Thái Niễu gật đầu, giơ chìa khóa lên: “Tôi tới đưa chìa khóa xe.” “A, cái này đưa cho tôi được rồi.” Cô gái nhận lấy chìa khóa, “Muốn vào trong ngồi một chút không?” “Không, không cần.” Thái Niễu cười cười, “Tôi đi trước. Hẹn gặp lại.” Rời khỏi chung cư của Trương Cảnh Trí, Thái Niễu đi đến trạm xe buýt gần nhất, sau khi đi hai tuyến xe cuối cùng cũng tới nhà, ngước nhìn sắc trời đã sắp tối. Thái Niễu bước vào nhà, mở tủ lạnh lấy hai quả trứng, chuẩn bị bỏ vào chảo chiên, thì điện thoại di động vang lên, bỏ trứng xuống, lấy điện thoại lên nghe. “Tiểu Niễu, Thế nào rồi?” Thanh âm trầm thấp của Trương Cảnh Trí vang lên trong điện thoại. “Cậu út, con thất bại rồi.” “Thất bại?” Thái Niễu bĩu môi, “Chiếc xe, với bộ y phục kia không hợp với con, còn nữa, dù họ có coi trong con thế nào, thì con cũng không phải là người kia. Xin lỗi cậu.” Trong điện thoại chợt vang lên tiếng cười nhỏ, tiếng cười trầm thấp kéo dài thật lâu. Nghe tiếng cười trong điện thoại mặt Thái Niễu đỏ như trái cà chua chín, quẫn đến nỗi không biết nói gì. Cười được một lúc thì Trương Cảnh Trí lên tiếng: “Rất tốt, Tiểu Niễu, cháu làm tốt lấm. Nghỉ ngơi thật tốt, lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Thái Niễu cúp máy suy nghĩ không hiểu tại sao mình lại được khen, giờ mới nhớ quên hỏi cô gái đó là ai rồi. Bạch Kỳ Trấn điện cho Trương Cảnh Trí nói tiểu Niễu đem xe trở về rồi, lúc đó Trương Cảnh Trí chỉ gật đầu, rồi không nói gì, đến lúc rảnh rỗi mới điện cho Tiểu Niễu. Bạch Kỳ Trấn thấy lãnh đạo hương xuân phơi phới từ phòng làm việc đi ra, cũng tò mò hỏi, “Bao nhiêu điểm?” “Điểm Max.” Bạch Kỳ Trấn cười nói: “Chúc mừng lãnh đạo.” Lần này nhất định hắn sẽ không bị phu nhân điện thoại thúc giục hắn sắp xếp cho lãnh đạo đi xem mắt rồi. Trương Cảnh Trí lắc đầu cười, “Bây giờ chúc mừng còn sớm, đúng rồi, ngày mai giúp tôi hủy mấy cuộc xã giao vào buổi tối.” “Không thành vấn đề.” “Kỳ Trấn, ngươi cũng nên tìm một người vợ được rồi nha.” Nghe Trương Cảnh Trí hỏi, Bạch Kỳ Trấn không khỏi cảm thán, nói thế nào lại tính đến hắn rồi. “Lãnh đạo, tôi….” “Năm nay nên quyết định được rồi, cũng không thể cứ một mình mãi được, chú Bạch chờ bồng cháu đến cả tóc cũng bạc rồi.” Mẹ của Bạch Kỳ Trấn là giáo viên trường đại học mà Trương Cảnh Trí đã từng học. Hai người vừa đi vừa nói vừa hướng bên ngoài ký túc xá mà đi, ngừng một chút rồi Trương Cảnh Trí lại nói tiếp, “Sang năm đem chuyện này giải quyết, cuối năm tiến hành.” Mấy nhân viên thấy hai người lễ phép chào, liền nghe thấy bọn nói cái gì “giải quyết” rồi “tiến hành” gì đó, nên nghĩ rằng hai người đó đang nói công sự, sao lại nhìn thấy mặt của bí thư Bạch có chút khó coi, cứ nghĩ gần đây có vài hạng mục khó giải quyết! Nhưng bọn họ lại không biết rằng, “hạng mục khó giải quyết” kia chính là hôn sự của bí thư Bạch. Bạch Kỳ Trấn nhìn xe của Trương Cảnh Trí rời đi, rồi quay người đi về phía bãi đậu xe, thật ra thì hắn cũng sớm nghĩ thuê tài xế rồi, nhưng mỗi ngày cùng Trương Cảnh Trí chạy tới chạy lui, có tài xế cũng vô dụng. Trong nhà thúc giục hắn lấy vợ cũng không phải ngày một ngày hai gì, đảo mắt cái hắn đã ly hôn ba năm rồi, lúc ly hôn nhà cửa, tiền của hắn tất cả đều cho vợ trước, không vì cái gì khác, chẳng qua là cảm thấy một cô gái tự mưu sinh cũng không dễ. Đến khi hắn có được vị trí như ngày hôn nay, thì cũng có một chút dư giả, đi theo Trương Cảnh Trí, một mực đi lên, hắn không dám nói mình chính là một người trong sáng, nhưng có thể nói một câu là hắn không làm việc gì thẹn với lòng. Hôn sự. Haiz, không phải chỉ có một mình hắn nhìn tiểu Niễu lớn lên, trải qua một lần tan vỡ, hắn thật sự có chút sợ. Ở cái tuổi của bọn họ, có một tình yêu là đã xa xỉ lấm rồi. Trong đầu Bạch Kỳ Trấn chợt hiện lên một gương mặt trẻ tuổi, lắc lắc đầu cười, rồi khởi động xe. Nhưng xe chưa ra khỏi tòa Thị Chính, thì điện thoại di động lại vang lên, nhìn điện thoại thì thấy một dãy số lạ, dừng xe lại mới bắt máy. “Bí thư Bạch, tôi là Lưu Ly.” Thanh âm từ trong điện thoại truyền đến. Bạch Kỳ Trấn lễ phép hỏi: “Có chuyện gì sao?” “Tôi quấy rầy anh sao? Nếu anh bận cộng việc, chút nữa tôi gọi lại cho anh cũng được…..” Lưu Lý nói xong chuẩn bị cúp điện thoại. Bạch Kỳ Trấn không biết nên nói thế nào, liền trả lời: “Không có, tôi không có việc gì cả, tôi đã tan việc.” Nói xong, nghe bên kia có tiếng cười, làm hắn có chút ngượng ngùng. Điện thoại lại vang lên tiếng nói của Lưu Ly. “Bí thư Bạch khi nào có thời gian chúng ta đi ăn một bữa cơm, tôi biết có một nhà hàng có mấy món ngon…” “Thật xin lỗi, thời gian nghĩ của tôi không cố định.” Không đợi cô nói hết hắn đã cắt lời cô rồi vội từ chối, bên kia yên lặng mấy giây, ngay lúc Bạch Kỳ Trấn đang ảo não không biết có phải do mình thất lễ hay không, Lưu Ly lại nói. “Không sao, tôi có thể chờ đến lúc anh có thời gian, khi nào anh có thời gian thì gọi cho tôi. Vậy nha, lái xe cẩn thận một chút, tôi không quấy rầy anh nữa.” “Hẹn gặp lại.” “Hẹn gặp lại.” Bạch Kỳ Trấn cúp điện thoại, ngón cái vuốt vuốt điện thoại, cuối cùng, cười khẽ rồi bỏ điện thoại xuống, phát động xe. Lưu Ly cụp điện thoại giơ chân đá vào phòng của Thái Niễu nói: "Cậu với cậu út của cậu dạy hắn một chút,để cho hắn có thể nói vài lời dễ nghe với tôi.” Thái Niễu vừa cúp điện thoại của Trương Cảnh Trí, liền nghe thấy tiếng đạp cửa, nha đầu này không biết điên chuyện gì nữa, vừa tới liền la hét mình thích Bạch Kỳ Trần, muốn cưa đỗ hắn. “Đại tiểu thư à, tớ và cậu tớ không phải bà mai.” Lưu Ly bụm mặt kêu một tiếng, cũng vậy, cô không thể tưởng tượng cái kẻ nghiêm túc Phó Thị Trưởng Trương đó giúp gì cho cô. Nhưng là, cái bí thư Bạch này cũng khó khăn quá đi, không phải nói “Nữ truy nam, cách một tầng sa”(ý là dễ hơn….) sao! Thái Niễu nhín cô nổi điên cũng chỉ có thể than thở lắc đầu, bí thư Bạch cùng Lưu Ly? Thái Niễu một lần nữa lắc đầu. Lưu Ly định tâm lại nhất quyết muốn theo đuổi Bạch Kỳ Trấn, liền quay sang nịnh nọt hỏi Thái Niễu, thật ra thì Thái Niễu căn bản là không hiểu gì nhiều, cơ hồ là có hỏi cũng không biết. Lưu Ly thất bại, “Nếu không thì ngày mai tớ đến tòa Thị Chính chặn hắn lại thôi.” “Cậu điên rồi?” “Hẹn hắn không được, cũng không thể ngồi chờ nha.” Lưu ly vẻ mặt lộ hung quang, “Ba năm không ăn thịt, ta không tin hắn gặp ta có thể nhịn được!” “Đại tỷ, cái này có thể được sao?” Thái Niễu thẹn thùng mặt nóng cả mặt. Lưu Ly trừng mắt nói: “Tớ không thẹn thùng thì thôi, câu thẹn thùng cái gì. Nam nhân không phải đều có nhu cầu ư, tớ không tin cậu và Từ Lương Cẩm không có cái đó nha.” Cô nhìn chầm chầm Thái Niễu, thấy mặt của Thái Niễu càng ngày càng đỏ, khiếp sợ nói: “Tiểu Niễu, câu đừng nói với tớ, hai người thật sự là không có qua…Trời ơi, thời đại này mà vẫn còn những người như cậu, không trách được Từ Lương Cẩm qua lại với Tô Diệu Âm, tớ tha thứ cho hắn.” “Cậu đừng nói thế chứ, làm gì có chuyện đó!” Thái Niễu uất ức nói. Lưu Ly im lặng triệt để, giơ tay lên vỗ vỗ miệng mình, “Nhóc con, nếu tớ là nam nhân tớ nhất định sẽ cưới cậu, một cô gái thuần khiết như vậy, đoán chừng chỉ còn một mình câu.” Thái Niễu đỏ mặt, “Cậu đã cái kia cái kia rồi à?” Lưu Ly nói “Cắt” một tiếng, “Chị của em hai mươi tuổi không có gì là chưa trải qua nhé.” Nói xong còn vỗ vỗ vào đầu cô, cười ha hả lại nói tiếp, “Tiểu xử nữ, không phải cậu định giành đêm đầu tiên cho chồng cậu chứ!” Thái Niễu nhịn không được trêu chọc cô, lại bị cô chọc lại nên thẹn quá hóa giận đạp cô một cước, đắp chăn nói: “Tớ ngủ.” Lưu Ly nhìn mặt Thái Niễu có một rặng mây hồng hồng, nhịn không được cười điên cuồng. Cô nàng vẫn còn kinh ngạc, Thái Niễu và Từ Lương Cẩm bên nhau ba năm, cư nhiên không có chuyện đó! Trong sáng thật trong sáng nha! Sáng hôm sau, Thái Niễu đi làm nhìn bàn bên cạnh không có ai, Hoạt Tích Niên lại nghĩ rồi. Sau khi kết thúc tiết thứ hai, Lưu Ly chạy tới phòng làm việc của Thái Niễu, trực tiếp ném cho Thái Niễu hai bản giáo trình. “Công tử Hoạt xin nghĩ rồi, cậu dạy thay lớp anh ta đi.” “Tớ?” Thái Niễu nghe nói mình được dạy rất là cao hứng. Lưu Ly gật đầu, “Buổi chiều có khóa, cậu đảm nhiệm tiết đó, với trình độ này tuyệt đối không thành vấn đề với cậu.” “Cảm ơn cậu Lưu Ly!” Thái Niễu vui vẻ đứng lên ôm cổ Lưu Ly. Sau khi Lưu Ly đi khỏi, Thái Niễu nghiêm túc nhìn giáo trình, những đoạn đối thoại và câu từ lại rất đơn giản thật sự là không khó, nghĩ đến đây Thái Niễu vẫn còn hứng phấn khi mình sắp lên giảng đường dạy. Tới giờ ăn cơm trưa, Thái Niễu và Chị Trần ở phòng làm việc trao đổi giáo trình thật lâu, nhịn không được chút chút lại nhìn ra ngoài, giống như là đang chờ đợi ai đó, nhìn thấy hành động này của Thái Niễu, Lưu Ly lại nỗi hứng trêu chọc cô một phen. Còn năm phút nữa là chuông reo lên, bên ngoài phòng làm việc truyền đến từng tiếng bước chân của học sinh, nghe rất nhộn nhịp, nghe được những âm thanh đó Thái Niễu bất giác mím môi, trong mắt lộ rõ ý cười. Chuông vừa reo lên, cô rắp ráp chạy đến cửa, thấy Lưu Ly vừa lắc đầu chê cười, nhưng vẫn theo sát cô. Thái Niễu đẩy của, quay đầu lại nhìn Lưu Ly cười cười, ai ngờ vừa quay lại, lại bị người nào đó phun một ngụm máu trước mặt. “A!” Thái Niễu nhắm mắt theo bản năng giơ tay chóng đỡ, trong hành lang từng tiếng thét chói tai vang lên, cô chẫm rãi mở mắt, đầu tiên là cô ngửi được một mùi máu tanh, ngực cô đập thình thình, đến khi cô phát hiện thứ văng trên mặt cô không phải là nước, chưa kịp la lên, đã hôn mê. “Tiểu Niễu, Tiểu Niễu….” Bên tay không ngừng vang lên từng tiếng gọi của Lưu Ly, mặt Thái Niễu không có một chút sắc thái trong đầu lại hiện lên hình ảnh hoảng sợ liền mất ý thức. “Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát…..” “Cứu mạng, có ai không….” “Tiểu Niễu, cậu mau tỉnh a Tiểu Niễu, Tiểu Niễu…..”