Cô ta không đợi cô trả lời, tiếp tục nói: “Người như cô sao có thể xứng với anh ta, một người đàn ông ưu tú xuất sắc, người nên đứng bên cạnh anh ta phải là người xinh đẹp như tôi, mà không phải cô, Hứa Hoan Nhan chỉ có hai bàn tay trắng, bình thường đến mức làm người ta cảm thấy vô vị!""Lâm Thiến, sao cô dám sỉ nhục tôi, cô nghĩ mình tốt hơn tôi?" Hoan Nhan cười nhạt: "Tôi và cô, đúng là không có chuyện gì tốt để nói, mời cô rời khỏi đây.""Cô nghĩ rằng đây là nhận xét của tôi? Cô lầm rồi Hứa Hoan Nhan, khi Tống Gia Minh theo đuổi tôi, chính miệng anh ta đã nói ra, cô không có bản lĩnh giữ được người đàn ông ưu tú như vậy, không bằng cho tôi."Cô ta khẽ cười: "Cô trở lại bên cạnh Tống Gia Minh, Hứa Hoan Nhan, đây mới là cuộc sống thuộc về cô."Cô té ngã trên nền gạch, cả người như không còn sức, cô gắng đi tới bên giường, đem mặt vùi vào gối, nước mắt lúc này mới rơi xuống. Cô bị người ta sỉ nhục như vậy cũng là vì cô từng thích anh, nhưng trong mắt cô ta, anh cũng chỉ là tảng đá kê chân, là một bàn đạp, cô chợt cảm thấy đau lòng thay cho anh. Trở lại bên cạnh anh? Hoan Nhan cảm thấy ngực từng cơn đau nhói, cô dùng sức lắc đầu, cuối cùng khóc thành tiếng, cô cần một bờ vai, chưa bao giờ cô cảm thấy cần như bây giờ, cần một bờ vai để cô dựa vào, từ lúc 14 tuổi khi cha cưới mẹ kế, cho đến bây giờ cô 22 tuổi, tám năm, thời gian qua cô cố gắng một mình làm tốt mọi việc, nhưng bây giờ cô chợt phát hiện, cô không phải cái gì cũng làm được. Hứa Hoan Nhan cô không phải là siêu nhân, cô chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, cũng mơ ước có người che chở, chăm sóc.... Cô khóc mệt, ngủ thiếp đi lúc tỉnh lại, cô muốn gặp cha, nghĩ đến cha dường như cô có thêm sức mạnh, cô rửa mặt, rời khỏi nhà đến bệnh viện. Ngồi qua 3 chặng xe buýt, Hoan Nhan cảm thấy xương cốt toàn thân đau nhức, lúc đến bệnh viện, cha còn đang ngủ, các y tá bệnh viện chăm sóc cẩn thận, sắc mặt của cha cũng khá hơn, Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng bệnh cao cấp. Phòng bệnh này rất sang trọng, so với căn nhà của những người có tiền còn tao nhã, quý phái hơn. Cô ăn bữa tối qua loa, dọn dẹp sạch sẽ, nhìn đồng hồ đã chín giờ, Hoan Nhan ghé vào giường cha, có chút buồn ngủ, cô miễn cưỡng đứng lên đi rửa mặt chải đầu cho tỉnh tao, đang vốc nước rửa mặt cô chợt giật mình..."Di động phải mở liên tục, không được tắt máy, nếu tôi gọi mà cô không nhấc máy, Hứa Hoan Nhan, cô biết vi phạm vào điều khoản trong hợp đồng, kết quả sẽ như thế nào!"Hoan Nhan chu môi, trong lòng oán hận đem người nào đó mắng một trận. Bực thì bực, nhưng cô vẫn mở điện thoại di động. Điện thoai mở một lúc lâu, không có cuộc gọi đến, Hoan Nhan thở dài một hơi, cả người ngã xuống bên giường... Cơn buồn ngủ kéo đến, cô nhắm mắt mơ màng, chuông điện thoại bỗng lập tức vang lên! Hoan Nhan giật mình tỉnh dậy cầm di dộng, thấy tên anh hiện trên màn hình điện thoại.