Người thừa kế hào môn
Chương 11 : Tranh của đường bá hổ
Ôi, vợ của anh quá xinh đẹp nên luôn bị nhòm ngó.
Trần Bình cũng rất đau đầu.
“Ồ! Cao Dương đến rồi! Tới đây, tới đây, mau ngồi xuống chỗ này, ngồi xuống bên cạnh chú Giang của cháu.”
Dương Quế Lan nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình: “Cháu đến là được rồi còn mang quà đến làm gì! Nhưng là cũng quá khách sáo rồi đấy!”
“Hôm nay là sinh nhật chú Giang, cháu nên làm như thế vậy!”
Cao Dương cười khẽ, đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Giang Quốc Dân.
Lúc này, tất cả mọi người dùng ánh mắt xem trò vui khác thường nhìn Trần Bình.
Đứa con rể nhà họ Giang này thật là vô tích sự, một người ngoài còn có thể ngồi bên cạnh Giang Quốc Dân, mà anh ta thân là con rể lại chỉ có thể ngồi ở chỗ gần dưới cửa dưới.
Sự đối xử khác biệt quá rõ ràng.
Dương Quế Lan cười tủm tỉm nhìn Cao Dương, ánh mắt tha thiết kia giống như nhìn con rể tương lai, bà nói: “Hôm nay cũng may có Cao Dương đặt phòng bao, chúng ta mới có thể tới ăn ở Tụ Hiền Các ăn cơm.”
Nói tới đây, tất cả mọi người đều sùng bái nhìn về Cao Dương.
Đặt phòng bao ở Tụ Hiền Các là đãi ngộ của hội viên! Mà muốn làm hội viên phải tiêu phí một triệu trở lên! Đây mới là nhà giàu chân chính! Cao Dương vội vàng xua tay, tuy rằng miệng rất khiêm tốn, nhưng vẻ mặt lại không nén nổi vẻ đắc ý: “Ôi, không có gì đâu ạ, chuyện nhỏ ấy mà! Chút liền lời nho nhỏ của công ty thôi, vẫn là nhờ mối quan hệ của bố cháu mới đặt được phòng đấy ạ!”
Nhưng chẳng có ai nói toạc ra, ngược lại mọi người đều rất nhiệt tình tâng bốc.
“Cao Dương đúng là tuổi trẻ tài cao!”
“Nhà ai có đứa con rể như thế này đúng là phúc đức ba đời.”
Trong chốc lát đem mặt mũi của Cao Dương nâng lên rất cao.
Trần Bình ngồi trong góc không nói một lời, trong lòng càng thêm khinh thường.
Đều là con người nhưng khác biệt quá lớn.
“Tôi thấy, nếu ban đầu Giang Uyển gả cho Cao Dương nhất định bây giờ đã là bà già chủ nhà rồi.”
Cũng không biết là ai cay nghiệt nói ra lời này.
Những người họ hàng cười trêи nỗi đau của người khác nhìn Trần Bình, trào phúng nói: “Các anh chị xem dáng vẻ hèn nhát của nó, đúng là tức chết đi được!”
“Chỉ biết đi giao đồ ăn, không có tiền đồ!”
“Nghe nói con gái nó cũng bệnh tật đầu mình, mắc bệnh tim bẩm sinh, không thể cứu được.”
Những lời lẽ, vẻ mặt thân thuộc.
Ánh mắt Trần Bình trở nên buốt giá, nhưng cũng không nói bất cứ lời nào.
Hai năm nay anh cũng đã quen với việc này.
Giang Uyển tất nhiên cũng khó chịu, cô ngồi bên cạnh chồng mình, mặt nóng rát như bị bỏng.
Cô dẫm mạnh lên chân Trần Bình, rồi lại lườm anh một cái, trút ra sự bất mãn của mình.
Bị người khác chế nhạo như thế mà anh ta còn có thể bình tĩnh ngồi đây, dáng vẻ còn rất thản nhiên.
Tất cả mọi người thấy Trần Bình không nói năng gì chỉ uống nước, không còn hứng thú tiếp tục đùa bỡn nữa.
Mà lúc này, Cao Dương lại mang vẻ nghĩ cho người khác, mở miệng nói: “Trần Bình, vừa khéo công ty tôi đang thiếu người, không bằng anh đến công ty giúp đỡ tôi đi! Một tháng kiếm được sáu bảy nghìn nhân dân tệ không thành vấn đề, cao hơn so với việc anh đi giao đồ ăn rất nhiều.”
“Không cần đâu, tôi đi giao đồ ăn cũng rất ổn.”
Trần Bình thản nhiên nói.
Nếu như nói với các người, tôi là người thừa kế tập đoàn lớn nhất thế giới, chỉ sợ các người đều phải quỳ xuống.
Trong mắt tôi tiền chỉ là một con số mà thôi! “Quan tâm nó làm cái gì, đúng là vô tích sự.”
Dương Quế Lan tức giận nói, tiếp đó hai mắt nhìn về phía Cao Dương, hỏi han: “Cao Dương, chuyện lần trước cô nhờ cháu?”
Cao Dương lập tức cười đáp: “Cô, cô yên tâm, đã xử lý xong rồi ạ! Triển lãm sưu tập của chú Giang không có vấn đề gì hết!”
Giang Quốc Dân ngồi bên cạnh còn đang cực kỳ tức giận, nghe thấy vậy lập tức lấy lại tinh thần, cười nói: “Tiểu Cao à! Vậy thì cảm ơn cháu quá! Nào chú cháu mình uống với nhau một ly.”
Nói xong, hai người nhấc ly uống rượu.
Cao Dương uống xong còn không quên cố ý liếc mắt nhìn Trần Bình ngồi nơi góc phòng, trong mắt vẻ kiêu ngạo.
Đồng thời, ánh mắt hắn ta cũng quyến luyến trêи người Giang Uyển.
Hắn ta đã rất thích người con gái này từ rất lâu rồi.
Nhưng mà cô lại lấy tên vô tích sự kia! Giang Uyển, tôi sẽ khiến em nhìn rõ sự khác biệt giữa tôi với Trần Bình vô tích sự kia! “Uyển Nhỉ à, con xem, Cao Dương quan tâm chuyện của bố con như vậy! Người đàn ông như này rất khoa tìm, còn không so với người đó tốt hơn nhiều à!”
Dương Quế Lan thật sự rất thích Cao Dương.
Nhà có tiền, bản thân cậu ta cũng mở một công ty nhỏ, lại còn có mối quan hệ xã hội.
Nếu như con gái gả cho cậu ta, bà nhất định sẽ được hưởng hạnh phúc.
Nói xong, bà còn chán ghét lườm Trần Bình vài cái.
Giang Uyển vốn đã rất khó chịu, giờ cũng chỉ có thể gượng gạo mỉm cười.
Trần Bình càng không quan tâm.
Họ thích nói gì thì nói! “Lão Giang, là triển lãm sưu tập của cá nhân ông hả?”
Giờ phút này không ít bạn bè cũ ngưỡng mộ nhìn về phía Giang Quốc Dân, trong tần lớp này của bọn họ, việc sưu tập các tranh chữ cổ là chuyện phổ biến.
Nhưng có thể đến mức triển lãm sưu tập của bản thân, vậy đó là chuyện rất có thể diện.
Không nghĩ tới, tên Giang Quốc Dân này thế mà lại có thể mở triển lãm sưu tập của bản thân.
Giang Quốc Dân thấy vẻ hâm mộ ghen ghét của đám bạn bè cũ, trong lòng càng thêm đắc ý, cũng càng có thiện cảm với Cao Dương.
Đồng thời, ông càng thêm khinh thường Trần Bình.
Sao ban đầu ông lại đồng ý với Giang Uyển lấy thằng đó chứ! Không được, nhất định phải khiến con gái ly hôn với tên vô tích sự kia.
Tiệc rượu tiến hành được một nửa.
Cao Dương giống như nhớ tới chuyện gì, chạy ra ngoài, lúc trở lại trong tay cầm một hộp gỗ dài, cố ý ra vẻ thần bí nói với Giang Quốc Dân: “Chú Giang, cháu tặng chú một món quà vô cùng đặc biệt, chú nhất định sẽ thích.”
Tất cả mọi người trong phòng bao đều duỗi đầu nhìn sang, cực kỳ tò mò trong chiếc hộp gỗ dài kia của Cao Dương đựng thứ gì.
Giang Quốc Dân đã uống không ít rượu, vốn vì chuyện mình có thể mở triển lãm rất vui vẻ, nay nhìn thấy Cao Dương tặng quà cho mình, đã vui lại còn vui hơn, vui mừng rõ nhướng mày.
“Ôi, Tiểu Cao này, cháu xem cháu kìa, đã đặt phòng bao cho chú, mở triển lãm giúp chú, giờ lại còn tặng quà nữa, thế này không được.”
Giang Quốc Dân trêи mặt thì từ chối, trong lòng lại nóng vội muốn nhìn xem đó là cái gì.
Nếu Cao Dương đã nói là thứ mà ông sẽ rất thích, chẳng lẽ là tranh chữ cổ? Cao Dương mở hộp quà ra, cẩn thận lấy ra một cuộn tranh, cực kỳ đắc ý nói: “Xuân Sơn bán lữ đồ” của Đường Bá Hổ, cháu tốn rất nhiều công sức mới từ chỗ bạn bè mua được bức tranh này để làm quà tặng sinh nhật chú Giang.
“ Nói xong, Cao Dương còn không quên nhướng mày đắc ý nhìn về phía Trần Bình đang cắm đầu ăn cơm.
Đúng là một tên vô tích sự, đến lúc này rồi còn có tâm trạng ăn cơm.
Chưa tới Tụ Hiền Các ăn cơm bao giờ chắc! Mà Trần Bình lúc này rất là mất bình tĩnh.
”
Xuân sơn bán lữ đồ? “ Không phải là bức tranh mà Phùng Thụy Tường tặng cho anh sao? Nhưng Trần Bình tin nhà sưu tập có tiếng trong nước như Phùng Thụy Tường sẽ không tặng anh đồ giả.
Vì vậy, anh cũng không định nói gì, chỉ đem hộp quà của mình giấu đi.
Giang Uyển cũng chú ý tới động tác của Trần Bình, cô nhíu mày lại hỏi:”
Sao thế? “ Trần Bình lắc đầu nói:”
Không có chuyện gì.
“ ”
Xuân sơn bán lữ đồ? “Giang Quốc Dân cực kỳ kinh ngạc, tỉnh cả rượu.
Đây chính là đồ quý đấy! Tranh của Đường Bá Hổ lưu truyền rất nhiều,”
Xuân sơn bán lữ đồ “này là trêи thị trường đều lưu truyền đồ giả.
Nghe nói bức tranh này nằm trong một nhà sưu tập lớn trong nước.
Giá cả cũng cực kỳ cao! Giá khởi điểm tối thiểu là ba bốn triệu.
Giang Quốc Dân cực kỳ kϊƈɦ động, thành kính nhận lấy cuộn tranh từ Cao Dương, đặt lên trêи một bàn trống rồi mở ra, sau đó hỏi nhân viên phục vụ lấy một chiếc kính lúp, cẩn thận xem xét.
Mấy người bạn già bên cạnh Giang Quốc Dân cũng cẩn thận kiểm tra.
Tấm tắc lấy làm lạ! ”
Không thể tưởng tượng nổi! Bức tranh này là sự hợp nhất của các trường phái vẽ tranh phía Bắc và phía Nam, nét bút mảnh mai thanh tú, bố cục rộng rãi, phong cách tinh tế mà lại phóng đãng.
Các nhân vật kế thừa truyền thống của nhà Đường, với màu sắc sặc sỡ và trang nhã, dáng vẻ xinh đẹp, toát ra được thần thái của nhân vật, nét bút đơn giãn nhưng ý tứ trọn vẹn.
Đây chính là phong cách vẽ của Đường Bá Hổ.
“ Mấy người bạn già của Giang Quốc Dân cũng là người sưu tập, sau khi quan sát bức tranh xong đều không ngừng tán thưởng.
”
Thật kỳ diệu, sinh thời thế mà lại có thể nhìn thấy “Xuân sơn bán lúc đồ” này! “ ”
Lão Giang, lần này ông sẽ nổi tiếng cả nước rồi.
“ ”
Triển lãm lần này của ông nhất định phải đem bức tranh này ra trưng bày.
Đến lúc ấy chúng tôi giúp ông tuyên truyền, tin tôi đi, nhất định những người có máu mặt của thành phố Thượng Giang sẽ đến.
“ Đám bạn già không ngừng hâm mộ Giang Quốc Dân.
Giang Quốc Dân cũng rất kϊƈɦ động, hô hấp cũn trở nên dồn dập, hỏi:”
Tiểu Cao, đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ đấy! Chắc bức tranh này tiêu tốn không ít tiền của cháu rồi! “ Một câu nói khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Bút tích thật của Đường Bá Hổ, người đứng đầu trong tứ đại tài tử, vậy thì thật sự rất đáng tiền.
Năm ngoái một bảng chữ mẫu của Đường Bá Hổ được bán đấu giá, cuối cùng bán với giá 7 triệu! ”
Cũng không thấy nhiều đâu ạ, chú Giang thích là được.
“Cao Dương cũng rất hiểu quy tắc, không nói ra giá tiền.
Nhưng người trong nghề nhất định biết bức tranh này không dưới 5 triệu.
Đứa con trai nhà họ Cao này đúng là bỏ cả vốn lẫn lãi.
Trùng hợp trong lúc này, Giang Linh đứng trong đám người cô ý to tiếng nói:”
Anh rể, vừa nãy em thấy anh mang đồ tới, là quà tặng bác phải không? “ Vừa vào cửa, Giang Linh đã để ý đến hộp quà trong tay Trần Bình, đồ mà tên vô tích sự này mang tới có thể được mấy đồng tiền chứ? Nhớ tới chuyện tối hôm đó, Giang Linh lại thấy tức.
Vù! Ngay lập tức nhưng ánh mắt chế giễu, hóng chuyện của tất cả mọi người trong phòng bao đều rời lên trêи bàn Trần Bình.
Trần Bình gượng gạo cười:”
Không đáng tiền cho lắm, hay là đừng xem? “ ”
Em biết không đáng tiền, nhưng đã là đồ anh rể tặng cho bác, vậy cầm ra xem một chút đi mà, chẳng lẽ tất cả mọi người sẽ cười nhạo sao? “ Giang Linh khẽ híp mắt, khuôn mặt che giấu không giấu được sự mỉa mai.
Tôi chính là không muốn anh xấu mặt, xem xem anh có thể tặng gì! ”
Đây, không cần đâu! “Trần Bình nuốt ngụm nước bọt, từ chối.
Hành động này khiến mọi người cho rằng anh đang chột dạ, khẳng định món quà kia là món quà rác rưởi.
Cao Dương đang đợi thời cơ để sỉ nhục Trần Bình, hắn ta lập tức chen miệng vào:”
Trần Bình, cầm ra đi nào, khiến chú Giang vui vẻ một chút, cũng để tôi xem anh tặng một món quà quý báu gì.
“ ”
Đúng đấy, cầm ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt!”
Một đám người cùng nhau hô hào.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
41 chương
102 chương
22 chương
85 chương
205 chương
73 chương