Mấy hôm sau, trong tiết sinh hoạt lớp buổi chiều, lúc tôi đang đọc thì người bên trái dùng khuỷu tay khẽ huých cánh tay tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy Trương Dịch khẽ mỉm cười. Nụ cười của cậu ấy đơn thuần và sạch sẽ, tựa như tia nắng rực rỡ cuối xuân, mang theo lực xuyên thấu chiếu rọi khắp mọi nơi. “Cái này, trả cậu.” Cậu ấy đẩy quyển sách được bọc trong bọc sách qua, có bốn góc đều nhau, góc nào cũng cứng cáp và thẳng thớm. Tôi lật lật trang bìa ra, là quyển tập 1 của tôi. “Không cần khách sáo.” Tôi mỉm cười, sau đó bắt đầu cảm thấy ảo não: Vì sao tôi không có nụ cười ngọt ngào như Hạ Vi Vi nhỉ? “Tiếp theo.” Cậu ấy vươn tay, bàn tay mở ra ở trước mặt tôi, ngón tay thon dài, ngón trỏ còn dán một cái urgo. “Tay cậu sao vậy?” Tôi theo bản năng hỏi nhiều thêm một câu. “Chơi bóng, bị thương.” Cậu ấy không để bụng liếc một cái, tay vẫn mở như cũ: “Sách, cậu hứa cho tôi mượn rồi mà.” “Trương Dịch, cậu đọc sách nhanh như thế, không ảnh hưởng đến việc học bài sao? Ba mẹ cậu mặc kệ à?” Tôi nghi ngờ cấu tạo đại não của người với người khác nhau. Nếu không tại sao tôi đọc sách ngoại khoá thì bị coi là hết thuốc chữa, còn cậu ấy đọc thì được coi là đọc nhiều sách vở? “Làm bài tập xong rồi, đọc sách chỉ tính là thư giãn thôi.” Giọng cậu ấy bình tĩnh: “Học sinh ai cũng vậy, chỉ cần cậu học giỏi, một tốt che trăm xấu.” Cậu ấy dừng một chút: “Khi còn học cấp hai, tôi cực mê đọc truyện, đến lúc thi thì xếp thứ 3 từ dưới đếm lên. Về nhà mẹ tôi dùng chổi lông gà đánh tôi 12 phát, đánh đến khi sau lưng nở hoa tưng bừng mới thôi.” Tôi hít hà một hơi. 12 phát, cậu ấy nhớ rõ vậy luôn. Cậu ấy dùng tay mô tả lại: “Cái chổi lông gà “bụp” một cái rồi gãy luôn.” Tôi nói không nên lời. Có lẽ, tôi chỉ không muốn thừa nhận: Nếu mẹ cũng đánh tôi, chắc tôi không đến mức như ngày hôm nay. Thất bại thảm hại như vậy, rối tinh rối mù, hết đường xoay xở. Nhưng mà, vì sao mẹ tôi không hề quan tâm thành tích của tôi một chút nào chứ? Nỗi oán hận tựa như một con giun đất, lặng lẽ lớn lên trong lòng tôi, uốn lượn nhẹ nhàng. Rốt cuộc vẫn nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó ——” Cậu ấy dừng lại, ánh mắt sáng ngời trở nên mơ hồ: “Sau này tôi trở thành con ngoan trò giỏi trong miệng mọi người, thi cử đứng nhất, đoạt giải này nọ, mẹ không còn quản tôi nữa.” “Rốt cuộc vẫn thỏa hiệp.” Tôi liếc cậu ấy một cái. “Có nhiều lúc thỏa hiệp không hẳn là thua cuộc.” Cậu ấy giải thích, tay vẽ trên bàn không theo quy tắc nào, ánh lên dưới nắng chiều. “Ồ ——” Tôi đáp lại. “Trở thành học sinh giỏi, đối với cậu thì chẳng khó chút nào.” Cậu ấy nhìn sách giáo khoa trên tay, giọng nói trầm thấp và nhẹ nhàng. “Nghe giống những lời cằn nhằn của bà ngoại tôi thật.” Tôi nói đùa. “Thật mà, cậu thông minh như vậy, nên cho bản thân một cơ hội chứ.” Cậu ấy vẫn không tức giận. Thông minh ư? Từ khi bước chân vào tiểu học năm lên 7, cái tính từ này càng ngày càng cách xa tôi. Cơ hội? Cơ hội là gì cơ? “Trở thành con ngoan trò giỏi được mọi người công nhận, giải tỏa áp lực, làm điều cậu muốn, không phải không có những cơ hội này. Thật ra như cuốn sách này nói, tự do là tự do có kỷ luật, kỷ luật là kỷ luật có tự do, trên thế giới này chuyện gì cũng có quy tắc riêng của nó.” Triết lý quá, từ miệng cậu ấy nói ra, nghe cứ bị nhịu kiểu gì ấy. Tôi im lặng, mặc dù cảm thấy cô gái thông minh cậu ấy đang nói đến không phải là mình, nhưng tôi không khỏi suy nghĩ: Có lẽ tôi có thể cân nhắc đề nghị của cậu ấy thử xem? “Đi ngược lại những quy tắc đã được mọi người công nhận, có thể thành công nhưng chưa chắc đã vui vẻ. Đôi khi thỏa hiệp một chút có thể sẽ nhận được những bất ngờ không lường trước được…” Cậu ấy nhìn tôi: “Đủ mạnh mẽ, sẽ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.” Đáy lòng có thứ gì đó nổ “bùm” một tiếng, những mảnh vỡ khơi dậy lớp bụi cũ kĩ. Tôi chợt nhận ra, thật ra lời cậu ấy nói không hề sai. Nhưng lại cảm thấy xấu hổ: Sao tôi phải nghe lời cậu ấy chứ? Mang theo vài phần chỉ điểm, vài phần dạy bảo, một chút trưởng thành, đôi phần từng trải, ngay từ ban đầu chúng tôi đã không cùng một loại người. Điều đó có nghĩa là, dù có thế nào đi chăng nữa cũng sẽ vĩnh viễn không tương phùng? Lòng tôi chợt thắt lại, ngực cứ tưng tức, phập phồng theo hơi thở, rất khó chịu. “Chẳng phải cậu muốn mượn sách à? Nhớ trả đúng hạn.” Tôi đẩy cuốn tập 2 ra trước mặt cậu ấy, cậu ấy hơi ngây ra một lúc rồi mới nhận. Tôi thuận tay tháo bọc sách cuốn tập 1 ra rồi nhét vào tay cậu ấy: “Không cần phải bọc mới đâu, cái này vẫn dùng được.” Cậu ấy sững sờ, sau đó cầm lấy bọc sách, dùng ngón trỏ dán urgo miết lấy góc bìa sách rồi lau từng chút một. “Bọc sách kỹ vậy, cẩn thận cứ như con gái ấy.” Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí đông cứng. Cậu ấy bật cười, vươn tay ra cầm cuốn tập 2 lên rồi bọc lại: “Tôi còn tưởng cậu chê tôi làm chuyện thừa thãi.” Tôi lườm cậu ấy một cái: “Làm gì có, người ta giữ gìn sách giúp tôi tôi cảm ơn còn không kịp.” Cuối cùng chúng tôi nhìn nhau cười. Loáng thoáng thấy Hạ Vi Vi ngẩng đầu nhanh chóng liếc chúng tôi một cái, ánh mắt phức tạp, sau đó lập tức cúi đầu tiếp tục làm bài tập. Tôi vờ như không thấy gì cả.