Người Ở Nơi Tịch Lặng
Chương 17 : Đại thúc tới cửa rồi !
Trăng treo trên cao lạnh lẽo soi xuống mặt đất.
Thành Kỳ Thuỷ đã sớm say giấc, vừa ra giêng, hầu hết mọi nhà đã tháo lồng đèn xuống, bóng đêm càng thêm u tối.
Thành Kỳ Thuỷ đã tồn tại gần hai trăm năm, các khu vực trong thành trấn đã tự hình thành tuỳ theo xu hướng.
Dựa vào phía nam là nơi sáng giá nhất trong thành, chủ nhân của các căn hộ nơi đây gồm quan viên và các thế gia, kế đó là phía đông, gồm các thương gia danh tiếng, tiếp nữa là phía tây và phía bắc, đều là nơi của các thường dân còn lại, thành phần hỗn tạp nhất của thành Kỳ Thuỷ tụ tập ở phía tây bắc.
Lúc này, có hai kẻ đang ngủ gật trước một mái nhà tranh tầm thường vùng ngoại ô phía bắc của thành Kỳ Thuỷ.
Muốn ngủ một giấc dưới trời đông rét buốt như thế này cũng không dễ, bọn họ cuộn người rúc trong chiếc áo lạnh cũ nát, tay nhét dưới nách. Tuy đã làm như vậy, bọn họ vẫn không thoải mái nhập mộng được, chỉ ráng chịu lạnh mà nhắm mắt nghỉ ngơi tạm bợ.
Không lâu sau, trong bóng tối có một bóng người chậm rãi đi tới.
Mãi đến khi bóng người ấy đứng ngay trước mặt, hai tên kia mới phát giác. Một trong bọn họ mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa ngước lên liền thấy một thân hình cao lớn chắn ngay trước mặt, đen ngòm, rất doạ người.
“Ối trời, gì thế này.” Tên đó la lên một tiếng, muốn đứng dậy, nhưng ngồi xổm hồi lâu tê chân, nhất thời đứng không nổi đành cứ vậy ầm ĩ dưới đất.
“Ai đó, tối lửa tắt đèn chạy rông làm gì?”
Bóng người lẳng lặng, đứng sừng sững ngay trước mặt hắn.
Tên ấy co duỗi chân một chút, từ dưới đất đứng lên, đá đá đồng bọn bên cạnh.
“Dậy!”
Tên bên cạnh thức dậy, ngáp một cái rồi đứng lên, cũng ngước nhìn bóng người kia.
“Ai, mau nói tên ra.”
Bóng người vẫn không có động tĩnh, chỉ sải bước chực tiến vào trong căn nhà nhỏ.
“Ê ê.” Hai kẻ giữ cửa lao ra đẩy bóng người một cái, “Người nào, đừng kiếm chuyện với bố.”
Vai của bóng người bị đẩy một cái, bước chân khẽ ngừng, hắn ngẩng mặt, ánh trăng hắt lên một khuôn mặt rất bình thường, chính là Trương Bình.
Trương Bình không lui bước, hắn cao hơn hai tên kia không ít, hiện giờ đứng trước mặt họ không nói một lời, đối mặt mang theo một loại áp bức vô hình.
Hai tên kia cũng cảm thấy người tới không hiền, một trong hai tên ra dấu bằng ánh mắt, tên khác quay đầu bước vô trong căn nhà.
Tên còn lại đứng đối mặt với Trương Bình, dùng thân chắn cửa, không cho Trương Bình có cơ hội đi vào.
“Ngươi rốt cuộc là loại người nào, tới đây làm gì.” Tên ấy sắc mặt không thân thiện, hỏi thêm vài lần nữa, nhưng hắn hỏi cách gì Trương Bình cũng không có phản ứng.
“Ranh con, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt….” Hỏi hoài không được đáp, tên ấy tức điên, tay nắm thành quyền, nhè mặt Trương Bình mà đấm.
Trương Bình hất cổ tránh.
“Quân chó chết!” Tên kia tiếp tục tung thêm mấy quyền, cú nào cũng nhắm vào đầu Trương Bình, Trương Bình hất đầu, lách mình, nghiêng vai, chuyển thắt lưng, tên kia chưa từng đụng được hắn.
“Mẹ mày!” Tên kia không nhịn được tiếng chửi, tự biết bản thân đã gặp cao thủ, không xuất chiêu nữa. Hắn lui hai bước, đợi tên phía bên trong.
Sau khi đã tránh ra, hắn vô ý liếc xuống thì thấy chân của Trương Bình từ khi sải một bước tới đến giờ chưa hề xê dịch.
“…….” Ánh mắt hắn đầy cảnh giác nhìn Trương Bình chằm chằm, người kia mặt vẫn bình thản đứng yên.
Tên ấy chỉ cảm thấy người này mặt trông rất quen, nhưng không sao nhớ ra được.
Ngay lúc này, có vài người bước ra từ bên trong, trừ kẻ vừa chạy vô còn có thêm 3 người khác. Bọn họ khoác trên người áo lạnh cũ nát, đầu tóc bù xù, mặt mày dơ bẩn, hai người trong đám còn đang ngáp, rõ ràng là mới bị đánh thức.
“Râu Xồm, là hắn.” Kẻ dẫn đầu chỉ tay, mọi người đều nhìn về phía Trương Bình.
“Râu Xồm” là một người đàn ông tong teo, sắc mặt tái mét, toàn thân ám mùi thuốc phiện, chạc bốn mươi mấy tuổi. Đôi mắt của hắn nửa nhắm nửa mở, lờ đờ nhìn theo tay chỉ.
“Nhãi ranh, người phương nào, đến đây bán mạng hay mua mạng, còn không thì…….”
Trương Bình lẳng lặng không lời, lại sải thêm một bước, Râu Xồm chau mày.
“Vậy thì chính là tới ăn đòn…….” Râu Xồm vuốt vuốt cằm, hai tên bên người hắn lập tức xông ra, một người xuất quyền nhắm phía trên, một người xoải chân nhắm phía dưới, trên dưới phối hợp chặt chẽ, nhanh nhẹn hơn mấy tên canh cửa vừa rồi rất nhiều.
Trương Bình vẫn mím chặt môi như cũ, ánh mắt kiên định sáng quắc.
Chân vừa quất đến, Trương Bình bình tĩnh nhảy, khi quyền cũng đồng thời phóng tới, Trương Bình không đỡ, chỉ dụng lực uốn mình trên không trung, sau đó chống tay xuống đất dùng hai chân xuất chiêu, một chân trúng bụng của kẻ đá, chân kia trúng lưng của kẻ đấm.
Hai kẻ nọ chỉ cảm giác được một cỗ khí lực lớn đến từ mũi chân của Trương Bình, đồng thời nghe một tiếng quát rất trầm.
Hai kẻ lập tức bay ra xa hai trượng, trái một tên, phải một tên.
Cùng lúc ấy, Trương Bình mượn lực của cú đá để chuyển mình, chân nhẹ nhàng chạm đất.
Lại tiếng thêm một bước.
Cặp mắt lờ đờ của Râu Xồm bừng tỉnh.
“Thủ pháp này…….. hỗn nguyên lộ số của Khuất gia……..” Chẳng lẽ lại là người của Khuất gia, Râu Xồm lập tức gạt đi ý nghĩ này, không thể nào, Khuất gia sẽ không đi kiếm chuyện với bọn hắn, vậy thì——
Râu Xồm bỗng dưng nhớ đến một người, hắn ngẩng phắt đầu, quan sát Trương Bình kỹ lưỡng, như là muốn từ mặt mũi của hắn moi ra điều gì đó.
“Quả nhiên……” Râu Xồm vỗ tay gọi hai người kia rút về.
“Ngươi đứng yên đây chờ.” Hắn nói xong quay lại vào nhà.
Trương Bình đứng phía sau, không còn tiếp tức tiến tới. Mấy tên kia bị hắn làm ngã đều quay lại đứng chắn trước cửa.
Trương Bình không có ý xê dịch, đứng lặng lẽ trong bóng đêm chờ đợi.
Không lâu sau, Râu Xồm lại từ trong căn nhà bước ra, gọi một tiếng.
“Vào đi.”
Bước chân Trương Bình vững trãi trầm lặng, theo sau Râu Xồm tiến vào trong căn nhà.
Căn nhà này tuy bên ngoài trông nhỏ bé tồi tàn, nhưng một khi vào đến bên trong thì như một cái động càn khôn, ngay cửa có một lối chắn gió dẫn đến sau nhà, trong phòng không để bất cứ một thứ gì ngoài một địa đạo cỡ một trượng ở trên sàn. Địa đạo thoạt nhìn không sâu, từ ngoài nhìn vô có thể thấy được hút ánh sáng từ dưới hắt lên.
“Vào đi.” Râu Xồm lạnh lùng nói một câu sau lưng Trương Bình. Trương Bình liếc hắn một cái, sau đó theo bậc thang của địa đạo mà bước xuống.
Râu Xồm theo gót Trương Bình cùng xuống dưới.
Dưới bậc thang là một cái hầm lớn trống rỗng, có vài khối đá, giữa hầm là một bồn than nóng đang cháy lập loè, phía trong cùng của căn hầm là vài cái trường kỷ gỗ, bên trên có vài người đang ngủ.
Lúc Trương Bình xuống đã gây nên vài tiếng ồn, người ngủ dưới hầm trở mình vài lần, xuýt nữa rớt xuống khỏi trường kỷ, giật mình kịp thời thức giấc.
Bọn họ nhìn Trương Bình, vài ba kẻ kéo nhau tụ tập giữa hầm.
Trương Bình không nhìn bọn họ, sau khi xuống bậc thang chỉ nhằm vào cuối hầm mà đi.
Đôi ba kẻ tiến lên muốn cản hắn, sâu trong hầm truyền đến một câu: “Tránh hết ra.” Giọng nói ấy trầm khàn, khào khào, giống như cổ họng đầy đàm, khạc không lên nuốt không xuống, nghe rất tởm lợm.
Mọi người nghe lệnh, toàn bộ nhường đường, Trương Bình tiến lên.
Sâu trong hầm tối có một kẻ đang ngồi co ro rụt cổ bọc trong chiếc áo khoác rất dày, đầu chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc, trên mặt loang lổ chỗ xanh chỗ vàng mưng mủ, có chỗ đang chảy ra, đứng từ xa đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Đây không phải ai khác, chính là Bệnh Hủi mà Viên Phi Phi đã từng nhắc đến.
Trương Bình đến trước mặt hắn, Bệnh Hủi mở đôi mắt vàng đục, chậm rãi nói:
“Anh bạn trẻ…….. khách hiếm nha.”
Trương Bình lấy từ trong mình ra một tờ giấy, trao cho Bệnh Hủi. Bệnh Hủi nhận lấy, mở ra xem, nheo mắt nghĩ ngợi.
Trương Bình khẽ vuốt cằm, ánh mắt trầm ngâm nhìn Bệnh Hủi chằm chằm.
Bệnh Hủi bị hắn chiếu tướng, cười hì hì nói: “Ngươi đừng nhìn lão như thế, đây không phải là lão bảo người ta làm.”
Trương Bình nhíu mày.
Bệnh Hủi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, anh bạn, ngươi phải xem cho đúng người mới được………”
Trương Bình nhấc tay chỉ vào tờ giấy trong tay Bệnh Hủi, Bệnh Hủi u ám nhếch mép: “Thập Bát Đường buôn bán rõ ràng, kẻ ra người vào như thế nào lão không nhầm lẫn được, không cần dối ngươi. Tuy nhiên——“
Bệnh Hủi ngưng một chút, Trương Bình đợi hắn nói tiếp.
Bệnh Hủi im lặng trầm ngâm, sau đó bảo: “Người này, ta cũng biết.”
Trương Bình tiến lên một bước.
Bệnh Hủi giơ tay, năm ngón tay như móng gà ngăn trước mặt Trương Bình, hắn u ám nâng mi mắt, cười vui vẻ. “Nhưng anh bạn trẻ cũng không thể nào khơi khơi mà biết…….” Nói đoạn hai ngón tay của hắn vê vê vào nhau.
Trương Bình nhếch mày, Bệnh Hủi vẻ mặt tham lam, nói: “Ngươi đến tìm ta, không phải là vì muốn tìm người sao……”
Trương Bình cười lạnh một tiếng, lấy từ bên hông ra nửa bọc tiền ném cho Bệnh Hủi. Bệnh Hủi đón lấy đổ ra tay đếm.
“Hà hà, anh bạn trẻ, tới đây.” Hắn ta nhét bọc tiền vào trong người, gọi Trương Bình tới. Trương Bình đến bên hắn, Bệnh Hủi đứng lên.
Thân hình hắn vốn không cao, lại gù lưng, đứng cạnh Trương Bình kém hai cái đầu, Trương Bình sống lưng thẳng tắp, cũng không vì thế mà khom lưng tiếp hắn, chỉ hạ ánh mắt nhìn.
Bệnh Hủi ngước đầu, nói vài câu với Trương Bình.
“Anh bạn, Lưu Tứ phen này chuốc hoạ lớn, cho dù ngươi không ra tay, mấy người của Kim Lâu cũng sẽ không để cho hắn yên, sao không ngồi nhà hưởng nhàn chứ…….”
Trương Bình lẳng lặng không lên tiếng, lạnh lùng nhìn Bệnh Hủi.
Bệnh Hủi hiểu ra ý hắn, thấp giọng cười hai tiếng, nói: “Được được, lão không nhiều lời. Anh bạn, ngươi nhớ lời ta nói, ra khỏi cửa, cứ theo hướng này mà đi ……”
Bệnh Hủi chỉ rõ vị trí của kẻ sinh sự Lưu Tứ, vừa nói xong, Trương Bình xoay người đi ra ngoài. Bệnh Hủi cất tiếng cười chói tai sau lưng hắn.
“Anh bạn, lão nghe nói đứa trẻ ấy bán rẻ vào nhà ngươi rồi nhỉ……”
Bước chân của Trương Bình khựng lại.
Bệnh Hủi lại nói: “Lão và sư phụ của nó đã từng gặp mặt, chậc chậc, lão vẫn nhớ đứa trẻ ấy, thật là vừa lanh lợi vừa mướt……” Bệnh Hủi tắc lưỡi khen ngợi, còn tính nói thêm gì nữa, bỗng trông thấy sắc mặt của Trương Bình vừa quay đầu lại.
Bốn mắt gặp nhau, Bệnh Hủi rét run, không dám nói thêm câu nào.
Dưới ánh mắt của mọi người, Trương Bình lặng lẽ rời đi.
Hắn đi rồi, người còn lại trong hầm muốn ngủ lo ngủ, cần canh gác lo canh gác. Râu Xồm chạy đến bên Bệnh Hủi, thấp giọng nói: “Vừa rồi có phải——“
Bệnh Hủi giơ tay ngăn lời, khẽ thật khẽ “ờ” một tiếng.
Râu Xồm cười nhạo một tiếng, nói: “Sau sự việc đó, tên ấy vùi mình ở lò rèn bên phố Tây, lâu lắm rồi không thấy được lấy một lần, đến cả mặt mũi hắn cũng quên rồi.”
Bệnh Hủi cười hà hà, nói: “Phen này không phải đã thò mặt ra rồi sao.”
Râu Xồm nói: “Có phải hắn đến hỏi chuyện hôm bữa của Kim Lâu.”
Bệnh Hủi gật gù: “Không sai.”
Râu Xồm nói: “Sáng nay mấy hộ vệ của Kim Lâu tới, đánh anh em giữ cửa của chúng ta, tìm đến ta ta nói kẻ làm ra chuyện đó không dính dáng đến chúng ta, bọn hắn hết cách, cũng chỉ bỏ đi.”
Bệnh Hủi ho khan hai tiếng, phun đàm ra một bên.
“Vốn chẳng dính dáng! Haizz, chuyện lớn thì cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, chỉ trách mấy tên ranh đó không có một chút bản sự, đi doạ người mà cũng để lộ tung tích, việc này để mặc cho Kim Lâu, chúng ta miễn nhúng tay.”
Râu Xồm gật đầu, im lặng một lát, lại nói: “Tên Trương Câm kia…….vì sao lại đi nghe ngóng chuyện này.”
Bệnh Hủi nghe câu này cười gian, nhưng không đáp. Râu Xồm lẩm bẩm: “Ta nhớ trước đó hắn đã ít nói, thanh khí rầu rầu, ra ngoài giao thiệp cũng toàn nấp sau lưng Kim Khoát…….”
Bệnh Hủi nhắm mắt hồi lâu sau chậm rãi nói một câu”
“Râu Xồm, ngươi cũng đừng bị mù quáng……”
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
23 chương
47 chương
5 chương
107 chương
73 chương
281 chương