Nếu nói non sông tươi đẹp này là phong cảnh say lòng người, vậy giờ phút này Tử Hàm chính là một yêu tinh mê người, rơi xuống thế gian này, khảo nghiệm bản tính háo sắc của con người, hoặc là khảo nghiệm lực nhẫn nại của người, xem có động tâm với một nữ nhân như vậy hay không. Tóc đen theo động tác của Tử Hàm mà đong đưa ở trong nước, giống như là con cá linh động, da thịt che kín bọt nước phát ra sáng bóng nhẹ nhàng,gương mặt nguyên bản hồn nhiên xinh đẹp kia, giờ phút này thêm phần mị hoặc, thân hình hoàn mỹ ở trong nước trong suốt, không cách nào che lấp, thân thể xinh đẹp nữ tính kia, khiến nam nhân trong bụi cây bên bờ hồ kia nhịn không được lộ ra một hơi thở. Cũng chính là hơi thở ngắn ngủi này, khiến Tử Hàm đắm chìm trong dòng nước mát lạnh đột nhiên phát hiện, ánh mắt nàng biến đổi, cũng không tỉnh bơ mà xoay người, chậm rãi nắm lên quần áo bồng bềnh bên người, giương tay lên, quần áo rơi vào trên người, đem thân hình xinh đẹp bao vây ở trong, không lọt một tia xuân sắc. Tử Hàm nhanh chóng suy đoán, là ai, là Triển Vân còn chưa đi sao? Nếu là Triển Vân, nàng không thể lộ ra chuyện mình có võ công, bởi vì người thường là không cách nào cảm giác được ở chỗ bí mật có người hay không, nàng chỉ có thể giả bộ tắm rửa xong, mặc lại quần áo. Ngược lại nghĩ, nếu là Triển Vân, nhất định quang minh chính đại đứng ở bờ hồ, xem hình dạng quẫn bách của nàng, sẽ không lén lút như vậy, nhưng nếu không phải Triển Vân,vậy là người nào? Còn có người đó đã ở trong chỗ bí mật bao lâu, nàng lại mới phát hiện, Tử Hàm thật sâu cảm thấy, người ở chỗ bí mật võ công không kém, có lẽ không ở dưới nàng. Tử Hàm cúi đầu, nhìn bóng của mình trên mặt nước, đầu lông mày nhíu lại, trong lòng như trước rất nhanh suy đoán, trừ bỏ Triển Vân chỗ này ai có võ công cao như thế? Trong đầu Tử Hàm không khỏi hiện ra bóng dáng của Địch công tử, chỉ có hắn có thể không tiếng không thở tồn tại như vậy, khiến nàng không có cảm giác, nhưng một nam tử tao nhã như vậy, nhất định sẽ không làm ra chuyện xấu nhìn lén cô nương tắm rửa rồi, Tử Hàm không biết vì sao phủ nhận suy đoán này, đồng thời trong lòng Tử Hàm cũng cả kinh, hình ảnh Địch công tử cho mình thấy cao quý cùng tao nhã không phải bình thường, mình lại dễ dàng xem hắn là quân tử. Tử Hàm biết rõ lúc này không nên hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì nàng không có nắm chắc một chiêu lấy mạng người này, nếu trong lúc đánh nhau Triển Vân lại vừa vặn tới, vậy tất cả đều xong rồi. Tử Hàm rất nhanh nghĩ, người cũng bơi tới bờ hồ, dựa vào một đạo hô hấp vừa rồi kia, nàng đã phán đoán ra vị trí trốn của người nọ, cho nên nàng liền ngồi trnê một khối đá bên bờ hồ, tay dường như vô ý vuốt vuốt tóc của mình, toàn thân cũng đã đem sát ý tập trung trên sợi tóc đen kia, mà sát ý kia ở người khác xem qua bất quá chỉ là đang hong khô sợi tóc đen kia, trên thực tế nàng đang tìm thời cơ, khiến đối phương khinh thường, vì thế khiến nàng có thể dựa vào điều này giết chết người nhìn lén nàng, mặc dù không làm hắn chết, cũng muốn hủy đi hai mắt hắn, lấy làm trừng phạt. Trong lòng Tử Hàm vừa tức vừa giận, lại không cam lòng, nhiều nghi ngại khiến nàng không cách nào áp dụng hành động, đang trong lúc ảo não, nàng nghe được một trận tiếng bước chân đi nhanh, đi về phía nàng, tiếng bước chân trầm ổn mà quen thuộc... Tử Hàm có thể khẳng định người đến là triển vân! Tử Hàm vì không thể trừng phạt người nhìn lén nàng mà tức giận, bóng dáng của Triển Vân đã như diều hâu nhẹ nhàng dừng ở trước mặt của nàng. Nhìn Tử Hàm ướt sũng ngồi ở chỗ kia, sắc mặt Triển Vân không vui, thô giọng hỏi: "Sao ngươi lại lên?" Khuôn mặt Tử Hàm không vui, nổi giận nói: "Đã tắm sạch, ngâm mình ở nơi đó cho người ta xem à?" Triển Vân cúi người, vươn tay nâng cằm Tử Hàm lên, khiến gương mặt trương lên của nàng đối diện hắn, mắt đối mắt nhìn, "Trừ bỏ ta ai cũng không thể nhìn đến thân thể của ngươi, bằng không ta nhất định móc hai mắt của hắn xuống." Lời nói, bá đạo mà liều lĩnh, đã tràn ngập hương vị chiếm hữu, Tử Hàm cười khẽ trong lòng, Triển Vân cũng không có phát hiện có một người đang trốn, còn nói lớn như vậy. Nếu không là hắn, thân hình của mình cũng không bị người khác tránh ở nơi bí mật nhìn, trong lòng Tử Hàm tức giận, lại cố ý nói: "Ngài nói thật hay, chỗ này lớn như thế, cũng không phải chỗ riêng của ngài, nói không chừng chỗ này có người nào trốn, nhìn nô tỳ tắm rửa đây, trong sạch của nô tỳ còn có sao?" Triển Vân nghe Tử Hàm nói hai chữ trong sạch, trên gương mặt tuấn mỹ lại treo lên ý cười, đây là lần đầu tiên Tử Hàm nhìn đến Triển Vân cười như vậy, thực mị hoặc người khác, thực khiến lòng người rung động. Ngón tay của Triển Vân vuốt phẳng cằm Tử Hàm, trầm giọng nói: "Trong sạch của ngươi còn có sao, không phải đã sớm hủy ở trên tay của ta à?" Ánh mắt của Triển Vân, tươi cười của Triển Vân khiến Tử Hàm giống như nai con đi loạn, nhưng một câu nói cuối cùng này, khiến Tử Hàm tức, lại không thể bực, hận đến nghiến răng, vươn tay đẩy ra bàn tay cực nóng của Triển Vân, chu miệng hét lên: "Ngài chỉ thích khi dễ phụ nữ, đừng vội gièm pha trong sạch của nô tỳ, quần áo lấy ra, nô tỳ đi vào bụi cỏ thay quần áo." Con ngươi của Triển Vân sâu không thấy đáy, thần sắc trên khuôn mặt cũng là sâu không lường được như vậy, "Thế nào? Ngại ta làm còn chưa đủ?" Ý Triển Vân như ám chỉ gì, Tử Hàm ngu ngơ một chút, nhìn đến thần sắc quái dị trong mắt Triển Vân, tuy không hiểu nhưng cũng ý thức được Triển Vân ám chỉ cái gì, má không khỏi bừng lên, thẹn quá hóa giận nói: "Thấy qua nam nhân vô sỉ, chưa thấy qua người như ngươi!" Tử Hàm chỉ cần bị Triển Vân chọc tức, nhất định sẽ nói bừa, chẳng phân biệt được lớn nhỏ, không có trên dưới chửi loạn, Tử Hàm chửi xong rồi, liền túm lấy quần áo từ trong tay kia của Triển Vân, muốn thay quần áo ướt sũng trên người. Nhưng cánh tay màu lúa mạch của Triển Vân, cứ như vậy chặt chẽ nắm quần áo của nàng, không chịu buông tay, Tử Hàm tức giận nhìn Triển Vân, nam nhân này lại đang phát bệnh thần kinh gì, nàng đã đủ tức giận, bị người không biết nhìn lén, còn phải chịu sự kỳ quái của Triển Vân, tính tình tốt cùng bình tĩnh của nàng cũng đã mất hết. Nàng là muốn mượn thời cơ thay quần áo, nhìn xem người trong bụi cỏ là ai? Giết cho thống khoái! Một tay nắm quần áo, một tay còn phải ngượng ngùng che lấp xuân sắc trước ngực, tiến thoái lưỡng nan, thần sắc tức giận trong mắt, dần dần hiện đầy hơi nước, miệng anh đào nhỏ nhắn cũng hơi hơi cong xuống phía dưới, Triển Vân rốt cuộc buông tay, quần áo rơi vào trong tay Tử Hàm. Tử Hàm không nói hai lời, trong tay cầm quần áo, liền vội vội vàng vàng chạy về phía phương hướng nàng đã sớm phán đoán trước, nàng cũng muốn nhìn xem là người nào ăn gan báo cả gan dám làm càn nhìn lén nàng như thế. Chỉ cần thấy được, nàng là có thể danh chính ngôn thuận hô to lên, rồi mới muốn Triển Vân ra tay, khiến cho người rình coi nàng chết không chỗ chôn, không độc không phải sát thủ, Tử Hàm biết người nọ còn chưa rời khỏi, bởi vì không nghe được một chút thanh âm rất nhỏ. Tử Hàm biến mất ở tại bụi cỏ trong rừng cây, vừa đi vừa lưu loát đem quần áo mặc lên người, nàng nhất định phải phát hiện tên kia trước khi hắn rời khỏi, bắt lấy hắn, tiềm thức của Tử Hàm đoán tiểu nhân ở chỗ tối này nhất định là đàn ông. Tử Hàm oán giận nghĩ, người cũng xông vào vị trí tên đó ẩn thân từ một chỗ bí mật gần đó, trong lòng âm thầm nói, nam nhân thúi ta muốn ngươi chết, tay nhỏ bé cũng đẩy ra một bụi cỏ rậm rạp. Ánh mắt của Tử Hàm chống lại một đôi ánh mắt đen loé sáng vô cùng nham hiểm ác độc!