Người Láng Giềng Của Ánh Trăng
Chương 81 : chương 81
Cùng lúc đó, một luồng sáng màu tím hình trăng lưỡi liềm lia về phía Ứng Hàn Thời. Anh phản ứng nhanh nhạy, hạ thấp người xuống né tránh. Vài giọt nước bắn vào mặt Cẩn Tri, màn mưa trước mắt dần hiện thành hình dáng con người lao về phía cô khiến cô ngã xuống đất. Cẩn Tri cảm thấy một lực lượng lớn kéo vai mình. Người Nano nhanh chóng kéo cô vào góc phòng.
“Ứng Hàn Thời!” Cô hét gọi tên anh.
Một tiếng động lớn vang lên. Cửa sổ kính sau lưng bị người Nano đập vỡ. Tiếp theo, Cẩn Tri bị hắn kéo nhảy xuống, rơi vào màn đêm.
Bị vũ khí ánh sáng màu tím ngăn cản, ánh mắt Ứng Hàn Thời trở nên vô cùng lạnh lẽo. Ngón chân vừa chạm mặt đất, anh lại một lần nữa bật lên cao, trong tay hiện lên vũ khí ánh sáng trắng. Diệp Tử ôm con trai, trốn dưới mái hiên. Đột nhiên bị người ở đằng sau bịt miệng, chị ta hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đàn ông lạ mặt không biết xuất hiện từ bao giờ. Trên má trái của họ đều có hình chữ thập.
“Cô ta đã rơi vào tay chúng tôi rồi.”
Ứng Hàn Thời ngẩng đầu, nhìn thấy hơn mười người đàn ông đứng trên nóc nhà. Tất cả mặc quân phục màu đen, má trái xăm hình chữ thập. Trong tay họ là súng laser nhắm thẳng vào Ứng Hàn Thời. Người vừa lên tiếng chính là Arnold Lin – thủ lĩnh quân nổi loạn.
Hắn nhếch miệng: “Khả năng chiến đấu của Tinh Lưu quả thực vô địch, nhưng anh đã thua ván này. Nếu anh tiến lên một bước, tôi sẽ giết chết cô ta”.
Toàn thân ướt sũng, Ứng Hàn Thời đứng yên, vũ khí ánh sáng trong tay thoát ẩn thoắt hiện.
“Nếu anh động đến cô ấy…”, anh bình tĩnh mở miệng, “Tinh Lưu sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để truy sát tất cả quân nổi loạn”.
Lin lặng thinh, còn đám thuộc hạ biến sắc mặt. Một lúc sau, hắn cười cười: “Năm giờ sáng mai, anh hãy mang hai con chip tới khu rừng phía đông cách đây hai mươi cây số để đổi lấy người phụ nữ của mình’.
Nói xong, Lin nhảy xuống đất, đám binh sĩ nhanh chóng rút lui. Mẹ con Diệp Tử cũng bị bọn chúng bắt đi, trong sân nhà nghỉ trở nên trống không ngay tức thì.
Ứng Hàn Thời nhảy lên căn phòng ở tầng ha. Bên trong vắng lặng như tờ, đâu còn bóng dáng Cẩn Tri. Anh đứng yên một lát rồi gọi điện cho Tiêu Khung Diễn: “Tiểu John! Chú hãy mang hai con chip đến đây. Nhớ đi một mình thôi”
Đại bản doanh của quân nổi loạn nằm ở khu rừng núi phía sau thị trấn Sa Độ. Nơi này địa hình ghập ghềnh, trắc trở, hầu như không có người dân đặt chân tới, là địa điểm ẩn náu rất tốt. Một nguyên nhân nữa khiến chúng quyết định đặt đại bản doanh ở đây là do năm xưa, phi thuyền của Lin đã rơi xuống gần ngôi chùa cổ của thị trấn. Tất nhiên sau đó, xác phi thuyền đã được chôn sâu dưới lòng đất.
Nửa đêm, Lin ngồi trong lều, thong thả uống trà. Một tên lính đi vào báo cáo: “Ngài chỉ huy, Nhiễm tiểu thư đòi gặp ngài bằng được. Cô ấy đã đập phá nhiều đồ đạc”.
Đôi mắt Lin thấp thoáng ý cười. Hắn có thể tưởng tượng ra bộ dáng giận dữ của Nhiễm Dư lúc này. Hắn cất giọng lạnh nhạt: “Tôi không gặp. Nói với cô ta, hãy ngoan ngoãn ở đó. Khi nào xong việc, tôi sẽ đi tìm cô ta.”
Tên lính đi ra ngoài. Một lúc sau, lại có tên lính khác bước vào, sắc mặt nặng nề: “Ngài chỉ huy, hình như có chuyện gì đó bất thường. Chúng tôi không thấy người Nano và Tạ Cẩn Tri đâu cả. Chúng tôi đã tới mấy địa điểm nhưng không tìm ra bọn họ”.
Lin chay màu: “Họ mất tích từ lúc nào?”
Tên lính đáp: “Sau khi kế hoạch thành công, người Nano nên đưa Tạ Cẩn Tri tới địa điểm tiếp ứng nằm ngoài thị trấn của chúng ta mới đúng, nhưng cả hai đều không xuất hiện. Để né tránh người Trái đất và Ứng Hàn Thời, anh ta có thể thay đổi địa điểm tiếp ứng một cách linh động, nhưng chúng tôi tìm mấy nơi đều không thấy”.
Nghe xong, Lin trầm tư suy nghĩ. Người Nano là hộ vệ của hắn nên không có chuyện phản bội hắn. Tạ Cẩn Tri chỉ là cô gái trói gà không chặt, làm sao có thể thoát thân?
Cô gái này là lá bài quan trọng nhất của hắn, bây giờ tự dưng biến mất, làm hắn không thể không nghi ngờ… Lẽ nào Ứng Hàn Thời tương kế tựu kế, thực ra đây là cái bẫy của anh ta?
Trầm tư một lát, Lin quyết định không đợi Ứng Hàn Thời nữa. Hắn ra lệnh: “Lập tức rời khỏi nơi này, rút vào núi sâu”.
Một vầng sáng bạc nhàn nhạt ẩn hiện trên bầu trời thị trấn. Nếu có người ngẩng đầu nhìn thì cũng chỉ thấy một tia chớp mà thôi. Tiêu Khung Diễn lái một chiếc máy bay chiến đấu đỗ xuống sân nhà nghỉ. Anh ta vội vàng đẩy cửa, nhảy xuống gặp Ứng Hàn Thời.
Trời mưa rất to, trong sân đã ngập nước. Cả ngôi nhà chìm trong bóng tối, chỉ có hành lang thắp một ngọn đèn tù mù. Ứng Hàn Thời ngồi ở chiếc ghế dài, tựa lưng vào bờ tường. Anh hơi cúi đầu nên Tiêu Khung Diễn không thấy được sắc mặt của anh. Hai tay anh đặt trên đầu gối, nước từ quần áo nhỏ tong tong xuống đất.
Tiêu Khung Diễn xót xa trong lòng, lập tức chạy đến ngồi xổm trước mặt anh: “Lão đại…”
Lúc này, thân thể Ứng Hàn Thời mới hơi động. Anh ngẩng mặt, hỏi: “Chú đã mang con chip đến chưa?”
Giọng anh hơi khô khốc khiến Tiêu Khung Diễn càng cảm thấy đau lòng. Anh ta gật đầu: “Rồi ạ!”.
Ứng Hàn Thời đứng lên: “Chú hãy tìm một nơi kín đáo giấu con chip đi rồi ở đó chờ mệnh lệnh của tôi. Tôi biết đây là sở trường của chú”.
Nghĩ đến chuyện một mình anh đi gặp quân nổi loạn, trong lòng Tiêu Khung Diễn rất sốt ruột, Nhưng biết quyết định của anh là việc làm đúng đắn nhất vào thời điểm này, anh ta đành gật đầu: “Lão đại hãy cẩn thận”.
“Tôi sẽ đưa cô ấy trở về”. Nói xong, Ứng Hàn Thời bước đi trong mưa gió. Tiêu Khung Diễn cuộn chặt hai bàn tay, gật đầu lia lịa.
Rừng núi tối đen như mực, bóng cây mờ mờ ảo ảo, tựa như vô số con người ẩn nấp trong bóng đêm. Tuy vẫn chưa đến giờ hẹn nhưng Ứng Hàn Thời đã lên đường. Anh âm thầm đi xuyên qua khu rừng mà không hề phát ra tiếng động. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh nụ cười của Cẩn Tri, nỗi lạnh lẽo cơ hồ thấm vào tận tim gan.
Còn cách điểm hẹn vài cây số, Ứng Hàn Thời đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Điều này nằm hoàn toàn ngoài dự kiến, trong lòng trào dâng một nỗi bất an mãnh liệt,anh lập tức lao nhanh về nơi đó.
Khi dừng lại trên một ngọn cây gần điểm hẹn, Ứng Hàn Thời liền nhìn thấy cảnh tượng dưới đất. Mặt đất xuất hiện bảy, tám thi thể của quân nổi loạn. Tình hình rất tồi tệ, chân tay bọn chúng bị cắt nát, máu chảy lênh láng, khiến cả khu rừng tràn ngập mùi tanh tưởi. Ứng Hàn Thời lập tức nhảy xuống đất, kiểm tra một xác chết. Nhìn từ xa, bọn chúng giống như bị mãnh thú tấn công.Nhưng khi ánh mắt dừng lại trên bờ vai đã bị xé nát của một thi thể, Ứng Hàn Thời hơi sửng sốt.
Nơi đó có vết răng con người, cắn rất sâu, , thậm chí đứt một mảng thịt. Trầm ngâm trong giây lát, anh kiểm tra kĩ một lượt, quả nhiên trên thân thể người chết xuất hiện nhiều vết cắn khác nữa.
Ứng Hàn Thời đứng lên, đi về phía bìa rừng. Đúng lúc này, tiếng động cơ máy bay ầm ầm vọng tới, cành lá xào xạc nghiêng ngả. Anh lập tức tăng tốc, lao về phía trước, liền nhìn thấy chiếc máy bay của quân nổi loạn đang bay trên không trung.
“Lin!” Ứng Hàn Thời hét to một tiếng, đồng thời bật người lên cao. Trong tay xuất hiện vũ khí chiếu sáng một vùng, bao gồm cả mấy chiếc máy bay chiến đấu. Một luồng sáng vụt đi chạm vào thân máy bay. Tên phi công để lộ ánh mắt kinh hoàng, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, chiếc máy bay đã văng vào vách núi nổ tung, biến thành quả cầu lửa trong phút chốc.
“Tinh Lưu!” Trên không trung vang lên giọng nói của Lin: “Anh không cần đuổi theo chúng tôi. Người phụ nữ của anh không nằm trong tay tôi”.
Ứng Hàn Thời nghiêm giọng: “Cô ấy đang ở đâu?”.
Lin cười lạnh: “Chắc anh cũng thấy rồi đấy, chúng tôi bất thình lình bị một lũ quái vật tấn công. Người yêu của anh đã rơi vào tay chúng. Hiện cô ta đang ở ngôi chùa Thạch Lăng. Anh còn không mau hành động, chỉ e sẽ chẳng kịp cứu cô ta đâu”.
Hắn vừa dứt lời, mấy chiếc máy bay liền phóng vụt đi. Ứng Hàn Thời đứng yên tại chỗ, vũ khí ánh sáng trong tay biến mất, rừng núi lại chìm trong bóng tối.
Địa điểm ẩn nấp mà Tiêu Khung Diễn tìm được là một cái hang kín đáo trên ngọn núi cao. Nơi này vừa tối tăm vừa lạnh lẽo, gió thổi ù ù ngoài cửa hang khiến anh ta cảm thấy rất tệ.
Tiêu Khung Diễn không thể ngồi yên một chỗ, cứ đi đi lại lại trong hang, chốc chốc lại ghé sát màn hình máy tính, theo dõi những nơi anh lắp camera giám sát. Cổng vào thị trấn tối đen, con đường chính không một bóng người… Tất cả như hình ảnh trong phim ma.
Đúng lúc này, anh chợt nhìn thấy một bóng đen vụt qua ống kính camera với tốc độ cực nhanh, ngay cả ánh mắt người máy của anh cũng không nhìn rõ. Trong lòng kinh hồn bạt vía, Tiêu Khung Diễn phải lấy hết dũng khí mới ngồi xuống trước máy tính xem lại đoạn băng vừa rồi.
Thì ra đó là bóng của vài con người, vì vừa rồi họ chạy với tốc độ quá nhanh nên mới tạo thành một bóng đen như vậy. Tuy nhiên, con người làm sao có thể đạt tốc độ đó? Trừ khi là lính của quân nổi loạn? Nghĩ đến đây, Tiêu Khung Diễn dừng màn hình và phóng to. Anh ta chăm chú quan sát, phát hiện mấy người này không phải là quân nổi loạn. Nhưng bọn họ trông rất kì lạ.
Cách ăn mặc của bọn họ giống đàn ông bản địa. Họ mặc sơ mi tay ngắn và quần đùi, đầu quấn khăn, nước da ngăm đen. Trên người họ đầy vết máu, từ chân tay thậm chí cả hàm răng. Vẻ mặt của họ đờ đẫn, ánh mắt vô hồn.
Tiêu Khung Diễn lại điều chỉnh hình ảnh, thấy người dẫn đầu đang bế một người phụ nữ. Người ở phía sau anh ta cắp một đứa bé. Trên thực tế, sau khi nhận được điện thoại của Ứng Hàn Thời, trên đường mang con chip đến đây, anh ta đã thu thập toàn bộ tài liệu về những người từng tiếp xúc với Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời. Do đó, Tiêu Khung Diễn nhận ra người đi đầu chính là ông chủ Trần Nam của nhà nghỉ Nam Tử. Còn người phụ nữ và đứa bé là Diệp Tử và Chí Chí.
Tiêu Khung Diễn có cảm giác mình vừa phát hiện ra một sự việc rất quan trọng. Anh ta lập tức chuyển hình ảnh sang nhà nghỉ Nam Tử. Một lúc sau, cổng nhà nghỉ mở ra, chỉ có một mình Trần Nam đi vào trong sân. Anh ta ôm Diệp Tử, cõng Chí Chí trên lưng, bước đi rất chậm chạp. Gương mặt anh ta không có bất kì biểu cảm nào. Con chó đen lao ra sủa ăng ẳng. Anh ta liếc nó một cái rồi đi vào nhà, đóng cửa.
Cảm thấy sự căng thẳng vô cớ tràn ngập trong lòng, Tiêu Khung Diễn lập tức gọi cho Ứng Hàn Thời thông báo tình hình: “Lão đại, em phát hiện ra một đám người khác thường….”
Ứng Hàn Thời đứng trên đỉnh núi, trầm tư vài giây rồi trả lời: “Tôi biết rồi”. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh dõi mắt về phía thị trấn vẫn đang chìm trong giấc ngủ say ở bên dưới. Ngôi chùa Thạch Lăng mà Lin nhắc tới nằm trong vùng rừng sâu núi hiểm. Anh còn nhớ, trưa hôm nay, bà chủ Diệp Tử dặn anh và Cẩn Tri đừng đi qua bên đó.
Không biết thị trấn này, ngôi chùa cổ, những con người ở đây và Lin che giấu điều bí mật gì? Bây giờ, Cẩn Tri đang ở đâu?
Tất nhiên Ứng Hàn Thời không tin lời của Lin rằng Cẩn Tri đang ở trong ngôi chùa. Hai người giao đấu bao nhiêu năm qua, cài bẫy đối phương vô số lần. Trên thực tế, Lin thua anh nhiều hơn. Hắn rất xảo quyệt nên không có chuyện tự nhiên nổi lòng tốt báo cho anh biết tung tích của Cẩn Tri.
Tuy nhiên, Ứng Hàn Thời có thể xác định một điều, đúng là Cẩn Tri không nằm trong tay Lin. Nếu bắt được cô, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội đổi lấy con chip. Trầm ngâm một lúc, Ứng Hàn Thời lại hóa thành tia sáng bay về thị trấn cổ dưới khe núi.
Bốn giờ sáng có lẽ là thời điểm tăm tối và yên tĩnh nhất trong ngày. Nhà nghỉ rộng lớn chỉ có một căn phòng ở tầng một còn bật đèn sáng. Trần Nam ngồi ở mép giường, nhìn hai mẹ con nằm ở trên giường. Họ vẫn còn bất tỉnh, sắc mặt nhợt nhạt nhưng hơi thở đã bình ổn trở lại.
Anh ta thẫn thờ ngồi bất động ở đó. Con chó đen nằm dưới chân ngước lên nhìn chủ nhân. Một lúc sau, Trần Nam giơ hay tay ôm đầu. Cảm giác đau đớn ập đến như bão lũ nhấn chìm ý thức của anh ta. Anh ta đập mạnh mấy phát như muốn bản thân tỉnh táo một chút. Nhưng khi ngửi thấy mùi máu tanh còn dính trên người, anh ta bất giác chảy nước dãi. Nước dãi tiết ra ngày càng nhiều, lưỡi anh ta cũng bắt đầu dài ra, buông thõng khỏi miệng. Trần Nam đột nhiên cảm thấy vừa hưng phấn vừa đè nén, vừa đau đớn vừa kích thích…
Đúng lúc này, có người mở cửa đi vào. Con chó đen đứng bật dật, sủa ầm ĩ. Mới sủa vài tiếng, nó đột nhiên nằm phủ phục xuống đất như bị dọa sợ chết khiếp. Trần Nam ngẩng đầu, đồng tử của anh ta đã mở to, tròng mắt biến thành màu nâu xám. Nhìn thấy Ứng Hàn Thời, anh ta gầm một tiếng.
Ứng Hàn Thời đứng ở cửa ra vào, từ tốn hỏi: “Cẩn Tri đang ở đâu?”
Trần Nam đột nhiên lao về phía anh với tốc độ nhanh như chớp. Anh ta há miệng, để lộ hàm răng sắc nhọn dị thường. Các ngón tay của anh ta cũng biến thành móng vuốt màu đen.
Ứng Hàn Thời nhanh như cắt chụp lấy cổ họng đối phương rồi quăng vào bờ tường bên cạnh. Người bình thường mà bị như vậy không trọng thương thì cũng hôn mê bất tỉnh. Tuy nhiên, Trần Nam tựa như chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Anh ta lồm cồm bò dậy, lại lao vào đối phương.
Càng mạnh hơn, quăng người Trần Nam vào góc tường. Cuối cùng, Trần Nam không dậy nổi, nằm dưới đất thở hồng hộc.
Ứng Hàn Thời đi đến trước mặt anh ta, lại hỏi: “Người phụ nữ đi cùng tôi đến đây đang ở đâu?”
Trần Nam đột nhiên ôm đầu, hét lên một tiếng đầy đau đớn: “Aaa…” Từ cổ họng phát ra tiếng rên đứt quãng, anh ta thốt ra ba từ một cách khó nhọc: “Tôi không biết”.
Đúng lúc này, ngoài sân vọng tới tiếng bước chân rầm rập. Ứng Hàn Thời ngoảnh đầu, bắt gặp mười máy gương mặt biểu cảm tương tự như Trần Nam. Nhìn thấy anh, ánh mắt họ lộ vẻ hung dữ, đồng thời bổ nhào vào người anh.
Ứng Hàn Thời nhảy ra ngoài cửa sổ như một tia chớp rồi bay về phía khu rừng. Đám đàn ông lập tức đuổi theo anh, không ngừng phát ra tiếng gầm đè nén.
Đi được một đoạn, Ứng Hàn Thời chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Tiêu Khung Diễn từ hệ thống liên lạc truyền tới: “Mẹ kiếp, thì ra là người biến dị”.
Nếu là bình thường, chắc Ứng Hàn Thời sẽ phê bình anh ta vì tội nói bậy. Nhưng hôm nay, anh chỉ “ừ” một tiếng. Biết anh còn đang lo lắng cho Cẩn Tri, Tiêu Khung Diễn hỏi vào vấn đề chính: “Lão đại, tại sao ở đây lại xuất hiện người biến dị nhỉ? Em vừa kiểm tra hộ khẩu và lí lịch của những người đó. Họ đều là người dân bản địa sinh ra và lớn lên ở nơi này, bao năm qua có xảy ra sự việc tương tự đâu?”
“Có thể tìm ta nguyên nhân biến dị không?” Ứng Hàn Thời hỏi.
Tiêu Khung Diễn đáp: “Phải quét cơ thể của họ rồi phân tích mới có thể đưa ra kết quả chính xác. Tuy nhiên, biến dị thường do hai nguyên nhân sau:một là họ bị đưa vào người ghen của dã thú nên mới tàn nhẫn và hung hãn như vậy. Thứ hai, họ bị nhiễm xạ nên mới biến dị. Trong những cuộc chiến trước kia, chúng ta từng gặp không ít trường hợp tương tự. Nhiễm xạ sẽ khiến con người dị dạng, tính cách và sinh lí thay đổi, thậm chí có thể trở thành quái vật mang sức chiến đấu cực mạnh. Em sẽ lập tức kiểm tra xung quanh thị trấn Sa Độ xem có tồn tại nguồn gốc nhiễm xạ hay không. Anh tạm thời đừng đến những khu vực nguy hiểm ấy nhé”
Lúc này, Ứng Hàn Thời đã tới lối vào núi Sùng, nơi đó có chùa Thạch Lăng. Nghe nói vậy, anh trầm mặc trong giây lát rồi nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Cùng lúc đó, máy bay chiến đấu của Lin và thuộc hạ đã nằm gọn ở một cứ điểm bí mật. Trời vẫn chưa sáng hẳn, Lin từ lều của Nhiễm Dư ra ngoài. Dưới sự vỗ về mang chút cứng rắn của hắn, Nhiễm Dư cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Hơn nữa, cô biết bây giờ bản thân không thể trốn thoát khỏi hắn.
Sắc mặt Lin lộ vẻ mệt mỏi. Hắn quay về chiếc lều chỉ huy tác chiến, tựa người vào thành ghế, châm một điếu thuốc. Sự xuất hiện của người biến dị nằm ngoài dự liệu của hắn. Bọn họ bất ngờ tấn công khiến bên hắn bị tổn thất tám người. Tuy nhiên, không biết chừng hắn sẽ có thu hoạch lớn cũng nên. Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Ứng Hàn Thời, Lin liền nhếch miệng.
Ứng Hàn Thời liệu có đến ngôi chùa Thạch Lăng để tìm người yêu hay không?
Đúng lúc này, tên sĩ quan cấp phó ở bên cạnh mở miệng hỏi: “Ngài chỉ huy! Tại sao ngài lại dụ Lưu Tinh đến chùa Thạch Lăng? Tạ Cẩn Tri có ở đó đâu?”
Lin cười cười: “Anh có biết tại sao đám đàn ông bản xứ lại bị biến dị không/”
Tên sĩ quan lắc đầu.
“Chắc anh còn nhớ, những mảnh vỡ từ phi thuyền của tôi được chôn dưới lòng đất của ngôi chùa Thạch Lăng.” Giọng Lin nhàn nhạt: “Trên phi thuyền có nguồn bức xạ. Có lẽ thời gian gần đây, người dân bản địa đã vô tình đào được”.
Tên sĩ quan tiếp lời: “Nguồn bức xạ bị lộ ra trên bề mặt trái đất trong khi người dân lại không biết cách xử lí, vì thế…”
Lin mỉm cười: “Hừ...Tôi thực sự muốn xem bộ dạng biến thành dã thú của Tinh Lưu.”
Đang hút thuốc, hắn đột nhiên dừng động tác, đưa tay bóp đầu. Tên sĩ quan tỏ ra căng thẳng: “Ngài chỉ huy lại đau đầu rồi phải không? Ngài có sao không ạ?”
Trán Lin rịn mồ hôi, ánh mắt tối thẫm. Cuối cùng hắn nghiến răng: “Không sao, anh ra ngoài trước đi”
Vào thời khắc ngày và đêm giao nhau, Ứng Hàn Thời đứng ngoài cổng ngôi chùa Thạch Lăng. Đây là một ngôi chùa cổ bị bỏ hoang, bờ tường rêu phong loang lổ, cỏ mọc um tùm. Khi ngọn gió thổi qua, cánh cửa gỗ khép hờ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt. Bên trong ngôi chùa tối om, không biết ở đâu đó vang lên tiếng chó sủa.
Ứng Hàn Thời đứng yên lặng một lúc. Anh đã tìm một lượt ngọn núi này nhưng không thấy tung tích của Cẩn Tri. Tiêu Khung Diễn cũng đã kiểm tra toàn bộ thị trấn. Cô không thể tự dưng biến mất, nhưng cũng không ở trong tay Lin và người biến dị. Vậy chỉ có một nơi anh chưa tìm đến.
Gắn kết lại các manh mối với nhau, Ứng Hàn Thời đại khái đã đoán ra ngôi chùa này bị gì. Nhưng nếu Cẩn Tri thực sự ở trong đó…Một mình cô trong khu vực nhiễm xạ…Anh giơ tay, đẩy cánh cổng.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
501 chương
163 chương
14 chương
68 chương
72 chương
107 chương