Người thừa kế hào môn
Chương 2778 : Binh Khí Thần Văn
Nhìn thấy đối phương không tính là quá ngu, Trần Bình liền gật đầu.
“Đúng vậy, bọn họ xếp trạm ở cửa ra vào thành, chính vì muốn tìm hai người chúng ta, may mà bọn họ thành công tìm được tôi”
Trần Bình vừa dứt lời, mọi người đều có chút hoảng sợ bu lại.
Ngay cả Cổ Nhạc Nhạc cũng không có tâm trạng tiếp tục học nữa, muốn tới nghe xem chuyện rốt cuộc là sao.
"Lão đại, rốt cuộc là có chuyện gì thế?”
Cậu không biết Trần Bình và Sư Chẩn Thiên trải qua nhưng chuyện gì phía sau, cho nên toàn bộ quá trình đều ở trong trạng thái cực kỳ mờ mịt.
Nghe được những lời này, Trần Bình ra hiệu cho Sư Chẩn Thiên nói ra chân tướng.
Sư Chấn Thiên nóng lòng nói khoác với mọi người, anh ta còn thêm mắm dặm muối, nói ra những chuyện mà mình biết.
Cổ Nhạc Nhạc nghe được thì biểu cảm càng trở nên nghiêm túc hơn, cậu yên lặng nắm chặt tay thành đấm, trực tiếp đánh về một bên.
“Không ngờ người của Kiếm Vân Tông lại càn rỡ như thế!”
Thấy được biểu cảm của đối phương, trong mắt Trần Bình và Sư Chấn Thiên cũng lóe lên một tia nghi hoặc.
Bọn họ luôn cảm thấy, cái tên này có chuyện cũ.
“Chẳng lẽ cậu và Kiếm Vân Tông có thù hận gì sao?”
Lần này người nhiều chuyện không phải là Sư Chấn Thiên mà là Trần Bình.
Anh luôn cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc có rất nhiều bí mật, với cả cậu cực kỳ chán ghét Hoàng thành.
Lần này Cổ Nhạc Nhạc bằng lòng ở lại Hoàng thành cũng chỉ đơn thuần là vì đi theo mình.
“Lão đại, thực ra chuyện này tôi không muốn nói tới” “Bởi vì tôi và người của Kiếm Vân Tông có mối thù cực lớn, tôi nói ra sợ sau này sẽ ảnh hưởng đến các người”.
Cổ Nhạc Nhạc cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Cho tới nay cậu đều cực kỳ khiêm tốn, với cả xưa nay không dám gây chuyện thị phi.
Cho dù có được bản lĩnh mạnh mẽ thì cậu vẫn luôn duy trì yên tĩnh.
Chính vì người của Kiếm Vân Tông.
Nhà của Cổ Nhạc Nhạc cũng được coi như thiên tài một phương.
Mặc dù tuổi hơi lớn những vẫn được trưởng lão của Kiếm vân Tông nhìn trúng.
Sau nhiều lần mời chào thất bại, Kiếm Vân Tông cũng không hề từ bỏ.
Cái tông môn hung tàn này cấu kết với Hoàng thất, ra tay với người nhà của cậu, lập tức khiến cho bọn họ chịu nạn lao ngục.
Ngay sau đó điên cuồng giày vò người nhà của Cổ Nhạc Nhạc trong ngục, đưa bọn họ vào đường cùng.
Mà lúc đó, Cổ Nhạc Nhạc vừa hay nó được một kiếm này.
Nhưng cậu lại biết được rõ ràng.
Kiếm Vân Tông và người của Hoàng thất có thể nói là kẻ thù lớn nhất của cậu.
Sư Chấn Thiên cũng không ngờ, Cổ Nhạc Nhạc lại có kết cục bi thảm như vậy.
Anh ta lập tức không cười được nữa.
Tâm trạng của anh ta nặng nề vỗ bả vai của đối phương, lấy trong không gian ra một bầu rượu, đưa cho Cổ Nhạc Nhạc.
“Người anh em, không cần nói nhiều, đều ở trong rượu!” Anh ta vừa muốn cổ vũ Cổ Nhạc Nhạc uống một ngụm, liền bị Trần Bình cướp đi.
“Cổ Nhạc Nhạc vẫn còn là trẻ con đấy”
Nói xong, anh liền tịch thu bầu rượu này.
“Lão đại, giữa tôi và Kiếm Vân Tông có thâm thù đại hận, không chỉ một vị trưởng lão nhìn trúng người nhà tôi, còn có tất cả những người ở trong tông môn!”
“Có điều anh yên tâm, tôi sẽ không liên lụy mọi người, tôi sẽ tự mình báo thù.
Nói đến đây, Cổ Nhạc Nhạc có chút kiên định nhìn Trần Bình, cậu bái Trần Bình làm thầy, cũng vì có thể tự tay giết được kẻ thù vào một ngày nào đó trong tương lai.
Trần Bình ngược lại cảm thấy Cổ Nhạc Nhạc nghĩ nhiều rồi.
"Làm đồ đệ của tôi, đương nhiên tôi không thể để cho cậu gánh vác nhiều thù hận vào người như vậy được”.
“Dù sao Kiếm Vân Tông cũng đã tìm tới cửa, giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết”
Một câu đã hoàn toàn thể hiện thái độ của Trần Bình, cho dù người của tông môn có phải thứ gì tốt hay không, trong mắt anh đều quy về người sắp chết mà xử lý.
Cổ Nhạc Nhạc không ngờ Trần Bình lại nói ra những lời này, trong nháy mắt liền lộ vẻ kinh ngạc.
“Lão đại, ý của anh là muốn giúp tôi.” Lúc này Cổ Nhạc Nhạc hưng phấn không thôi, lập tức xông lên ôm lấy Trần Bình.
“Tôi biết lão đại là một người tốt mà!” Đã nhiều năm như vậy rồi, chưa từng có ai bằng lòng giúp Cổ Nhạc Nhạc báo thù.
Trước kia, Cổ Nhạc Nhạc cũng muốn dựa vào bản lĩnh của mình đi kêu gọi một vài thể lực.
Nhưng đám người kia vừa nghe nói là muốn đối phó với Kiếm Vân Tông liền nhanh chóng từ bỏ.
Thậm chí còn có người nói chuyện này cho Kiếm Vân Tông biết để kiếm hời.
Cho nên Cổ Nhạc Nhạc cũng vì vậy mà bị bại lộ dưới mắt Kiếm Vân Tông.
Cho tới bây giờ, Cổ Nhạc Nhạc cũng từ bỏ suy nghĩ tìm người báo thù, cậu chỉ muốn dựa vào bản thân mình tự đi giết.
Những lời này của Trần Bình làm cho Cổ Nhạc Nhạc dấy lên hi vọng lần nữa.
Ngay khi mọi người đang thảo luận làm thế nào đối phó với Kiếm Vân Tông, Khương Tư Phong cũng dẫn theo một đám người về tới tông môn.
Lúc này, sắc mặt của Khương Tư Phong cực kỳ khó coi, anh ta không ngờ nhóm sư đệ của mình lại thất bại thảm hại như vậy.
Lần này cũng là anh ta cho đám người Giang Thiên Tuyệt đi đóng trạm ngăn cản Trần Bình.
Nhưng anh ta không ngờ việc sẽ ầm ĩ thành thế này, nhất định phải ép mình ra tay mới giải được vây.
Nếu như Giang Thiên Tuyệt mạnh hơn một chút, lập tức giết chết Trần Bình thì anh ta cũng không cần tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy.
Giang Thiên Tuyệt cứ như vậy yên lặng nằm một bên không thể động đậy, trong mắt anh ta tràn đầy vẻ kinh khủng.
Bây giờ Giang Thiên Tuyết đã hoàn toàn bị phế, vết thương của anh ta muốn khôi phục phải chờ một thời gian dài.
Không ngờ Trần Bình còn có chiều này.
"Cậu nói là, tận mắt thấy Trần Bình biến một thanh đao mổ heo đối củi thành binh khí Thần Văn?”
Khương Tư Phong không nhịn được liên tục hỏi đối phương để xác nhận.
Tin tức này quả là làm cho người ta kinh hãi, cuối cùng anh ta cũng không tin tưởng lắm.
- ------------------.
Truyện khác cùng thể loại
233 chương
71 chương
31 chương
185 chương
61 chương
36 chương
5 chương
11 chương
3662 chương