Người Ở Nơi Tịch Lặng

Chương 30 : Đại thúc bị loli phê bình

Hôm ấy, Viên Phi Phi rất nhanh phát hiện ra Trương Bình có gì đó không bình thường. Do Viên Phi Phi lười biếng, mỗi lần ngủ dậy đều rề rề mò mò, trước đây Trương Bình nếu như gặp tình huống này sẽ trực tiếp lấy quần áo mặc vô luôn cho nàng, thế nhưng hôm đó khi Viên Phi Phi mắt vẫn còn nhắm ngồi lên, đợi hồi lâu, vẫn không thấy Trương Bình có chút động tĩnh. “……Ơ?” Viên Phi Phi bị một cơn gió thổi cho tỉnh giấc, nàng mở to mắt, trông thấy Trương Bình đang đứng trước mặt, đôi mày nhíu chặt đang nhìn nàng. “Ông chủ?” Trương Bình như giật mình bừng tỉnh, ngó trái ngó phải. Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Ông chủ, mới sáng sớm tinh mơ đã uống rượu rồi?” Trương Bình lắc đầu. Viên Phi Phi lười nhác nói: “Áo——“ Trương Bình lấy chiếc áo đang vắt trên ghế lên, đi đến bên giường. Viên Phi Phi giang hai tay ra theo thói quen, Trương Bình lại không giúp nàng khoác áo vào như trước đây, chi đem đến để trước mặt nàng, bản thân thì đứng lui ra sau. ? Viên Phi Phi nhìn chiếc áo trước mặt chớp mắt mấy cái, ngước đầu lên: “Ông chủ nhắc giùm cái.” Trương Bình hơi ngạc nhiên. Viên Phi Phi lại nói: “Nhắc giùm xem ta đã chọc giận ông lúc nào, ta thật tình không nhớ được.” Trương Bình hít sâu một hơi, lắc đầu. Viên Phi Phi cũng không nói thêm, tự mặc áo vào, lại thắt dây lưng, sau đó nhảy xuống giường. Trương Bình ngồi bất động bên bàn, cửa phòng chưa đóng, hắn ngơ ngẩn nhìn ra ngoài sân như đang nghĩ suy điều gì. Viên Phi Phi đi đến cạnh hắn, khẽ kêu hắn. “Ông chủ?” Trương Bình nhìn nàng, Viên Phi Phi lại cảm thấy, ánh mắt thường ngày vẫn bình đạm không dậy sóng của Trương Bình, hôm nay trong đó dường như có gì đó khang khác. Ý nghĩ trong đầu Viên Phi Phi xoay một vòng. Làm sai gì rồi sao? Sai chỗ nào nhỉ……Viên Phi Phi đem hết tất cả mọi việc phát sinh trong mấy ngày gần đây ngẫm qua một lượt từ đầu đến đuôi. “Ông chủ, có phải ông trách ta đã ép bán cái cuốc không?” Trương Bình không nói gì. Viên Phi Phi chau mày, nói: “Nếu không thì có phải vì mấy hôm trước ta thừa dịp ông vắng nhà lẻn ra ngoài gặp Tám Chó?” Trương Bình híp mắt, Viên Phi Phi thầm than không hay rồi, bị bại lộ. Nàng đang tính vãn hồi vài câu, ai ngờ Trương Bình đã xoay đầu đi chỗ khác, nàng nhận thấy Trương Bình có chút thất thần. Viên Phi Phi đang còn tính nói tiếp gì đó, bỗng nhiên thấy trên bàn có hai tách trà. Trà chưa uống xong, vài phiến lá nổi trên mặt nước nhẹ nhàng lững lờ xoay xoay. Đầu óc Viên Phi Phi loé sáng, nhớ đến một chút sự việc sớm nay. “Ông chủ, sáng sớm hôm nay có phải đã có người tới?” Trương Bình rũ mắt liếc nàng một cái, không nói gì, Viên Phi Phi lại bảo: “Hình như là một bà lão.” Trương Bình: “……” Viên Phi Phi nói: “Tới đây làm gì?” Trương Bình không nói gì, Viên Phi Phi suy nghĩ cẩn thận một phen, ráng nhớ được một chút đại khái. Khi ấy nàng đang còn nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ hồ, căn bản không có ý thức gì. “Ông chủ……”Viên Phi Phi kề mặt đến gần bên mặt Trương Bình, mắt trợn tròn nói: “Bà lão đó không phải là——“ Trương Bình thần sắc nghiêm trang nhìn nàng, Viên Phi Phi vẻ mặt khiếp sợ, la lớn: “Bà ta không phải là đã nhìn trúng ông rồi chứ hả ——!” Trương Bình: “……” Viên Phi Phi run rẩy lắp bắp: “Ông, ông chủ, bà ta so với ông mà nói, tuổi tác có phải là quá chênh lệnh rồi không……” Trương Bình không cách nào im lặng được nữa, hắn nhặt tờ giấy trên bàn lên. Không phải như thế, ngươi đừng đoán bậy. Viên Phi Phi thở phào một tiếng, nói: “Bà ta là ai?” Trương Bình cầm mẩu than ngẫm nghĩ một chút, viết xuống: —— Mã Bà. Hắn chưa viết xong, Viên Phi Phi đã biết rồi. “Bà ta chính là Mã Bà?” Viên Phi Phi rờ rờ cằm, nói: “Bà mối nổi danh ở phố Nam, bà ta đến tìm ông làm gì chứ.” Nàng ngắm nhìn Trương Bình, cười hì một tiếng, nói: “Đến giới thiệu người cho ông sao?” Trương Bình không biết vừa nhớ đến điều gì, chỉ ngầm cắn răng, không ngẩng mặt. Viên Phi Phi lại nói: “Còn không, lẽ nào là đến giới thiệu người cho ta?” Nàng lại cười hì hì nói: “Chỉ là ta xưa giờ toàn cải trang làm nam, bà ta đến giới thiệu cho ta một bé trai hay một bé gái đây, haha.” Trương Bình chợt đứng phắt dậy, Viên Phi Phi giật bắn mình lui ra sau mấy bước. Sắc mặt Trương Bình rất khó coi, hắn hạ mắt nhìn Viên Phi Phi, thần sắc khó đoán. Viên Phi Phi lập tức nói: “Ta chỉ giỡn tí thôi…..” Ngực của Trương Bình lên xuống phập phồng. Viên Phi Phi đứng ngược sáng, dáng hình mông lung, Trương Bình nhìn nàng, từ từ như mất hết sức lực, ngồi xuống lại trên ghế. Viên Phi Phi dè dặt tới gần, nắm lấy tay của Trương Bình. Nàng cảm nhận được Trương Bình hơi giật một cái, nhưng không hề rút tay ra. “Ông chủ, rốt cuộc là thế nào.” Trương Bình rũ đầu, nhìn mặt đất. Viên Phi Phi lắc lắc tay hắn, nói: “Có phải đói bụng rồi không?” Trương Bình: “……” “Ha.” Viên Phi Phi vốn tính trêu Trương Bình, nhưng bản thân lại là người cười trước. Trương Bình nâng mắt, nhìn nàng tươi cười, thần sắc dịu đi đôi chút. Viên Phi Phi nói: “Nói ta nghe xem.” Trương Bình cuối cùng lượm mẩu than lên lại, đem tất cả sự việc viết xuống giấy kể hết một phen. “Ui, biết ngay là đến giới thiệu người cho ông mà.” Viên Phi Phi ngồi xuống một bên, nói: “Lưu quả phụ……” Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, nói: “Hình như ta nhớ là bán dầu đầu phố nhỉ.” Trương Bình gật đầu. Viên Phi Phi nói: “Ông nói với Mã Bà như thế nào.” Trương Bình nhớ đến sự bất đắc dĩ của mình lúc đó, lắc đầu lia lịa. Viên Phi Phi: “Ông không đồng ý?” Trương Bình gật đầu. Viên Phi Phi: “Bộ dạng không tồi.” Trương Bình ngước mắt nhìn nàng. Viên Phi Phi cười đến méo mó cả mặt, nói: “Thật mà, ông không đi coi thử?” Trương Bình lấy tay ra hiệu. Đừng nói bậy. Viên Phi Phi: “Mặt ông cũng không chịu xem, sao đã từ chối rồi.” Trương Bình im lặng một hồi, ra hiệu nói —— Ta có khuyết tật trên người, không muốn liên luỵ đến ai. Viên Phi Phi bàng hoàng. Trương Bình ra hiệu xong câu này liền nhìn xuống mặt đá xanh xám bên cạnh, lặng lẽ không còn biểu thị gì khác. Viên Phi Phi đứng trước mặt hắn, khuôn mặt trầm lắng của hắn khuất trong bóng râm của bóng hình nàng. Viên Phi Phi nhìn một Trương Bình như vầy, trong lòng bỗng sinh ra một loại cảm giác không sao hình dung được. Nàng thường thấy Trương Bình giống như một khối sắt, trải qua bao phen tôi luyện, từ từ thành hình, cũng từ từ lắng đọng. Bất kể là nắng đẹp gọi mời của xuân hạ hay rét buốt thấu xương của thu đông, hắn vẫn trơ trơ một dạng. Trước đây có một lần, nàng đi chơi bên ngoài với Tám Chó Bùi Vân, lúc về hơi trễ, khi về đến đầu ngõ, liền thấy Trương Bình lưng dựa vào cánh cổng, ngồi trên bậc thang đá, bên tay là một ấm trà, giống như đang ngây người. Lần đó không biết thần sai quỷ khiến làm sao mà nàng lại không bước tới, cũng không lên tiếng, chỉ đứng trong góc tối nhìn hắn. Trương Bình ngồi ngây ngốc ở đó một canh giờ, lâu lâu nhấp chút trà. Hắn tựa như đang nhìn chân tường đối diện, cũng tựa như đang nhìn cỏ dại mọc ven tường. Biểu tình của hắn từ đầu đến cuối không hề có bất cứ biến hoá nào, mãi đến khi Viên Phi Phi đứng mệt rồi, mới lên tiếng gọi hắn. Khi ấy Viên Phi Phi cũng có cảm giác là lạ, chỉ là khi đó nàng không để ý nhiều, cũng không phân tích thêm. Đến nay cảm giác ấy lại trỗi dậy trong lòng, nàng rốt cuộc đã hiểu. Mấy dặm hồng trần, Trương Bình đã không còn màng đến, đớn đau hay trầm mê, đang khi muôn người đều ngụp lặn trong bể tình, hắn đã sớm đứng ở cuối con đường. Đối mặt với thế sự, hắn xa lánh, trầm mặc, ngay cả tiếng thở dài cũng dè xẻn cho ra. Cam chịu. Hắn đã đành cam chịu. Viên Phi Phi ngồi cỡi ngược trên ghế, hai tay chống cằm nhìn Trương Bình, hồi lâu sau, mặt không mang biểu tình nói: “Ta đói bụng.” Trương Bình ngước đầu, Viên Phi Phi ngáp một cái, nói: “Thịt băm xào trứng gà nhé——“ Trương Bình nhìn Viên Phi Phi, một chốc sau ra khỏi phòng. Viên Phi Phi nằm bò trên bàn, nghĩ trong lòng, hắn cũng không phải là vĩnh viễn không thở dài đâu. Chỉ một lát sau, Trương Bình đã làm xong cơm, bưng vào. Viên Phi Phi dùng đũa gắp một miếng trứng gà rõ lớn bỏ vào miệng, Trương Bình lại gắp thêm vào chén cho nàng một miếng khác. Viên Phi Phi ôm chén vùi đầu ăn ngấu nghiến, Trương Bình ngồi một bên không làm gì, chỉ lâu lâu rót thêm trà cho nàng. Viên Phi Phi ăn một hồi, động tác từ từ chậm lại, nàng nhìn Trương Bình một cái, bảo: “Còn có gì muốn nói?” Trương Bình không nhúc nhích. Viên Phi Phi lại nói: “Ông chủ à, ông nghẹn vầy không khó chịu sao.” Trương Bình: “……” Viên Phi Phi cười một tiếng: “Tuỳ ông thôi.” Nàng không ép Trương Bình nữa, thoải mái dùng cơm. Lúc nàng ăn sắp xong, Trương Bình bỗng nắm lấy cổ tay của nàng. Viên Phi Phi ngước đầu: “Hả?” Trương Bình có vẻ hơi ngần ngại, Viên Phi Phi nhướn một bên mày. Trương Bình do dự một chút, rốt cuộc ra hiệu một câu. Có muốn xây thêm gian phòng không. Viên Phi Phi tưởng mình nhìn nhầm rồi. “Cái gì?” Xây thêm gian phòng. Viên Phi Phi nhìn quanh một vòng theo phản xạ, nói: “Sao, phòng này sắp sập à?” Trương Bình lắc lắc đầu, Viên Phi Phi: “Vậy xây phòng mới cái gì.” Ánh mắt của Trương Bình có chút phân tán, ngón tay thon dài căng thẳng co duỗi mấy phen, rồi lại ra hiệu. Ngươi……Ngươi đã lớn rồi. Viên Phi Phi gật đầu. “À.” Nàng xoải chân, nói: “May đồ mới cho ta?” Trương Bình nhìn Viên Phi Phi sắc mặt nghiêm túc. Ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi. Viên Phi Phi rút chân vào, ngồi lại chỗ cũ, nói: “Được, vậy ông tiếp tục nói đi.” Viên Phi Phi nghiêm túc thì đến lượt Trương Bình bắt đầu căng thẳng. Ngươi mà đã lớn rồi, thì……ta xây thêm một gian phòng nữa vậy. Viên Phi Phi xoay đầu nhìn ra sân một cái, nói: “Ông muốn xây ở đâu, hết chỗ rồi.” Do ý nghĩ này chỉ vừa mới thành hình, Trương Bình cũng không có kế hoạch cụ thể nào. Điều đó sau này tính, ta chỉ muốn hỏi trước xem ngươi có chịu không. Viên Phi Phi cười nói: “Trước tiên ông hãy nói xem tại sao ta lớn rồi thì phải xây thêm phòng.” Trương Bình: “……” Viên Phi Phi: “Nói đi.” Ngươi tuy cải trang làm nam nhân, nhưng nói cho cùng thì vẫn là một cô gái, lỡ may…… Trương Bình ra hiệu giữa chừng, ngón tay dừng trong không trung. Hắn nhìn cô bé đang tươi cười trước mặt, không biết sao lại hơi ngại ngùng. Trương Bình cười khổ trong lòng, hắn nuôi nấng cô bé này đã được hơn năm năm, trong năm năm đó bao nhiêu trò điên khùng kỳ quái gì cũng đều đã trải qua rồi, vẫn chưa từng có lần nào mang cảm giác ngại ngùng như thế này. Hắn hít sâu một hơi, ra hiệu tiếp —— Ngươi là con gái con rứa, trước đây nhỏ tuổi đã đành, bây giờ lớn rồi, nếu còn ở chung phòng với ta, hàng xóm mà biết được, ta sợ sẽ làm hỏng danh tiết của ngươi. “HAHAHAHA ——!” Trương Bình vừa ra hiệu xong, Viên Phi Phi liền ôm bụng lăn ra cười ầm ĩ. “Hỏng danh tiết của ta, hahahahaha!” Viên Phi Phi cười đến thở không ra hơi, Trương Bình ngó nàng, tay chân cứng đờ, khuôn mặt hiếm khi đỏ lên. Ngươi đừng cười nữa mà. Viên Phi Phi: “hahahaha ——!” Trương Bình giơ tay, muốn ấn vai của Viên Phi Phi xuống, ai ngờ nàng đã đi trước một bước, nắm chặt lấy cổ tay của Trương Bình. Nàng bỗng dưng không cười nữa. “Trương Bình, ông muốn giở trò hy sinh quên mình gì, đó là tuỳ ông, nhưng mà……” Viên Phi Phi chợt sấn tới, Trương Bình thoái lui nửa thước. Giọng Viên Phi Phi nhẹ nhàng như bay: “Nhưng mà, ông đừng hòng kéo theo ta.” Nói đoạn, nàng buông tay Trương Bình, đứng dậy bỏ đi.