Cho dù Tử Hàm giải thích mình không phải Huyên Hoa là chuyện thật, nhưng tất cả mọi người đắm chìm ở trong vui sướng, căn bản là không tin lời của nàng, hơn nữa Huyền Dực lại khẳng định nói nàng bị cái gì kích thích hoặc thương tổn mới không nhớ kỹ chuyện trước kia, cho nên tâm nguyện muốn gặp lại Huyên Hoa nhiều năm qua của mọi người cứ như vậy mà thành. Ăn cơm trưa cùng nhau, một bàn có bảy người, trừ bỏ Tử Hàm cùng Huyền Dực ra, chính là cha mẹ của Huyên Hoa, còn có Huyên Văn, cùng với thê tử của hắn và đứa con mới mấy tuổi. Trong bữa tiệc, Tử Hàm mới biết được, hai mắt của mẫu thân Huyên Hoa là khóc mù, bởi vì mất đi Huyên Hoa, ngày đêm nhớ mong, khóc, mới mù, có thể thấy vị mẫu thân này yêu nữ nhi của mình cỡ nào. Mà Huyền Dực cũng đơn giản kể lại quá trình tìm được Tử Hàm như thế nào, mọi người ngồi cùng một chỗ dùng bữa đều rất cao hứng. Dùng xong bữa trưa, Tử Hàm ở lại cùng cha mẹ bồi đắp cảm tình, Huyền Dực thì không biết đàm luận cái gì với Huyên Văn, giống như.... Giống như thật là người một nhà. Tử Hàm từ lúc bắt đầu tới nay không có xưng hô phụ thân cùng mẫu thân, xưng hô như vậy đối nàng mà nói rất xa lạ. "Huyên Hoa a, nếu trở về, sau này phải ổn định vững chắc cùng Huyền Dực qua ngày, không nên rời khỏi chúng ta nữa, nương già rồi, cũng không chịu nổi nỗi khổ nhớ mong nữa." Đôi mắt vô thần của mẫu thân Huyên Hoa, rơi xuống nước mắt thương tâm. "Ta đã biết, rất nhiều chuyện ta cũng không biết, ngài có thể cho ta biết một vài chuyện trước kia được không?" Tử Hàm không phải Huyên Hoa, cho nên nàng không thể hứa hẹn cái gì, chỉ có thể hàm hồ an ủi lão nhân như vậy, cũng rất tò mò chuyện cũ của Huyên Hoa, thuận tiện có thể hỏi ra chút gì. Mẫu thân Huyên Hoa kéo tay Tử Hàm, ngồi ở trên ghế khắc hoa trong đại sảnh, cúi đầu than thở một tiếng, "Ai, cũng không biết các ngươi là thế nào, gia đình vốn tốt đẹp lại tan như thế." "Ách...." Tử Hàm một trận vô lực, giống như là lỗi của nàng tạo thành gia đình phân ly, ông trời làm chứng, nàng cũng không phải là Huyên Hoa, gia đình vỡ tan không phải lỗi của nàng. "Hiện nay ngươi mất đi ký ức trước kia, vi nương cũng không biết năm ấy vì sao ngươi lại rời đi, Huyền Dực đối với ngươi vẫn tốt lắm, sủng đến tận trời... Ai, chuyện quá khứ trước kia coi như xong, sau này phải sống thật tốt, này so với cái gì đều quan trọng hơn." Những người này nói chuyện sao luôn chỉ nói một nửa, khiến người ta không hiểu, đang muốn hỏi tiếp, cả người dài mà cao ngất của Huyền Dực chậm rãi tiêu sái tiến đến, cả người cao lớn, che đi một nửa ánh sáng, khiến đại sảnh cũng tối sầm xuống. Tử Hàm nhìn Huyền Dực đứng ở nơi đó, tuấn mỹ như vậy, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng tâm cơ quá nặng, lại làm Triển Vân bị thương, đáy lòng lại có chút giận hắn. Huyền Dực hơi hơi khom người, gương mặt tuấn lãng mang cười nhẹ, thanh âm từ tính nói: "Nhạc phụ, nhạc mẫu, thời gian không còn sớm, chúng ta đi trước, ngày khác lại mang Huyên Hoa đến vấn an nhị lão ngài." Mẫu thân Huyên Hoa vỗ vỗ tay Tử Hàm, ánh mắt không ánh sáng lại cố gắng nhìn phía trước, không nỡ nói: "Tốt tốt, hai vợ chồng các ngươi cũng rất lâu không gặp, trở về đi." Tử Hàm rất khó chịu, chính mình thực sự thành Huyên Hoa, từ vị hôn phu đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà này không phải của nàng, cha mẹ cũng không phải, vị hôn phu lại càng không đúng rồi. Huyên văn thay thế cha mẹ, đưa Tử Hàm cùng Huyền Dực ra cửa lớn, trước cửa sớm đã ngừng một chiếc xe ngựa, người đánh xe đứng chờ. Huyên Văn chú ý tới ánh mắt Tử Hàm, thay giải thích nói: "Là tỷ phu chuẩn bị, sợ ngươi đi đường mệt mỏi." Thật sự là nam nhân cẩn thận, trong lòng Tử Hàm hơi hơi cảm thán, rồi sau đó đi về phía xe ngựa. Huyền Dực đi đến bên cạnh nàng, một phen ôm lấy Tử Hàm, Tử Hàm nhìn xung quanh, khẩn trương nói: "Huyền Dực... Thả ta xuống." Huyền Dực lại đi nhanh hai bước, đem Huyên Hoa đặt ở trên xe ngựa, "Ôm phu nhân lên xe ngựa, đương nhiên là vinh hạnh của ta." Nói xong chân dài bước một cái, cũng lên xe. "Tỷ tỷ, tỷ phu đi thong thả!" Huyên Văn nho nhã cười, khom người tiễn biệt. Tử Hàm cùng Huyền Dực ngồi ở trong xe ngựa, tùy ý người đánh xe vội đánh ngựa, đi về phía tướng quân phủ. "Huyên Hoa, ngươi có thể nghĩ đến cái gì không?" Huyền Dực cầm tay Tử Hàm, khiến đầu Tử Hàm dựa vào trên vai của hắn. Tử Hàm ngửi cỗ hương vị nhàn nhạt trên người Huyền Dực, lắc lắc đầu nói: "Kí ức của ta vẫn là kí ức ban đầu, ta vẫn là ta, không phải Huyên Hoa." "Ngươi cũng thật cố chấp, thực lạnh lùng." Huyền Dực nhẹ nhàng than thở, có chút bất đắc dĩ ôm chặt thân thể Tử Hàm. Tử Hàm cố chấp nói: "Ta vốn chính là ta." Hai bàn tay Huyền Dực nắm bả vai Tử Hàm, đẩy nàng ra khoảng cách ngực, "Ngươi cần ta tự tay kiểm tra bớt hoa mai giữa hai chân?" Tử Hàm xoay đi, không nhìn tới ánh mắt vừa nhu tình vừa nham hiểm của Huyền Dực, "Kia cũng không đại biểu cái gì?" "Cố gắng của ta ở ngươi xem đến thực buồn cười có phải hay không." Vẻ mặt Huyền Dực đột nhiên dữ tợn, lực đạo nắm bả vai Tử Hàm thật lớn. Tử Hàm bị làm đau đớn, nghĩ hắn sát thương Triển Vân, nghĩ hắn nhìn lén mình tắm rửa, Tử Hàm tức giận phát ra không thể vãn hồi, cả giận nói: "Ngươi thật sự là không thể nói lý, không cần đem những gì ngươi cho là đúng áp đặt ở trên người ta, kẻ điên!" Huyền Dực bị lời của Tử Hàm chọc giận, hai bàn tay của hắn hung hăng lắc lắc thân thể Tử Hàm, rít gào nói: "Ta là kẻ điên, điên vì ngươi, ngươi cái gì cũng không nhớ nổi, tốt, vậy không quan trọng, có lẽ chỉ có đem ngươi đè dưới thân ta, khiến ngươi cầu ta muốn ngươi, ngươi mới nhớ mãi tất cả trước kia của chúng ta..." Huyền Dực rống giận, môi cũng áp về phía Tử Hàm...