Người thừa kế hào môn
Chương 2798 : Phản Chiến
Bạch Nam Thiên cũng nhìn đối phương với vẻ mặt yên tâm, sau đó cẩn thận thưởng thức viên đan dược này.
Sau khi viên đan dược vào miệng lập tức thay đổi, có thể cảm giác không chỉ ngon tuyệt mà trong đan dược còn có nguyên khí, cũng nhanh chóng lan ra khắp lục phủ ngũ tạng, giúp tu bổ cả cơ thể của cậu.
Thực ra trong cơ thể của Bạch Nam Thiên cũng có vài vấn đề nhất định.
Năm mười mấy tuổi cậu đã chịu một tai nạn, cơ thể cũng xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên vẫn chỉ có thể giữ nguyên dáng vẻ năm mười mấy tuổi.
Cảm giác non nớt này khiến cho cậu cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên Bạch Nam Thiên mới lui về sau để trị bệnh.
Mặc dù nói rằng người ta sẽ không cười nhạo chiều cao của cậu, chỉ sẽ khen ngợi kỹ thuật của cậu, nhưng thời gian lâu không tìm được bạn gái cũng là u sầu, phiền não của cậu ta.
Ngay lúc Bạch Nam Thiên uống viên đan dược xuống, đột nhiên Bạch Nam Thiên xuất hiện thay đổi.
Là một người sống vạn năm như Bạch Nam Thiên lại cao lớn nhanh cóng, hơn nữa dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ được | tốc độ này.
Mặt Bạch Nam Thiên giãn ra, từ ngây ngô thoáng cái đã có nét trưởng thành.
Trần Bình thấy vậy, ít nhiều cũng cảm thấy không quen, nhưng không thể không nói đối phương lại rất trưởng thành
"Viên đan dược này có thể lưu thông được gân cốt, mạch của tôi, thật sự quá thần kỳ rồi.
"
Bạch Nam Thiên không thể tưởng tượng được, hét lớn lên, trong đầu sớm đã hiện lên dáng vẻ bản thân trưởng thành, chinh chiến tám phương.
Nếu như sớm biết cậu có dáng vẻ đẹp trai như thế này, cậu cũng không cần phải trốn về phía sau mà trị bệnh.
"Thực sự quá tốt rồi, tôi có thể hồi phục lại như bình thường rồi, hơn nữa, ai chân của tôi cũng tiếp xúc được với nước lạnh, cũng có cảm giác nhất định rồi!"
Bạch Nam Thiên nhịn không được mà hưng phấn nói, hóa ra cậu ghét bỏ đôi chân ngắn của mình, đã từng thử qua một số phương pháp để chân dài ra.
Kết quả cuối cùng lại khiến cho chân của cậu xảy ra vấn đề, mặc dù có thể sử dụng bình thường, nhưng trên thực tế đã mất đi cảm giác.
Chuyện này mãi cho đến bây giờ là bí mật của Bạch Nam Thiên, cậu cũng sợ có người sau khi biết được chuyện sẽ đi ức hiệp cậu.
Bây giờ vấn đề tâm niệm trong lòng lâu nay đã được giải quyết, trong lòng cậu cũng trở nên rất tốt đẹp.
Bạch Nam Thiên xông về phía trước, cực kỳ hưng phấn muốn làm quen với Trần Bình.
Dù sao cậu cũng là thanh niên, nói thế nào không phải người thù dai.
Có lúc bản thân nói những lời hung hăng ác độc, quay đầu một cái đã quên sạch, cho nên căn bản không hề quan tâm đến Bạch Nam Thiên.
"Người anh em này thực sự quá lợi hại, viên đan dược này vô cùng đỉnh!"
"Vừa nãy tôi thực sự đã xúc phạm anh thật là có lỗi, bây giờ tôi xin lỗi anh!"
Bạch Nam Thiên cũng là người có tình trực tiếp đứng trước mặt mọi người xin lỗi Trần Bình, hơn nữa còn có chút kỳ vọng muốn kéo lấy tay Trần Bình, có vẻ như muốn nói chuyện với Trần Bình.
"Xin lỗi thì xin lỗi rồi, cậu còn lôi lôi kéo kéo thế này khiến tôi cảm thấy có chút không quên.
"
Trần Bình xấu hổ lên tiếng, anh thật sự không quen để đàn ông lôi kéo.
Nghe thấy vậy Bạch Nam Thiên cũng thả ra, bây giờ thực sự Bạch Nam Thiên cũng rất cao lớn, thoáng cái đã cao một mét tám chín, xấp xỉ cao gần bằng Trần Bình.
Dưới tình huống này, nếu như nói là kéo tay, ít nhiều gì cũng thấy có chút không được hài hòa.
"Xin lỗi, xin lỗi, tiền viên đan dược này tôi nhất định sẽ trả cho anh, đợi chút tôi đi lấy tiền!"
Bảo vệ đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm nhìn Trần Bình, anh không ngờ rằng đối phương lại thật sự có thuốc quý như vậy.
Bây giờ tên bảo vệ hoàn toàn ngây ngốc, lúc trước anh hung hăng với Trần Bình, thậm chí còn muốn lừa tiền người ta.
Kết quả không ngờ tên nhóc này lại còn lợi hại hơn cả Bạch Nam Thiên nhiều, thậm chí có thể trị khỏi bệnh cho Bạch Nam Thiên.
"Lúc trước tôi muốn học y là vì muốn có thể tự chữa được bản thân mình, nhưng học y bao nhiêu năm, bệnh của tôi cũng chữa khỏi được.
"
"Bác sĩ không thể tự chữa cho mình, câu này thực sự rất có lý"
Bạch Nam Thiên vẫn có chút cảm thán, bản thân đã nỗ lực bao nhiêu năm cũng không có chút tác dụng, còn không bằng người ta tiện tay đưa cho một viên đan dược.
Vì thế cậu cũng hiểu rất rõ, viên đạn dược kia của Trần Bình rốt cuộc quý báu biết bao nhiêu.
Thế mà lúc nãy Trần Bình đã lấy ra mấy chục viên.
"Anh là thầy luyện thuốc sao?" Bạch Nam Thiên có chút mong đợi nhìn Trần Bình, cậu và thầy luyện thuốc ở Hoàng Thành cũng có quen thuộc, thế nhưng, đối phương cũng không có cách nào luyện ra được đan được chuyên để hồi phục cho bản thân mình.
"Các vị không cần phải vội, mọi người chỉ cần yên tâm xếp hàng, chúng tôi còn có bác sĩ khác đến khám bệnh cho mọi người!" Sau khi nói xong một trang này, bọn họ cũng đứng vào xếp hàng, gọn gàng đầu vào đấy bắt đầu cho người đến trị bệnh.
Mấy người bệnh này càng hưng phấn hơn khi có Trần Bình.
Mọi người đều là khách quen của phòng khám, hiểu rất rõ trị bệnh phải cần mất một khoảng thời gian dài.
Thế mà Trần Bình chỉ cần dùng một viên đan dược, đã có thể khiến bọn họ hồi phục lại như bình thường, thực lực mạnh đến kinh người.
Nếu như có thể có được viên đan dược thì sau này bọn họ bôn ba trên giang hồ thoải mái hơn nhiều.
"Tôi muốn hỏi một chút, người thanh niên của mới trị bệnh cứu người kia tên là gì thế!".
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
71 chương
31 chương
185 chương
61 chương
36 chương
5 chương
11 chương
3662 chương