Người thừa kế hào môn

Chương 2783 : Đến Nhà

Nhìn thấy thị nữ bị đập trúng, anh ta không nhịn được cười. “Không ngờ tới lâu như vậy không gặp, tính tình của ông vẫn táo bạo như thế, biết tôn trọng người khác đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì đấy”. Khương Tư Phong lập tức kéo ghế ngồi bên cạnh Loan Xuyên Sa, ra hiệu cho thị nữ ra ngoài. Thấy Khương Tư Phong như anh hùng từ trên trời rơi xuống giúp đỡ mình, thị nữ không nhịn được mà ánh mắt như lóe sáng. Loan Xuyên Sa nghe thấy có tiếng người nói chuyện, liền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn thoáng qua. Một giây sau, anh ta bị dọa cho cả người phát run. Không ngờ mình là gặp được Đại sư huynh của Kiếm Vân Tông. "Ôi trời, ngọn gió này thôi anh tới đây vậy! Sao đến mà không nói trước với tôi một tiếng chứ để tôi đón tiếp anh.” Bây giờ Loan Xuyên Sa như một con chó săn, không ngừng tâng bốc Khương Tư Phong. Mặc dù Khương Tư Phong không có bản lĩnh luyện khí luyện đan gì, nhưng cá nhân anh ta có thực lực cao cường, cũng không phải người có thể đắc tội. Loan Xuyên Sa nghĩ nếu có cơ hội móc nối chút quan hệ với anh ta, nói không chừng hai người cũng có thể bàn hợp tác vài vụ. “Tôi tới tìm ông đương nhiên là có chuyện quan trọng” Thái độ của Khương Tư Phong cũng không tính là quá tốt. Anh ta luôn coi Loạn Xuyên Sa là loại bàng môn ma đạo, anh ta thấy Loạn Xuyên Sa chỉ biết vào chiêu thức khó hiểu. Chính đạo không chỉ có luyện chế đan dược. Tỉ như người anh trai loại hại kia lão ta. Nếu như Loan Xuyên Sa và anh trai mình có quan hệ không tệ, vậy anh ta có thể cân nhắc duy trì quan hệ tốt đẹp với đối phương. Đáng tiếc là cái tên này không hiểu chuyện, cảm giác như một đứa trẻ chưa trưởng thành, tâm địa lại xấu, thích cãi lộn với người anh có tiền đồ sáng lạn của mình. Anh ta cũng lo nếu như mình thân cận Loan Xuyên Sa quá, như vậy sẽ chọc anh trai lão không vui, vậy coi như xong. “Chuyện gì vậy?” Biểu cảm của Loạn Xuyên Sa cũng trở nên nghiêm túc, lão ta lập tức vẫy tay, bảo đám đàn em kia nhanh đi ra ngoài. Thấy hành động của Loạn Xuyên Sa, cả đám liền lập tức gật đầu, vội vàng tránh ra ngoài. Đám thị nữ cũng như được thở phào một hơi, nghĩ thầm cuối cùng cũng thoát được một kiếp. Nhìn thấy đám thị nữ ăn mặc tương đối hở hang, Khương Tư Phong không nhịn được thấy buồn nôn trong lòng. Có điều ngày thường đã dày công tu dương, cho nên làm cho anh ta không biểu hiện rõ ràng ra ngoài. “Ha ha, không ngờ lão Loan đây tuổi đã cao mà còn ăn chơi thế” Khương Tư Phong cảm thán một câu. Nghe vậy, biểu cảm của Loạn Xuyên Sa càng thêm lúng túng. Lão ta không ngờ Khương Tư Phong đột nhiên tìm tới cửa. Mặc dù như này đúng là xúc phạm mình, nhưng đối với Loạn Xuyên Sa, có thể kết giao với người như Khương Tư Phong cũng là một chuyện cực kỳ tốt đẹp. “Nhìn cái, vuốt cái thì vẫn được” Loan Xuyên Sa lúng túng giải thích một câu. Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười như cũ nhìn Khương Tư Phong. Khương Tư Phong cũng không muốn nói nhảm, mùi vị chỗ này khiến cho anh ta không thích chút nào. “Ra ngoài nói” Nói xong, anh ta tự nhiên như ở nhà mình, dẫn Loạn Xuyên Sa tới định nghỉ mát. Bây giờ định nghỉ mát đã không có bất kỳ thị nữ nào. Bọn họ nhìn thấy Loạn Xuyên Sa đều tránh vội, căn bản không muốn tiếp xúc. Khương Tư Phong nhìn chung quanh không người cũng không buông lỏng cảnh giác, lập tức thiết lập một kết giới cách âm, phòng ngừa có kẻ nghe được những lời này. “Thứ này ông xem đi, có phải là chiêu trong khắc thần không?” Khương Tư Phong nghiêm túc lên tiếng. Nghe vậy, biểu cảm của Loan Xuyên Sa cũng có chút ngượng ngùng. Lão ta chăm chú nhận lấy thanh đao trong tay Khương Tư Phong, có chút không hiểu mà quan sát. Lão ta thấy thứ này quả không đơn giản. Lúc Khương Tư Phong vừa lấy ra, anh ta liền phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề. Thanh đại đạo này thực sự quá là lợi hại. Trong nháy mắt đó, anh ta liền cảm nhận được cái gì gọi là uy lực thần khí. Là một khắc thần chuyên nghiệp, anh ta đương nhiên cũng có được một thứ như “thần khí”. Nhưng mà vũ khí mà Khương Tư Phong lấy ra còn lợi hại hơn Khắc thần đạo của mình nhiều, việc này sao mà khiến cho anh ta không động tâm chứ? “Thanh vũ khí này.” Loan Xuyên Sa lưu luyến không rời nhìn thanh vũ khí này, sờ lên, xem ra đã hoàn toàn yêu thích rồi. “Hả? Không đúng, sao sát khí và thực lực mạnh mẽ của nó lại giảm xuống vậy?” Loan Xuyên Sa như đột nhiên phản ứng kịp, có chút nghiêm túc lên tiếng. Sắc mặt của lão ta cũng trở nên khó coi. Khương Tư Phong đứng ở một bên không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Loan Xuyên Sa, quan sát nét mặt của lão ta. Anh ta cũng không sợ đối phương sẽ cướp vũ khí đi, dù sao thực lực của đối phương cũng kém hơn mình. Càng quan trọng hơn là, Loan Xuyên Sa có lấy được thanh vũ khí này thì cũng không có bất kỳ tác dụng gì, đoán chừng qua một nén nhang, thanh vũ khí này sẽ hoàn toàn thành phế liệu. Sau một nén nhang, thanh vũ khí này sẽ biến thành một con dao mổ heo thông thường. "Ôi, đúng là phung phí của giới! Loạn Xuyên Sa có chút tiếc hận ôm thanh đao mổ heo đó, đứng bên cạnh thống khổ cảm thán. Có điều cho dù thế nào, Khương Tư Phong vẫn không tin lời của cái tên sư đệ vô dụng kia nói. Thứ vũ khí này tuyệt đối không thể nào là do Trần Bình chế ra. Nếu quả thật Trần Bình chế ra thứ bảo vật này, vậy thì anh ta đã sớm giết tới Kiểm Vân Tông. Dù sao Kiếm Vân Tông đắc tội với anh ta như vậy, nếu như anh ta có bản lĩnh thật thì dựa vào bản lĩnh của mình cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của tông chủ. - ------------------.