Thừa Dật sau lần đó cũng đã tha thứ cho Lạc Y, 1 năm đã thay đổi rất nhiều nhưng tình yêu anh dành cho cô thì còn mãi. Không biết từ bao giờ anh đã yêu cô sâu đậm như vậy, không có cô anh thật cô đơn. Đúng như Lạc Y nói mất đi rồi mới thấy hối hận. ________ Thành phố S. Thừa Dật đứng trước căn nhà cấp 4, nghe A Vương nói cô sống ở đây. Cuối cùng anh cũng tìm thấy cô rồi. Cánh cửa chính mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt anh. " Khả Ái " Khả Ái ngừng bước, khuân mặt không giấu được sự bất ngờ nhìn anh. " Anh sao lại ở đây? " Anh kích động ôm cô, giọng nói mang theo sự nhớ nhung nói với cô. " Khả Ái cuối cùng cũng tìm thấy em rồi, anh nhớ em nhiều lắm. 1 năm này em sống có tốt không? " Khả Ái nghe anh nói, cố kìm nén cảm xúc trong lòng của mình đẩy anh ra mỉm cười trả lời câu hỏi của anh. " Tốt, rời xa anh tôi sống rất tốt " " Anh sai rồi, Khả Ái quay về với anh được không? " " Xin lỗi, tôi có việc phải đi " Cô trốn tránh câu hỏi của anh. " Đừng " Anh túm cổ tay cô, kéo cô vào lòng mặc cho cô phản kháng hai cánh tay vẫn chung thủy ôm chặt cô. " Anh....bỏ ra " Cô muốn đẩy anh ra nhưng không được, anh lại càng ôm chặt cô hơn. Anh như vậy là như thế nào, tổn thương cô rồi sau đó lại níu kéo cô sao. " Rốt cuộc anh muốn thế nào " " Khả Ái anh biết anh sai rồi, xin em quay về với anh, anh sẽ bù đắp cho em tất cả. Anh yêu em " " Quá muộn rồi, anh nói yêu tôi thì được cái gì. Tôi cũng chẳng còn tình cảm với anh nữa. Chúng ta cũng đã li hôn rồi, tôi với anh bây giờ như hai người xa lạ, không còn bất cứ ràng buộc gì với nhau " Thời gian qua cô học được cách giấu đi cảm xúc của mình, học được cách vô tâm với mọi thứ xung quanh, kể cả với anh. " Không em vẫn là vợ của anh, anh chưa kí, tờ đơn đó anh đã vứt nó đi rồi " " Không kí thì sao, tôi cũng sẽ không quay về với anh. Mong anh buông tôi ra " Thật đau, Thừa Dật bây giờ mới hiểu cảm giác của cô lúc trước.