Biên tập: Nguyệt Mẫn Có người muốn cả nhà họ đều phải chết Người bạn của Triệu phu nhân họ Vương, Triệu Bằng Vũ hay gọi bà là dì Vương. Gia cảnh của dì Vương cũng bình thường, xuất thân so với Triệu phu nhân như trời với đất, nhưng khi học đại học hai người lại chơi với nhau vô cùng thân thiết, nhiều năm như vậy vẫn còn duy trì tình cảm thân mật, nguyên nhân chủ yếu là: dì ấy có tính tình rất tốt! Tâm địa thiện lương, lo lắng cho bạn bè, chính là một nữ hán tử tùy tiện, một nữ hán tử có thể vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống. Sau này gả cho một nhà không tệ, cả hai đều rất chịu khó làm ăn nên trong nhà cũng có chút tài sản. Vốn vẫn thuận buồm xuôi gió thì gần đây không hiểu sao lại xảy ra chuyện không hay. Triệu phu nhân vừa nhắc đã dì Vương đã nhận ra, biết bà nói tới ai: "Tiểu tiên sinh kia có được không vậy, là tam thiếu gia của Cố gia phải không? Con trai của Cố Đức Thành?" "Đúng rồi, như thần vậy đấy, nhiều đại sư cũng không cứu được mạng con trai tớ nhưng Cố Diệp lại cứu được Bằng Vũ, đứa nhỏ đấy không như đồn đãi đâu, mắt có thần, cười rất đẹp, nói chuyện cũng lễ phép." Tóm lại theo Triệu phu nhân thấy thì toàn thân Cố Diệp đều là ưu điểm, hoàn mỹ Dì Vương vẫn có chút nghi ngờ: "Vậy sao trước đây nhiều người đồn đầu óc nó không tốt, làm sao mà xem được?" "Đó là trước kia, giờ nó muốn có được sự chú ý của cha, dù sao cha thằng bé cũng bận quá không rảnh quản nó." Dù sao bên trong mọi nhà giàu có luôn có rất nhiều chuyện lộn xộn, có đứa con giả khờ hơn hai mươi năm, có được nhiều tiền thì người lại càng nhiều, gia tộc càng phức tạp, trong nhà lại càng nhiều chuyện. Triệu phu nhân cũng không phải kiểu người thích hỏi thăm, bà nhìn người, chỉ tin tưởng vào cặp mắt của mình, nhiều năm như vậy bà chưa hề nhìn lầm ai: "Nói tóm lại đứa nhỏ này có thể tin, cậu tin tớ mà tìm thằng bé đi, trước mắt muốn mời cũng phải hỏi xem người ta có rảnh hay không đã." Triệu phu nhân nói như vậy, người làm bạn như bà cũng không nghi ngờ nữa: "Được, tớ tin cậu, cậu giúp tớ hỏi xem nhé, tiền không thành vấn đề." Lúc này Cố Diệp đang lấp ló ở cửa phòng sách tội nghiệp nhìn Cố phu nhân học hành, gần đây Cố phu nhân bắt đầu học việc buôn bán, tiệm thẩm mỹ kia thật sự kiếm được tiền, điều đó làm cho sức mạnh cả của bà mỗi lúc một lớn, Cố Diệp ngủ cả buổi chiều lại chạy tới quấy rầy bà học tập, khiến bà phiền không chịu được "Mẹ, con có chuyện không biết là có nên nói cho mẹ hay không." Cố Diệp ghé vào cửa, muốn nói lại thôi. Cố phu nhân nghe cậu khó xử như vay thì bất đắc dĩ dừng tay đang làm chuyện: "Làm sao đấy? Thiếu tiền à?" Cố Diệp cọ cọ vào cửa phòng sách, sau đó nắm cửa, vẻ mặt tủi thân. Cố phu nhân nhịn không được đứng lên: "Đừng nói con phạm chuyện xấu gì nhé? Chọc giận cha con à?" Cố Diệp mím miệng: "Vừa rồi con mới xem tướng cho cha, phát hiện một năm tới sẽ có đào hoa." Trong lòng Cố phu nhân lộp bộp một phát: "Không thể nào, cha con đã sáu mươi rồi!" "Nhìn cũng đâu già như vậy, với lại cha còn có tiền!" Cố Diệp kéo tay Cố phu nhân vẻ mặt bất an: "Mẹ không thể thả lỏng cảnh giác, lão nhà giàu sáu mươi tuổi cưới vợ đâu có ít? Con biết ba không phải kiểu người như vậy, cha rất yêu mẹ nhưng cũng không thể chịu nổi hồ ly cám dỗ đâu! Con không muốn mẹ nhỏ nữa, con đã mười chín rồi, nếu mẹ kế chỉ lớn hơn con vài tuổi thì con đi học không ngẩng nổi mặt đâu." Hô hấp Cố phu nhân cứng lại, tưởng tượng chuyện mình bị cắm sừng thì ánh mắt hừng hực cháy cao đến hai mét: "Ai dám?!" Cố Diệp giận tái mặt lòng đầy căm phẫn: "Bây giờ nhiều người con gái tốt nghiệp xong thì không chịu đi làm, chuyên đi làm vợ nhí cho mấy ông già, thủ đoạn nhiều vô kể, giở mọi mánh khóe, va chạm, giả vờ té, giả vờ bất tỉnh, giả vờ mang thai, làm bộ như mất trí nhớ, mẹ thấy có đáng sợ không?" Cố phu nhân tưởng tượng, sắc mặt dần trở nên khó coi. Quả thật bà đã từng nghe không ít những đồn đãi như vậy, có ông già không biết xấu hổ đi nuôi dưỡng mấy cô gái nhỏ. Còn ông nhà bà dù đã sáu mươi tuổi nhưng tóc còn chưa bạc, nhìn sơ còn giống như một ông bác đẹp trai, có phong độ của người đàn ông thành đạt, còn có rất nhiều tiền, vừa hay là mục tiêu của các cô gái học không giỏi. Cố Diệp híp mắt tiếp tục nói: "Nếu thật sự muốn thì ai mà quản được cha? Anh cả nửa năm cũng không về nhà một lần, anh hai có thể quản sao? Anh ấy cũng không ăn cơm của mẹ được mấy lần, con và em mới do mẹ nuôi lớn, chờ mẹ già chúng con sẽ dưỡng già cho mẹ, ai dám ức hiếp mẹ chúng con sẽ xử người đó!" Cố phu nhân bị sửng sốt bởi lời thổ lộ bất ngờ này của Cố Diệp, những câu nói của cậu xuyên vào trong tim, bà cảm động đến muốn ôm lấy thằng bé: "Con nói vậy thì em con không cần phải lo lắng nữa." Thật ra bà đã sớm lo về vấn đề này, chờ cho họ già rồi, Cố Đức Thành chắc chắn sẽ đi sớm hơn bà, mà thằng con ngốc của bà lại thuộc kiểu ngã không biết tự dậy được, chỉ biết chơi. Thằng cả và thằng hai tốt nhất nhưng tiếc là không có quá nhiều cảm tình với bà, số lần gặp mặt nhau cũng không nhiều. Nếu Cố Diệp đối tốt với bà, thì thằng cả thằng hai cũng nhìn mặt mũi thằng em, cũng không mặc kệ được mẹ kế của mình. Điểm ấy, Cố Diệp đúng là không gạt bà, dù sao cũng là do Cố phu nhân nuôi lớn, không có cùng huyết thống nhưng Cố Diệp cũng không khốn nạn đến mức không dưỡng già cho Cố phu nhân, chỉ cần Cố phu nhân không hại cậu thì bổn phận của con cái chính là chăm sóc cho cha mẹ lúc lâm chung. Bây giờ Cố phu nhân bị xúc động bởi lời nói của Cố Diệp, híp mắt âm thầm cân nhắc phải đề phòng hồ ly thế nào: "Con thật sự tính được cha con sắp tới có đào hoa?" Cố Diệp gật đầu: "Thầy tướng số không thể nói dối ạ." Trong lòng chèn thêm một câu: Nhưng con thì có thể nha! Cố phu nhân giận tái mặt, lời thề chắc như đinh đóng cột: "Được, mẹ biết rồi, quả nhiên con đúng là một đứa con ngoan." Thâm tâm Cố Diệp trở nên áy náy nên quỳ xuống đập đầu một cái với bà ở trong lòng, chờ mẹ già rồi, con sẽ cho mẹ thật nhiều tiền mà mẹ yêu nhất. Lúc nhìn Cố Diệp nhìn lên tướng mạo của Cố phu nhân đột nhiên phát hiện ra nét không bình thường, sau khi nhìn rõ, khóe miệng Cố Diệp rút rút, bụng thầm nghĩ Không thể nào! Sao lại cẩu huyết như vậy? "Trên mặt mẹ có gì hả?" Cố phu nhân ôm mặt, bị cái nhìn của Cố Diệp làm cho sợ hãi, từ khi biết Cố Diệp có thể xem mệnh thì bà chỉ muốn nghe tin tốt chứ không muốn nghe tin xấu Cố Diệp nghiêm túc nói: "Mẹ, năm nay mẹ sẽ phát tài." Khóe miệng Cố phu nhân cong lên, ai cha, không thể kiềm chế sự vui vẻ này được. Cố Diệp nói tiếp: "Đáng tiếc mẹ bị đào hoa sát." Cố phu nhân tức giận: "Hạn đó có thể qua được không?" Chồng có đào hoa, bà có đào hoa sát, bà còn phải sống thật tốt mà. Vẻ mặt Cố Diệp đau lòng dặn bà: "Đừng nói chuyện với đàn ông lạ, ông ta không phải thích mẹ thật đâu mà là bị người khác gài tới đấy ạ." Cố phu nhân mờ mịt nhưng thái độ vẫn hung dữ, lộ ra vẻ ngang ngược: "Muốn hãm hại bà sao, bỏ cái suy nghĩ ấy đi." "Mẹ để ý một chút là được." Cố Diệp meo meo mở cửa: "Con đi đây, nếu mẹ gặp ông ấy hãy nhớ lời con nói, con đi đối phó đây." Cố phu nhân ngạo nghễ cười lạnh: "Yên tâm đi, cha con không có cơ hội tìm vợ bé nữa đâu, ai cũng không lừa được tiền của bà này, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con." Cố Diệp ra cửa, mặt không chút thay đổi quay đầu lại, lấy ra từ trong túi, ngay khi Cố phu nhân nghĩ chắc sẽ lấy ra đẩy tặng bà thì hai ngón tay khép lại thành hình trái tim cùng vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ, cố lên nhé, yêu mẹ." Cố phu nhân: "...." Cái thằng nhóc này! Cố Diệp quay đầu lại, không thể nhịn cười thêm nữa, mẹ nhỏ dễ lừa quá. Ngay đêm nay nhất định Cố phu nhân sẽ bảo vệ vị trí của mình, không cho chiến hữu của bà xuất ngoại. Thổi vài lời bên tai thì cha cậu sẽ do dự, bởi vì nhược điểm duy nhất của ông chính là bà nhà ngọt miệng. Còn cái đào hoa sát, thật ra gọi là hoa đào bị nát thì đúng hơn, từ khi mở tiệm thẩm mỹ, Cố phu nhân bảo dưỡng càng ngày càng tốt, bản thân xinh đẹp lại có tiền nên khó tránh khỏi người không đàng hoàng muốn chạm vào bà. Mà bây giờ bà gay gắt như vậy, ai tới gần muốn lừa tiền bà, mẹ nhỏ nhất định sẽ xé đôi người đó ra. Điện thoại lúc này đột nhiên rung dưới gối, Cố Diệp lấy ra thì thấy là Triệu Bằng Vũ gọi, có bốn cuộc chưa nhận, Cố Diệp tranh thủ nghe: "Xin lỗi nha, nãy có việc nên không nghe được." "Đù má! Tớ còn tưởng cậu bị nữ quỷ bắt đi rồi!" Cố Diệp im lặng: "Tớ chứ không phải cậu." "Thôi, không cãi nhau nữa, tớ có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu, mai cậu có rảnh không? Tớ có một bà dì muốn mời cậu đến xem phong thủy một chút, nhà bà ấy gần đây xảy ra không ít chuyện." Cố Diệp tiện tay cầm cuốn "Chó đoán đề" nằm ở đầu giường, vẻ mặt sâu xa nói: "Khi nào cũng được, xem thì phải đưa tiền. Rảnh nhiều rảnh ít tùy thuộc vào số tiền trả." Triệu Bằng Vũ lập tức nói cho mẹ cậu ta: "Mẹ mau gọi cho dì Vương đi, gần đây Cố Diệp làm từ thiện, cậu ta rất cần tiền, cần rất nhiều tiền." Triệu phu nhân nghe xong lập tức nhắn tin cho bạn thân của mình. Còn nhịn không được thì thầm với con trai một câu: "Nhìn Cố Diệp mà không nhìn lại bản thân con đi, haiz." Triệu Bằng Vũ nghĩ trong lòng, cậu ấy thì sao? Còn nói con nữa! Triệu Bằng Vũ hẹn Cố Diệp sáng mai chín giờ sẽ đến nhà chở cậu rồi cùng dì Vương đến nhà xem phong thủy. Chẳng ai ngờ rằng, chỉ vẻn vẹn một ngày một đêm nhà dì Vương đã xảy ra chuyện. Ba tháng gần đây nhà dì Vương thật sự gặp toàn chuyện xui xẻo. Đầu tiên là công ty của chồng làm ăn liên tục bị tổn thất, ngay sau đó con trai bị chậu hoa đập vào đầu phải nằm giường bệnh nửa tháng. Con gái đi leo núi với bạn thì gặp phải núi lở suýt nữa bỏ mạng ở đấy. Những chuyện suýt mất mạng như thế xảy ra không ngừng, còn chưa nói đến các vấn đề nhỏ khác. Bọn họ cũng tìm không ít thầy đến xem cho mình, đổi đông đổi tây trong nhà tốn kém không ít tiền của, có tác dụng được vài ngày thì lại xảy ra chuyện. Ngay khi hẹn xong với Cố Diệp thì đêm đó chồng bà trên đường về đột nhiên thắng xe không ăn, ô tô trực tiếp lao thẳng xuống cầu, nếu không phải xung quanh nhiều người, nhân viên chữa cháy tới kịp thì cũng đã mất mạng. Sáng sớm ngày thứ hai, dì Vương đã nóng lòng gọi điện thoại cho Triệu phu nhân, suy sụp vội vã nói: "Vị tiểu tiên sinh kia khi nào thì đến vậy? Tranh thủ thời gian đến xem cho tớ với, mẹ nó chứ không biết là đắc tội vị bồ tát nào mà cứ gặp vận rủi nhiều quá thể!" Cố Diệp nhận được điện thoại thúc giục của Triệu Bằng Vũ, cũng biết mạng người quan trọng nên mới bất đắc dĩ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện trong nhà cậu là người dậy trễ nhất. Cả nhà đều có thói quen dậy sớm rèn luyện thân thể, Cố Diệp lập tức cảm thấy, mình giống hệt như một con cá ướp muối. Ánh mắt phức tạp của Cố Đức Thành nhìn Cố Diệp một hồi, lại nhớ những lời vợ mình vừa nói đêm qua lại từ từ thở dài. Con lớn ở nước ngoài về, con thứ hai cũng không hay về nhà, bên cạnh chỉ còn hai đứa nhỏ này, lại đuổi đi thêm một đứa, sau này có sờ cũng khó mà được nữa. Về sau lỡ ông nhớ con nhớ cái thì nó còn về được nhà chứ không muốn thành ông già cô đơn. Cố Đức Thành nhịn không được lại gọi Cố Diệp tới: "Nghe anh con nói con không muốn đi du học à?" Cố Diệp ngoan ngoãn gật đầu. "Vì sao vậy, nói thật đi." Cố Diệp do dự một chút cười cười: "Con không chung chí hướng với anh cả anh hai, cũng không có tài buôn bán, tương lai lo cho gia đình chứ giao cho hai anh ấy là được rồi. Con chỉ muốn thường xuyên về thăm nhà thăm cha mẹ một chút, dù sao thì, cha đã hơn sáu mươi rồi, cũng sắp đến tuổi về hưu." Cố Đức Thành không ngờ Cố Diệp sẽ nói như vậy, suýt chút nữa thì nóng đầu xúc động nói: thôi tùy con hết đấy. Sau khi tỉnh táo thì mặt ông vẫn lạnh nhạt, dáng vẻ người cha nghiêm khắc nói với Cố Diệp: "Con ở trong nước làm mấy cái chuyện mê tín cổ hủ, chi bằng ra nước ngoài du lịch với anh, cha còn trẻ, không cần con phải tận hiếu như vậy." Cố Diệp nín cười: "Vậy sao ạ, ánh mắt cha nói với con là, đừng đi ~ ở lại ~ đừng vứt bỏ cha một mình!" Giọng điệu cố Diệp như Nhĩ Khang níu giữ Tử Vi, khoa trương vô cùng. Cố Đức Thành đỏ mặt nói một câu: "... Cái rắm!" Cố Diệp làm lố nhảy lên, kinh hãi nói: "Sao cha thô tục quá vậy! Thật đáng sợ!" Ngay lúc này giám đốc Cố rất muốn đánh thằng con, Cố Diệp thấy sắp toang nên lập tức co cẳng chạy. Cố Đức Thành thấy thế cũng không giận, chỉ nhếch miệng lên nhẹ nhàng lắc đầu, cười mắng một câu: "Cái thằng con trời đánh này!" Điểm tâm còn chưa ăn xong thì Triệu Bằng Vũ đã tìm tới cửa, vừa bị anh cả Cố gia soi xét kỹ như thế nên lần này Triệu Bằng Vũ đã có kinh nghiệm, cậu ta mặc một cái áo thun theo phong cách Anh, đeo một cái kính bình dân giả dạng hệt như một cậu học sinh. Cố Đức Thành nhìn cậu ta đến quen cả mắt, theo bản năng lại nhìn cậu ta lâu thêm chút nữa, Triệu Bằng Vũ lập tức bại lộ thân phận. Cố Đức Thành đã gặp cha mẹ cậu ta, đều là người có giáo dục. Theo như gia giáo của Triệu gia, Triệu Bằng Vũ cũng không phải thằng nhóc hay ho gì. Triệu Bằng Vũ chững chạc đàng hoàng nói là có hẹn Cố Diệp để cùng nhau học hành, cha Cố cũng không nghĩ nhiều, cứ vậy mà thả Cố Diệp đi Sau khi ra cửa, Triệu Bằng Vũ tháo kính mắt, đắc ý hỏi: "Thế nào? Người anh em của cậu ngụy trang không tồi đúng không." Cố Diệp suy nghĩ một chút, cha cậu mà biết ông bị lừa thì tỷ lệ đánh cậu lớn bao nhiêu nhỉ? Đáp án là: số không. Trong lòng Cố Diệp nghĩ, cũng không muốn khen cậu ta. Sau hai giờ, cuối cùng cũng đến được chung cư của dì Vương, đây là một chung cư cao cấp, cảnh vật thanh tịnh và đẹp đẽ, toàn bộ chung cư có sáu tầng nhỏ, hai tầng là một hộ, bình thường ở ba gia đình, mặc dù kém rất nhiều so với biệt thự của Cố gia và Triệu gia, nhưng từ đây cũng nhìn ra được dì Vương cũng coi như là người có tiền. Trong thang máy, Triệu Bằng Vũ nhỏ giọng nói: "Chồng dì Vương tối hôm qua xảy gia tai nạn giao thông, mệnh suýt chút nữa không còn, tối hôm qua dì Vương suy sụp, hai vợ chồng bà tình cảm tốt, tính tình cũng rất được." Cố Diệp bước vào thang máy mặt liền lạnh: "Có phải dì Vương ở lầu ba không?" Ánh mắt Triệu Bằng Vũ như thấy thần tiên: "Cái này mà cũng tính được hả? Người anh em quả là như thần nha!" "Cái đấy không phải tính, mà là nhìn." Giọng nói Cố Diệp mỗi lúc một lạnh đi, trầm giọng nói: "Sát khí này đen như mực, đây không phải vấn đề về phong thủy mà có người hạ chú, có người muốn cả nhà bà ấy phải chết hết."