Người qua đường thân thuộc
Chương 12 : Nhớ nhung (2)
Lôi Nặc – người được phong là thần đồng âm nhạc trong nước lại không được bất cứ giải thưởng nào. Khi mẹ Lôi Nặc nhìn thấy Tô Thời lên sân khẩu trong sự cổ vũ của mọi người, trong mắt lóe lên sự hâm mộ, ghen tị, cùng với thù hận nồng đậm.
Trên đời này có rất nhiều người, không thể chấp nhận được việc người bên cạnh mình tốt.
Khi đó Tô Vy Trần không hề biết, cuộc thi này sắp thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cô và Tô Thời.
Ngày thứ hai sau khi ba người Tô Vy Trần và Đinh Tử Phong, Tô Thời về đến Lạc Hải, phóng viên đã tung ra tin tức lớn nhất trong lịch sử: “Thần đồng piano mới nổi Tô Thời là con riêng của nam thần quốc dân Sở An Thành – Hoàng tử piano.”
“Hoàng tử piano Sở An Thành vì tình riêng mà phạm pháp, dốc hết toàn lực để nâng đỡ con riêng.”
Các topic khoa trương hút mắt người đọc, trong vòng một đêm đã nằm chễm trệ trên các tiêu đề của các tờ báo lớn, báo mạng, weibo,…
Một phòng làm việc nào đó một ngày tung ba tin liên tiếp, “Người phụ nữ sau lưng Thần đồng piano và Hoàng tử piano” vân vân tổng hợp thành bài báo lớn, cũng chỉ ra trước đó ba người chung sống với nhau từ lâu, đồng thời đăng hình ảnh ba người ra ra vào vào cùng nhau.
Tin tức người dùng mạng đăng lên hồi năm ngoái ở cửa hàng trà sữa cũng bị lật lại.
Tiếp theo đó, cánh nhà báo lại lấy ảnh của Tô Thời và Sở An Thành ra đối chiếu so sánh sự giống nhau, cùng lúc đó, công việc người mẫu của Tô Vy Trần cũng bị đào bới ra.
Những lời lăng mạ chửi rủa không ngừng trên mạng, weibo, wechat tạm thời bị ba chữ “Sở An Thành” chiếm sóng toàn bộ.
Cũng ngày hôm đó, Sở An Thành bị điện thoại của người quản lý Mark đánh thức lúc rạng sáng, “Sở. Mau lên mạng tra tên cậu đi.”
Ngữ khí của Mark chưa bao giờ nặng nề như vậy, khiến Sở An Thành ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: “Mark, xảy ra chuyện gì rồi?”
Mấy giây sau, sắc mặt Sở An Thành xanh mét ngồi cứng đờ trước màn hình máy tính đang phát sáng.
Mark nói: “Sở, liên quan đến chuyện cuộc thi, chúng ta cần phải lập tức mở họp báo, làm sáng tỏ chuyện khi chúng ta biết Tô Thời tham gia cuộc thi đã xin ban tổ chức từ bỏ vị trí giám khảo. Tôi cùng sẽ nghĩ cách xin ban tổ chức công bố số điểm mỗi vị giám khảo cho Tô Thời tại cuộc thi. Nhưng trước đó, bây giờ tôi cần phải hiểu rõ một chuyện.”
Sở An Thành nói:”Cậu hỏi đi.”
“Rốt cuộc Tô Thời và cậu có quan hệ gì? Rốt cuộc thằng bé có phải con riêng của cậu không?”
Sở An Thành bình tĩnh nói: “Thật ra sự việc rất phức tạp….”
“Tô Thời thật sự không phải con riêng của cậu đấy chứ?!”
Ở bên kia bán cầu, nhà họ Tô.
“Đinh đinh đinh”, chuông cửa gần như sắp bị ấn hỏng rồi. Tô Vy Trần mắt nhắm mắt mở kéo cửa ra: “Sớm thế?”
Đinh Tử Phong sắc mặt gấp gáp đưa điện thoại của mình cho cô, sau đó đi thẳng vào mở máy tính nhà họ lên, mở ra rất nhiều trang web: “Tô Vy Trần, em xem xem, những thứ này là gì?”
Tô Vy Trần hoàn toàn há mồm trợn mắt: “Chuyện…chuyện này tuyệt đối không có khả năng! Họ bị điên rồi, căn bản chính là ăn nói lung tung!”
Ánh mắt kỳ lạ của Đinh Tử Phong nhìn cô chằm chằm: “Tô Vy Trần, Tô Thời có tí khả năng nào là con riêng của Sở An Thành không?”
Hai tay Tô Vy Trần chống eo, chỉ thiếu nước không gào mồm chửi: “Sao có thể?! Đinh Tử Phong, có phải anh cũng điên rồi không!”
Dáng vẻ giương nanh mua vuốt của Tô Vy Trần khiến trái tim Đinh Tử Phong như trút bỏ gánh nặng: “Nếu đã không có, vậy thì em lập tức mở họp báo làm sáng tỏ đi.”
“Em không phải người nổi tiếng, cần dùng mở họp báo đến mức lớn như vậy sao? Hơn nữa, những chuyện bôi xấu này cũng không làm rõ được, đến lúc đó càng tẩy càng đen…” Tô Vy Trần sợ hãi và trốn tránh đề nghị này.
“Tô Vy Trần, tình hình lần này không như vậy. Em phải nghĩ vì Tô Thời – Nếu như em không làm rõ, không cảnh cáo mấy nhà báo tung tin đồn nhảm này, sau này Tô Thời sẽ luôn bị chụp mũ con riêng. Tô Vy Trần, có thể em không sao cả, nhưng Tô Thời vẫn còn con đường rất rất dài phải đi!” Đinh Tử Phong nói từng câu từng chữ, phân tích lợi hại cho cô.
“Hơn nữa, chuyện trước mắt ảnh hưởng rất lớn với Sở An Thành, nếu như không làm sáng tỏ, có khả năng anh ta sẽ không còn chỗ đứng trong giới piano!”
Tô Vy Trần cắn môi dưới, hoang mang hỏi: “Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?”
“Em nói xem!” Đinh Tử Phong rất ít khi nghiêm nghị như vậy. Mặc dù Đinh Tử Phong không thích Sở An Thành, tranh chấp giữa anh và Sở An Thành là tranh chấp giữa quân tử.
Trong thế giới mà người da trắng tự cho mình là ưu tú, xem thường người Trung Quốc, có rất nhiều người da trắng có thể dễ dàng đạt được sự nhận định, người Trung Quốc thì luôn luôn cần bỏ ra nỗ lực nhiều hơn mới có thể đạt được. Trung Quốc khó khăn lắm mới cho ra đời một Sở An Thành được thế giới công nhận, tuyệt đối không thể vì chuyện cố ý bôi đen nhân cách, vu oan giáng họa này mà khiến anh ta biến mất tại giới piano quốc tế.
“Được! Em mở!”
Cùng lúc đó, điện thoại của Tô Vy Trần nhận được vô số tin nhắn wechat, của Lăng Tiêu, của Bạch Tuệ, của Quan Nghiên, vân vân. Mỗi người đều an ủi cô đồng thời cũng có lời muốn nói nhưng lại ngập ngừng, Tô Vy Trần trả lời từng người: Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.
Chuyện rối bời như vậy, khiến bệnh đau đầu của cô càng nghiêm trọng hơn, cô uống liền mấy viên thuốc giảm đâu mới đỡ.
Tô Vy Trần bị báo giới theo đuôi liên tục, cuối cùng vào ngày thứ ba sau khi báo cáo được đưa ra, dưới sự đồng hành của Đinh Tử Phong cô đã mở họp báo.
Trước giờ Tô Vy Trần chưa từng nhìn thấy tình huống đó, ánh đèn flash lóe sáng như những tia chớp, khiến người ta không mở nổi mắt.
Phóng viên phía dưới bắt đầu ném ra những câu hỏi chỉ có sắc bén hơn không có kém: “Cô Tô, liên quan đến tin đồn Tô Thời là con riêng của Sở An Thành, cô giải thích như thế nào?”
“Xin hỏi cô quen biết như thế nào với anh Sở ?”
“Cô Tô và anh Sở rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì sao lại ở chung một nhà?”
“Tô Thời thực sự là con riêng của Sở An Thành sao? Vậy thì chiếu theo tuổi tác, khoảng hai mươi tuổi cô đã sinh ra cậu bé. Mục đích của cô là gì?”
Tô Vy Trần nói: “Tôi và anh Sở quen biết là do Tô Thời học đàn ở chỗ thầy Chu Minh Nhân. Trước đó, tôi và người nhà tôi chưa từng gặp anh Sở, sao Tô Thời có thể là con trai của anh Sở chứ? Báo cáo này quả thực quá sỉ nhục người khác! Đối với những bài báo không có căn cứ, chúng tôi… chúng tôi….”
Có phóng viên ngắt lời cô: “Cô Tô, cô đang nói dối. Căn cứ theo tài liệu trong tay tôi, cô và Sở An Thành học cùng một khóa thời cấp ba. Chẳng lẽ học sinh cùng khóa, mà hai bên lại không quen biết nhau sao? Lời nói dối của cô chúng tôi không tin.”
Tô Vy Trần nói: “Tôi…. Tôi không biết, bởi vì tôi—“
Đúng lúc này, có nhân viên mở cửa bên sườn ra, một dáng người cao gầy tiến vào hội trường.
Cả hội trường bỗng chốc có mấy giây rơi vào sự tĩnh lặng kỳ lạ. Sau đó ánh đèn flash của các phóng viên như đèn pha, lập tức điên cuồng lóe lên khắp hội trường.
“Sở An Thành—“
“Là Sở An Thành!”
“Sở An Thành xuất hiện rồi.” Các phóng viên như thủy triều, lũ lượt kéo lên.
“Anh Sở, về chuyện báo cáo anh có gì muốn làm sáng tỏ?”
“Xin hỏi anh Sở, Tô Thời thực sự là con trai anh sao?”
Có người đến bên cạnh Tô Vy Trần, lấy micro từ trong tay cô.
Tô Vy Trần bất chợt ngẩng đầu. Đứng ở bên cạnh cô, bỗng chốc là Sở An Thành. Trên người mặc bộ vest cao cấp của thương hiệu nào đó đến từ Italy thường niên cắt may theo số đo của anh, khéo léo và cao quý như vậy.
Sở An Thành yên lặng giơ tay ra, kéo cô đứng dậy.
Anh và cô đứng sóng vai cùng nhau, anh luôn nắm thật chặt tay cô không buông. Giây phút đó, Tô Vy Trần bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ an toàn, thoáng chốc cô đã không sợ những câu hỏi sắc ben và những ánh sáng chói mắt đó nữa.
Sở An Thành quan sát toàn bộ hội trường, bình tĩnh mở miệng: “Tại đây Sở An Thành tôi muốn làm một chuyện như sau; Tất cả những bài báo liên quan đến Tô Thời và tôi đều là không chân thực. Đối với những bài báo vô trách nhiệm của phóng viên chúng tôi sẽ bác bỏ đến cùng.”
Hiện trường lập tức hỗn loạn: “Anh Sở, xin anh đưa ra chứng cứ cụ thể…”
“Anh Sở An Thành, cuộc thi piano đang tiến hành điều tra chuyện này, là thật sao?”
“Anh Sở, vậy ý của anh là tất cả những bài báo liên quan đến anh và cô Tô đều là sự thật sao?”
Sở An Thành lại một lần nữa ra hiệu cho mọi người yên tĩnh lại. Tiếp theo đó, anh khống chế cục diện: “Tại đay, tôi muốn nói rõ một vài chuyện với các bạn phóng viên.”
Mọi người tập trung tinh thần, yên tĩnh đợi đáp án của anh.
“Thứ nhất, quả thực rất nhiều năm trước tôi và cô Tô đã từng yêu nhau… Chúng tôi đều là mối tình đầu của đối phương.”
Tô Vy Trần thình lình xoay đầu, trố mắt nhìn trân trân vào sườn mặt của Sở An Thành, tàn thân hoàn toàn ngây như phỗng.
Sao có thể? Cô yêu đương với anh lúc nào?”
“Có điều, sau đó tôi đi Mỹ, mười năm trời chưa từng về Lạc Hải. Còn cô Tô thì đã mất đi toàn bộ ký ức trước kia do một sự cố. Cho nên, bây giờ cô ấy là một người không có quá khứ. Cô đấy đã sớm quên tôi, cùng không nhớ mọi chuyện của quá khứ nữa.
Bây giờ đối với cô Tô, tôi hoàn toàn là một người xa lạ.”
Cô đã từng yêu đương hẹn hò với anh?! Lời nói của Sở An Thành như sương mù trong núi non trùng điệp, khiến Tô Vy Trần mù mịt bốn phía, hoàn toàn không tìm thấy đường ra.
“Thứ hai, liên quan đến báo cáo về chuyện con riêng, tôi có thể thẳng thắn trả lời mọi người: Tô Thời tuyệt đối không phải con riêng của tôi và cô Tô. Việc này, xin nhờ các vị phóng viên ở tại đây hỗ trợ làm sáng tỏ, đừng đưa tin sai lầm.”
Có vị phóng viên sắc bén đưa ra câu hỏi: “Anh Sở, nghe nói tuần san đưa tin đã nắm được báo cáo xét nghiệm DNA của anh và Tô Thời.”
Ánh mắt sắc bén của Sở An Thành nhìn thẳng vào anh ta, dừng lại lời nói.
Toàn thể hội trường cũng yên tĩnh lại, mọi người tập trung đợi câu trả lời của Sở An Thành. Chỉ thấy anh khẽ nhướn khóe môi, điềm nhiên như không nói: “Đối với báo cáo trong truyền thuyết này, bản thân tôi cũng rất mong chờ. Tôi và đoàn luật sư của tôi hy vọng họ có thể mau chóng đưa ra, công khai cho mọi người. Khi ra tòa cũng có thể làm chứng cứ.
Sau họp báo hôm nay, những phóng viên tiếp tục phỉ báng danh dự của tôi, đăng những bài báo sai sự thật, đoàn luật sư của tôi sẽ thay mặt tôi toàn quyền truy cứu và xử lý.
Ngoài ra cũng hy vọng các vị phóng viên có lương tri ngồi ở đây, có thể vì sự trưởng thành khỏe mạnh của cậu bé mà cố gắng đăng ít bài hoặc không đăng bài về chuyện này. Cảm ơn mọi người!”
Tất cả mọi người và mọi chuyện trong hội trường hỗn tạp, tựa như nước triều đột ngột rút khỏi bên cạnh. Tô Vy Trần sững sờ ở đó. Sao có thể? Rốt cuộc là sao?
Cuối cùng, là độ ấm trong lòng bàn tay của Sở An Thành kéo cô trở về thực tại. Sở An Thành nắm chặt tay cô, đan mười ngón tay với cô, cúi người với với các phóng viên: “ Các vị phóng viên, chúng tôi một lần nữa cảm ơn mọi người đã đến đây.”
Ở nơi không xa Đinh Tử Phong nhìn bàn tay hai người nắm chặt, anh ấy chán nản nhắm mắt, lặc lõng rời đi.
Lần này, anh ấy phát hiện mình thật sự đã thua rồi.
Giây phút đó, anh ấy quyết định rút lui khỏi câu chuyện tình yêu đơn phương mà mình tự biên tự diễn.
Cơn mưa lớn lộp bộp rơi xuống, trong căn phòng nhà họ Sở yên tĩnh như tờ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mưa rơi trên nền đất.
Tô Vy Trần thấp giọng hỏi anh: “Trước kia chúng ta thật sự quen nhau sao? Vì sao anh luôn không nói với tôi?”
Ánh mắt Sở An Thành nhìn cô sâu xa, nhưng không trả lời câu hỏi của cô.
Sắc mặt của cô trắng đến mức gần như trong suốt, rõ ràng hai ngày nay cô đã chịu không ít gian khổ. Có một giây phút Sở An Thành kích động muốn nâng mặt cô lên cưng chiều, rồi kéo cô vào trong lòng, nhưng nghĩ đến nụ hôn tối hôm đó của cô với Đinh Tử Phong, anh lại mạnh mẽ áp xuống.
Tô Vy Trần đã quen với sự trầm mặc của anh, nói: “Hóa ra là sự thật! Rất lâu trước đó chúng ta đã quen nhau.” Một giây sau, cô buột miệng: “Nhưng… cho dù trước đó chúng ta có yêu nhau, cũng không đại biểu cho việc anh sẽ là bố của Tô Thời mà.”
Sở An Thành nhìn cô, bỗng nhiên cười: “Trong tình huống nào thì một nam một nữ khiến người khác hiểu lầm họ có con?” Giọng nói của anh vừa nhẹ vừa chậm, có một sự chế giễu châm biếm toát ra từ trong cốt tủy.
Sở An Thành nhìn thấy màu đỏ ửng dần hiện lên trên gương mặt trắng bệch của cô, hừ lạnh một tiếng: “Tô Vy Trần, nếu như không phải gần đây tôi ở cùng cô gần nửa năm, tôi sẽ cho rằng cô đang giả vờ thuần khiết!”
“Năm đó tôi và cô đã làm tất cả mọi chuyện! Chính ở căn nhà bên cạnh nhà tôi. Đương nhiên, tin hay không tùy cô!”
Tô Vy Trần lùi sau một bước, nhìn quanh bốn phía quen thuốc, lại một lần nữa trố mắt: “Ý anh là trước kia tôi ở đây?”
Sở An Thành thu lại ý cười châm biếm: “Đúng. Chí ít thì khi tôi quen cô đến trước khi tôi ra nước ngoài, cô đều ở bên cạnh nhà tôi.”
Nhìn xuyên qua cửa cố thủy tinh, tiểu khu xanh um tươi tốt được bao phủ trong màn mưa mù mịt.
Mười năm trước, cô lại ở trong căn nhà bên cạnh biệt thự này.
Sao có thể? Từ khi có ký ức, nhà của cô đều là đi thuê ở khu vực ngoại thành cực kỳ tạp nham phức tạp của Lạc Hải, khác biệt một trời một vực với hoàn cảnh ở đây.
Điều đáng buồn nhất là, trong thời gian nửa năm sống cùng với Sở An Thành, mỗi ngày cô đều ra ra vào vào nhưng không hề nhận ra đây là căn nhà trước kia của mình.
Ánh mắt Sở An Thành dừng lại trên một tấm ảnh. Bãi cát sạch sẽ mịn màng, nước biển trong xanh không đáy, không xa là những cánh buồm màu trắng, hải âu chao liệng qua. Cậu thiếu niên mặc áo trắng giơ tay ra, bất đắc dĩ mỉm cười muốn ngăn cô gái phía đối diện chụp ảnh: “Tô Vy Trần, quần áo ướt hết rồi, không cho chụp!”
Tô Vy Trần đã ấn “lách tách lách tách” phím chụp, thò gương mặt cười xinh đẹp vô tội từ phía sau máy ảnh ra, cô lè lưỡi nói: “Em chụp rồi, hơn nữa còn chụp rất nhiều tấm.”
Từ đó, tất cả thanh xuân tươi đẹp của Sở An Thành tựa như đều bị gói gọn lại trong mấy tấm ảnh đó. Vui vẻ, thương cảm, thuần khiết, âm u, lặng im.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
134 chương
14 chương
36 chương
18 chương