Người thiếp xấu xí
Chương 14 : Người thiếp xấu xí
Chương 14 Trong lời đồn của hạ nhân
Edit: Thuần Nhã Di Hòa
Sáng sớm, Uyển Nương uống một chén cháo đặc khi đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, nha hoàn Tiểu Lan cùng Tiểu Mai ở một bên không hẹn mà cùng nhau nhanh chóng đi tới.
“Di nương, ngươi đừng làm nô tỳ có thể thu dọn.”
Trên mặt hai nha hoàn ngoài cười nhưng trong không cười.
“Ta chỉ là tiện tay.”
Uyển Nương vừa cầm đôi đũa lên Tiểu Mai bước lên giật lấy.
“Tiểu Mai.” Tiểu Lan lập tức đưa đến ánh mắt cảnh cáo.
“A!” Tiểu Mai tỏ ra vẻ hoảng sợ, “Xin lỗi Hà di nương, nô tỳ chỉ là nóng vội sợ làm bẩn tay ngươi, ngươi đừng phàn nàn với gia.”
“Ách…” Uyển Nương lúng túng cười, “Sao ta có thể vì chuyện như vậy mà cáo trạng với gia chứ?”
“Sợ là nô tỳ chạm vào người di nương khiến cho ngươi cảm thấy khó chịu.”
Lời nói chua ngoa rõ ràng làm Uyển Nương không biết nên trả lời như nào.
“Tiểu Mai, ngươi nói nhiều quá!” Tiểu Lan đem chén bát trên bàn nhét vào ngực nàng. “Mau mang về nhà bếp đi.”
“Được rồi.”
Tiểu Mai để bát đĩa vào hộp thức ăn, bước ra khỏi sân đi về phía phòng bếp.
Tiểu Lan cầm lấy cái giẻ lau bàn.
“Tiểu Lan…” Uyển Nương nhìn Tiểu Lan bận rộn muốn nói lại thôi.
“Di nương có chuyện gì muốn nói?”
Tiểu Lan đứng thẳng người cung kính hỏi.
Ngô tổng quản cử ba nha hoàn đến chỗ Uyển Nương, lần lượt là Tiểu Lan, Tiểu Cúc và Tiểu Mai.
Tiểu Lan vốn là nha hoàn nhị đẳng trong phòng Thạch Thương Tiều, Ngô tổng quản nghĩ nàng có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử nên đã gửi đến chỗ Uyển Nương làm nha hoàn nhất đẳng, đưa Tiểu Mai, Tiểu Cúc đến cùng hầu hạ.
Ngoài ra bên ngoài còn có hai nha hoàn thô sử, đang ở bên ngoài quét dọn.
Nhưng ngày đầu tiên mấy nha hoàn này đến, Uyển Nương cảm thấy được họ có địch ý với nàng.
Ngoài mặt các nàng cung kính, nhưng lời nói luôn làm người nghe chói tai nhưng lại không có cách nào trách móc hay làm khó dễ.
Từ khi Lư cô cô bị đuổi, Uyển Nương vẫn luôn ở trong tiểu viện không đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, Thạch Thương Tiều không tìm nàng, có người nói rằng là đại phu dặn dò nàng nghỉ ngơi thật tốt nếu không thân hư thể nhược thì khó có con, nhưng cũng có người nói rằng gia đã nhìn thấu tâm địa giả dối của người này gác lại một thời gian, lấy danh nghĩa không con đuổi nàng ra ngoài.
Uyển Nương cũng không biết những lời đồn của hạ nhân về nàng.
Vào Thạch gia ngày thứ hai, liền hại Tiểu Điệp từ nha hoàn nhất đẳng thành nha đầu thô sử, lại hại Lư cô cô bị đuổi đi. Vương Đại Hải bị chuyển đi rửa hồ nước và bô tiểu cho nên Vương Đại Thẩm ôm hận với nàng cho rằng nàng không đáng tin.
Nhưng thấy chuyện của Lư cô cô, bọn hạ nhân giận mà không dám nên mọi người chờ di nương mới hoặc là phu nhân gả vào đây chỉnh chết nữ nhân lòng dạ thâm trầm, âm hiểm độc ác này.
Uyển Nương bị hiểu lầm lớn nhưng nàng không biết điều đó.
Nàng còn nghĩ rằng có thể là bởi vì hình dáng của mình không xứng với vị trí “di nương” này nên những nha hoàn khinh thường nàng.
Nàng rất muốn làm bạn với những nha hoàn, nhưng một nàng không có tiền, hai ở trong phủ không quyền lực, chỉ có dựa vào lao động thể lực mới có thể sống, nhưng giờ nàng đang trong thời gian tĩnh dưỡng còn có tin đồn, ai dám cho nàng làm việc?
Uyển Nương cứ như vậy không hiểu mờ mịt không giải được oan.
“Tiểu Lan,” Uyển Nương đắn đo nói, “Tiểu viện này chỉ có vài người chúng ta cũng đừng phân chia chuyện chủ tớ, giống như bằng hữu*(bạn bè) với nhau được không?”
Mặc dù xung quanh có người nhưng lại không có ai trò chuyện, vô cùng lẻ loi hiu quạnh.
Tiểu Lan khóe miệng nâng lên, như là đang chế nhạo.
“Di nương nói đùa, ngươi là chủ tử, ta là người hầu, chúng ta làm sao có thể ở chung như bằng hữu đây?”
Nếu làm bằng hữu còn không bị chỉnh chết?
“Cho nên mới nói khi ở trong viện không cần phân biệt quá mức rõ ràng.” Uyển Nương cầm giẻ lau trên tay nàng, “Nói chuyện cùng ta được không?”
“Xin lỗi, di nương.” Tiểu Lan cầm giẻ lau lên nghiêm túc nói, “Nô tỳ còn có rất nhiều việc phải làm, không có nhàn rỗi cùng di nương nói chuyện phiếm. Có lẽ một ngày nào đó Tiểu Lan may mắn gả cho một người giàu có sẽ có thời gian nhàn rỗi kết bằng hữu với hạ nhân.”
Một câu đã chặn đứng Uyển Nương.
“Xin lỗi, là ta suy nghĩ nông cạn.” Bị từ chối tàn nhẫn Uyển Nương ấp úng xin lỗi.
“Di nương đừng nói xin lỗi với hạ nhân, nô tỳ sẽ giảm thọ.”
Dứt lời, Tiểu Lan ngẩng cao đầu đến nhà ăn.
Uyển Nương nhìn theo bóng dáng Tiểu Lan khẽ thở dài.
“Di nương,” Tiểu Cúc bưng một bát thuốc lên, “Thuốc đã chuẩn bị xong.”
“Cảm ơn, đặt xuống đi.” Nàng nói.
Thứ nước thuốc đen đắng kia bây giờ nàng không có tâm trạng để uống nó.
“Di nương, ngươi không mau uống nô tỳ rửa chén làm sao được?”
“Ta tự mình rửa là được rồi.”
“Di nương, nếu ngươi tự rửa chén, gia trách tội đuổi nô tỳ đi làm thế nào được?”
Uyển Nương bất lực, những nha đầu này đều nhỏ hơn so với nàng nhưng miệng lưỡi sắc bén đến làm người khó mà chống đỡ.
Uyển Nương không giỏi cãi nhau với người khác,chỉ có thể miễn cưỡng nhịn xuống mà thôi.
“Được, ta lập tức uống.”
Cầm thìa quấy đều làm nguội nước thuốc, Uyển Nương một hơi uống hết bát thuốc.
Sau khi uống thuốc xong, nàng tự nghĩ nếu không có việc gì để làm, không bằng trở về phòng ngủ đi, thân thể cũng sẽ nhanh khỏe thêm một chút.
Trở lại phòng ngủ không cởi y phục nằm xuống, ai mà biết được khi nàng chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì Thạch Thương Tiều xuất hiện ở viện nhỏ của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
81 chương
62 chương
29 chương