mất rất nhiều năm, cho nên cuối cùng cũng chỉ còn lại là bí mật mà thôi, tôi cũng chỉ có thể dẫn theo các người đến nơi này, lấy thân phận của tôi là không thể tiến vào trong đó được. Nghe được lời thỏ xám nhỏ nói, Trần Bình cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng gật gật đầu. "Nếu cậu đã nói rõ ràng mọi chuyện như vậy rồi thì đi đi, cậu có thể đi rồi” Nói xong Trần Bình đã đi về phái ảo cảnh, Sự Chẩn Thiên cũng đi theo sau, anh ta cũng đắm chìm bên trong chuyện xưa này, không nghĩ tới nơi này lại còn có một bí mật như vậy. Thỏ xám nhỏ nhìn thấy Trần Bình tiến vào trong, trên mặt nó cũng lộ ra tươi cười vô cùng có tính người. “Hy vọng các người chính là người có duyên trong truyền thuyết, nếu có thể mở ra bí mật này thì các người sẽ phát tài lớn rồi” Thỏ xám nhỏ ở sau lưng Trần Bình vui vẻ một lúc, cũng không có đi theo, chỉ là yên lặng nhìn đối phương đi tới. “Lão Đại, cậu có cảm thấy con thỏ này rất kì lạ hay không?” Sư Chấn Thiên không nhịn được ở bên cạnh nói nhỏ một câu, con thỏ này giống như biết được rất nhiều chuyện, lại nhìn thấy dáng vẻ như đang muốn dẫn dụ bọn họ đi vào trong này. “Con thỏ đó nói chuyện có cảm giác không ăn khớp với nhau, trong chốc lát muốn dẫn chúng ta đi tìm bí mật của nhà họ Lãnh, trong chốc lát lại nói là do chúng ta chủ động yêu cầu, tôi có cảm giác là nó đang giả ngu với chúng ta?” Nói đến đây, Sư Chẩn Thiên cũng lộ ra thần sắc xấu hổ. "Tôi chỉ là tùy ý đoán một chút, Lão Đại cậu đừng mắng tôi nha” Sư Chấn Thiên nghĩ đến Trần Bình không nhiều thì ít sẽ nói anh ta vài câu, nhưng không ngờ, Trần Bình cũng không có nói nhiều thêm lời nào, chie yên lặng ở bên cạnh gật gật đầu. “Không nhìn ra nha, người như anh cũng có lúc động não, anh nói rất đúng, con thỏ này quả thật là không bình thường” “Tuy rằng nó nói rất nhiều về bí mật của chỗ này, nhưng mà độ đáng tin lại không cao, hơn nữa cuối cùng tôi cũng cảm thấy là con thỏ này có chuyện gì đó gạt chúng ta” “Giống như là nó cố ý dẫn dụ chúng ta vào trong đó vậy” Trần Bình cũng biết được chuyện này rất không hợp lí, cho nên cũng không phải thật tin tin tưởng con thỏ này. Dựa theo thực lực của bọn họ, muốn thăm dò hết chỗ này cũng là chuyện rất đơn giản. Không nói đến chuyện anh có thể lấy được bảo bối gì ở đây hay không, nhưng chắc chắn đảm bảo bản thân bình an vô sự, cũng không phải là vấn đề quá lớn gì. "Chỗ như vậy mà còn có ảo cảnh đúng là ra ngoài dự kiến” Sư Chấn Thiên vừa đi vừa cảm khái, chờ đến lúc bọn họ đi đến trước mặt căn nhà, mới nhìn thấy, thì ra nơi này có một cái thang trời cao ngất đến trong mây. Gọi nó là thang trời vì nhìn qua, nó thật sự là kéo dài đến tận trời. Sư Chấn Thiên không nhịn được nhíu mày, không biết tại sao nơi này lại có một cái thang trời khoa trương như vậy. “Anh xem, cái thang trời này quả là cao đến chân mây, có thể nào muốn chúng đi lên nó hay không?” Trần Bình không nhịn được cười cười, dẫn đầu đi lên phía trước bước lên thang, nhưng chỉ đi được hai bước, anh đã cảm thấy không thích hợp.  Mỗi lần bước một bậc thang, anh đều cảm nhận được một cổ lực lượng vô cùng khổng lồ, đè xuống người anh, giống như mỗi một bậc thang đều có cảm giác đè nén áp lực. "Không nghĩ đến tháng trời này còn có bí mật lớn như vậy, chờ anh đi lên sẽ biết.” Trần Bình không nhịn được quay đầu, nói trước một tiếng, anh chỉ sợ người kia ỷ lại không cẩn thận. Nghe nói như vậy, Sư Chấn Thiên vẫn lơ đễnh đi qua, anh ta dùng toocs độ nhanh nhất chạy mấy bậc, mới phát hiện thang trời này đúng là có vấn đề. “Cậu nói rất đúng, đi lên thang này còn phải tốn chút sức lực, nhìn từ thể cao ngất trong máy này của nó, tôi nghĩ chúng ta sẽ mất khoảng thời gian khá lâu đó”. Sư Chấn Thiên không nhịn được thở dài một hơi, nói như vậy, kế tiếp còn rất mệt mỏi nha. Mà thỏ xám nhỏ lại vô cùng thoải mái, không biết lấy đâu ra một cái ghế, ngồi bên dưới yên lặng nhìn đám người tb, trong ngực nó còn ôm mấy con thỏ trắng, nhìn qua giống như rất vui vẻ. Nếu để Trần Bình thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nhịn không được mà đánh con thỏ này một trận trước, biểu tình xem kịch vui trên mặt nó đúng là vô cùng ngứa đòn. Sư Chẩn Thiên cũng như vậy, tuy rằng trông thì có vẻ như anh ta đã cố hết sức, nhưng trên thực tế, đây chỉ là giả vờ mà thôi. “Anh ở đây giả vờ thành ra thế này làm gì chứ? Cũng không có ai nhìn chúng ta” Trần Bình không nhịn được nhìn Sư Chấn Thiên bên cạnh đầy xe thường. Sư Chấn Thiên cũng xấu xa cười một cái, anh ta vẫn cảm thấy dù ít hay nhiều thì cũng nên giả vờ một chút thì hơn. "Tôi không phải là nghi ngờ con thỏ đó lừa gạt chúng ta hay sao? Cho nên tôi tính toán cũng lừa gạt nó một chút, nếu nó thật sự có thể nhìn thấy chúng ta, vậy chúng ta sẽ biểu hiện cố hết sức một chút, ít nhất có thể lừa gạt lại đối phương!” - ------------------.