Cao Đống nhanh chóng triệu tập tất cả mọi người dự họp, lần này không chỉ là thành viên của Tổ chuyên án, mà bao gồm tất cả cảnh sát thuộc Công an Huyện. Cuộc họp vừa bắt đầu, Cao Đống liền thông báo với mọi người về việc Lý Vệ Bình đã nhận tội, lời khai cụ thể vẫn đang lấy. Tất cả mọi người đều xì xầm không ngớt, chẳng ai ngờ được rằng hung thủ thật sự của vụ trọng án này lại là anh ta. Cao Đống yêu cầu mọi người giữ kín quá trình bắt giữ ngày hôm nay, giải thích rằng sở dĩ phải trực tiếp bắt ngay tại đơn vị là vì nghĩ đến việc Lý Vệ Bình có súng trong tay, hơn nữa anh ta giỏi hơn phần lớn các cảnh sát bình thường, vì thế ông lo nếu âm thầm bắt sẽ khiến anh ta cảnh giác và sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Sự thật đã chứng minh Cao Đống làm đúng, lục soát trên người Lý Vệ Bình có khẩu súng đã nạp đạn, do đó nếu không khống chế ngay từ đầu thì anh ta có khả năng sẽ tự sát, cũng có khả năng sau đó sẽ gây ra chuyện lớn hơn. Ngoài ra, đối với vụ việc lần này làm thế nào để thông báo với người nhà nạn nhân, cũng như phải công bố trước dư luận ra sao thì vẫn đang chờ ý kiến của lãnh đạo cấp cao hơn, và trước khi nhận được ý kiến chỉ đạo, không ai được tiết lộ ra bên ngoài, nếu không, khi tra ra được, sẽ bị xử lý nghiêm. Sau cuộc họp, Mã Đảng Bồi gặp riêng Cao Đống, cho đến lúc này, gương mặt ông ta vẫn đầy vẻ thảng thốt, có nằm mơ Mã Đảng Bồi cũng không ngờ một người từng làm việc mấy năm bên cạnh mình như Lý Vệ Bình lại là hung thủ của vụ trọng án lần này. Nhưng là người trong chốn quan trường, ông ta hiểu rất rõ cho dù thế nào thì trong vụ án lần này thì bản thân khó lòng tránh được một phần trách nhiệm. Vụ án xảy ra ở huyện Bạch Tượng, người đứng đầu Công an Huyện kiêm chức Phó chủ tịch Huyện như ông ta thì không thể thoái thác trách nhiệm được. Hung thủ là Lý Vệ Bình, mà ông ta lại là lãnh đạo trực tiếp luôn sát cánh cùng Lý Vệ Bình thì lại càng khó tránh khỏi phải chịu trách nhiệm. Trong mắt lãnh đạo cấp trên Lý Vệ Bình là hung thủ, nhưng Mã Đảng Bồi mày đã làm việc cùng anh ta mấy năm nay, lại là cấp trên của anh ta nữa, hầu như ngày nào cũng gặp mặt thì tại sao mày không phát hiện ra điều gì khác thường sao? Mày là đồ bất tài vô dụng! Mã Đảng Bồi bồn chồn không yên, suy đi nghĩ lại, chỉ có thể nhờ đến Cao Đống nói giúp. Mã Đảng Bồi biết Cao Đống phá xong vụ án này, lại còn bới tung ra u nhọt trong nội bộ hệ thống, công lao cộng với mối quan hệ rộng, cũng như dựa vào sức trẻ của Cao Đống thì chức Phó chủ nhiệm Văn phòng nhiệm kỳ sau xem như cầm chắc trong tay rồi. Ông chắc chắn sẽ trở thành lãnh đạo chủ chốt của Văn phòng Tỉnh, hơn nữa là người phụ trách vụ án lần này, nếu có thể nói giúp mình vài câu trong cuộc họp với cấp trên thì chắc chắn là hiệu quả nhất. Khi gặp Cao Đống, Mã Đảng Bồi lập tức tiết lộ với Cao Đống một thông tin, rằng chiều ngày 11 tháng 1, sau khi được các sinh viên phát hiện vụ việc ở tỉnh lộ cũ, Lý Vệ Bình đã khuyên ông ta hãy khoan báo cáo vụ án lên cấp trên mà chờ Tổ chuyên án đến rồi hẵng báo, như vậy Tổ chuyên án sẽ cùng chịu trách nhiệm, nhưng ý kiến này bị ông ta cương quyết từ chối. Mã Đảng Bồi ông không phải là loại người đó! Sau đó lãnh đạo Huyện bao gồm ủy ban Huyện, các đơn vị khác, và cả lãnh đạo cấp Thành phố đều tìm Cao Đống, nói rằng lúc trước thúc đẩy vụ án mau chóng khép lại cũng là do Lý Vệ Bình đã kiến nghị với họ. Mục đích của anh ta dĩ nhiên là khép lại vụ án với hung thủ là Lâm Tiểu Phong, còn mình tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, may nhờ đồng chí Cao có kinh nghiệm phá án dày dạn, tìm ra được điểm đột phá từ manh mối sự việc nên mới làm cho Lý Vệ Bình phải hiện nguyên hình. Bao nhiều lời tâng bốc, Cao Đống nghe là hiểu ngay ý của đối phương, lúc này ông còn phải báo cáo chi tiết lên cấp trên, chẳng còn tâm trí đâu mà nghe Mã Đảng Bồi dông dài, bèn hứa sẽ giải thích giúp, còn việc truy cứu trách nhiệm sau cùng như thế nào thì cá nhân ông không thể đảm bảo được, khuyên Mã Đảng Bồi nên nhờ đến những mối quan hệ khác. Bận rộn mãi đến tối, Cao Đống vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào, vừa ăn vội bữa tối thì Trương Nhất Ngang đến gặp: "Sếp, khẩu cung cơ bản đã xong, sếp xem đi. Về động cơ gϊếŧ người của Lý Vệ Bình, nói tới nói lui anh ta đều bảo là vì là không ưa cách làm việc của nhiều ban ngành trong xã hội hiện nay, trong đó điển hình là Phòng Công thương, và cũng vì người của Phòng Công thương đắc tội với anh ta nên anh ta phải trừng trị họ với mức hình phạt cao nhất. Anh ta vẫn một mực nói cảm giác chính nghĩa trong xương tủy anh ta quá mạnh." Cao Đống chau mày, tỏ ý không hiểu quan điếm của Lý Vệ Bình: "Anh ta có cảm giác chính nghĩa lớn như vậy thật sao?" Trương Nhất Ngang nói: "Lúc trước anh ta rất liều mạng khi bắt tội phạm, sếp cũng thấy rồi đó." Cao Đống thở dài lắc đầu: "Việc anh ta liều mạng khi truy bắt tội phạm thì tôi biết là vì anh ta vẫn luôn có chí tiến thủ, rất muốn được lập công. Nhưng bây giờ cuộc sống của anh ta đã rất tốt, công tác điều tra hình sự của cả huyện đều do anh ta nắm, sao anh ta lại phải làm chuyện này!" Trương Nhất Ngang cũng chịu: "Cũng có thể như chính anh ta đã nói, ham muốn phạm tội quá mạnh, không kiểm soát được. Anh ta rất muốn chứng minh năng lực của mình, hoặc cũng có thể đúng là cảm giác chính nghĩa quá mạnh chăng?" Đầu Cao Đống hơi đau lên, ông khoát tay: "Cứ vậy đi, để tôi xem lời khai của anh ta trước đã."