" Ưm... " Khả Ái mơ màng tỉnh dậy, hai tay day hai bên thái dương. Cô vừa bước xuống giường liền bắt gặp anh từ phòng tắm đi ra, trên người anh khoát một chiếc áo choàng, những giọt nước còn đọng lại trên tóc thi thoảng rơi xuống. Cô thấy có cái gì đó không đúng, đây là phòng của cô mà. Tại sao anh lại ở trong này, chẳng lẽ đêm hôm qua anh ở lại đây. Thừa Dật bỏ qua ánh mắt của cô, mặt không cảm xúc đi lướt qua cô chuẩn bị ra ngoài " Thừa Dật " Khả Ái xoay người chạy đến trước mặt anh. Thừa Dật nhíu mày nhìn cô, lạnh lùng nói: " Nói " " Cái đó hôm qua là anh ở lại chăm sóc em hả " Cô vừa nói vừa chỉ vào chậu nước bên đầu giường. " Cảm thấy áy náy với ông nội " " Vâng " " Thừa Dật " " Chuyện gì nữa " " Là... Là chuyện hôm qua em uống say nên ăn nói linh tinh, em... em xin lỗi " Thừa Dật không có trả lời cô mà đi thẳng ra bên ngoài. Khả Ái đứng đó nhìn chằm chằm vào chậu nước bên kia giường, khi nhìn thấy nó trong lòng cô vui mừng biết bao, cô còn tưởng anh cảm thấy có lỗi, hối hận vì đã đánh cô nên ở lại chăm sóc cô. Nhưng hóa ra anh quan tâm cô cũng chỉ vì cảm thấy có lỗi với ông nội, niềm vui chưa được bao lâu đã bị câu nói của anh dập tắt. Nếu không có ông, dù cô có say đến chết chắc anh cũng chẳng thèm quan tâm, ngó ngàng đến cô. Thừa Dật quay về phòng của anh thay quần áo, sau đó lái xe đi làm. ------ Phòng làm việc của anh... " Tổng giám đốc, Thừa Hưng đã trở về " " Biết rồi, ra ngoài " Thư ký theo lệnh của anh lui người đi ra ngoài. Thừa Dật ngón tay cầm bút xoay xoay, trong đầu không ngừng suy nghĩ về Thừa Hưng. Anh có cảm giác như lần này hắn ta trở về sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng đối với anh. " Reng... Reng... " Tiếng chuông điện thoại đưa Thừa Dật thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. " Ông nội " Ông nội Tống: " Thừa Hưng thằng bé nó mới về con biết chứ " " Con biết " Ông nội Tống: " Tối cùng Khả Ái trở về ăn cơm " " Vâng " Thừa Dật tắt máy, sau đó lại quay về làm công việc còn đang dang dở. ----- Nản quá🙄 🙄 Xin 1 ⭐.. 😑