Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 20 : Vô cùng nhớ anh

“Cẩn Tri! Thấy chữ như gặp người. Cây cỏ trên núi Y Lam lại một màu xanh mướt, bầu trời cũng đặc biệt trong xanh. Hằng ngày, tôi đều dẫn bọn trẻ xuống chân núi hái hoa dại và cả bồ công anh, đem phơi khô làm trà hoa hoặc dán thành bức tranh. Việc làm này dường như khiến vẻ đẹp của mùa xuân mãi mãi được lưu giữ. Đẹp nhất là hình ảnh hoa cải và hoa đỗ quyên phủ khắp núi rừng. Không biết em đã từng được ngắm cảnh đẹp này ở nơi khác hay chưa? Màu đỏ như ngọn lửa hừng hực của đỗ quyên và màu vàng ấm áp của hoa cải đan xen, tôn nhau lên, phảng phất có thể nhấn chìm cả thế giới. Có điều, bọn trẻ ở đây đã quen thuộc với cảnh đẹp này nên chỉ một mình tôi hay thơ thẩn ở nơi đó. Dù bị chấn động trước vẻ đẹp của thiên nhiên, tôi cũng chỉ có thể một mình thưởng thức, vì dẫu sao, đây cũng là vùng núi xa xôi chẳng xuất hiện khách vãng lai. Bởi vì ở Vân Nam có động đất nên chỗ chúng tôi cũng bị ảnh hưởng, mấy hôm nay thường xuyên bị cúp điện. Vào thời khắc này, tôi đang thắp nến để viết thư cho em. Bên ngoài cửa sổ là núi non vô cùng vô tận nhưng cũng có phong vị riêng. Em từng phát biểu trên diễn đàn: “Một khi đã lựa chọn sự nghiệp này, mong các anh các chị hãy thể nghiệm vẻ đẹp của nó từng giây từng phút”. Các giáo viên tình nguyện chúng tôi đều nỗ lực trải nghiệm. Bọn trẻ rất mong em đến đây. Chúng muốn cùng em tận hưởng mùa xuân của núi rừng Y Lam, muốn gặp chị gái đã làm nhiều kẹp sách đáng yêu cho chúng. Tôi biết, công việc của em ở thành phố Giang rất bận rộn nhưng nếu có kỳ nghỉ trong tương lai, em hãy đến nơi này như một chuyến du lịch. Tôi nghĩ, bọn trẻ chắc chắn sẽ rất vui. Tôi cũng vậy. Đêm dài đằng đẵng, tôi không làm phiền em nữa. Chúc em mạnh khỏe, công việc thuận lợi, vạn sự như ý. Nhiếp Sơ Hồng.” Cẩn Tri vừa bỏ bức thư xuống bàn, Nhiễm Dư liền ghé sát: “Anh chàng nhà nghèo đó lại nói gì thế?” “Anh ấy mời mình đến chỗ anh ấy chơi.” “Không phải cậu cũng muốn đi đấy chứ?” Cẩn Tri gõ gõ ngón tay xuống tờ giấy: “Mình cũng hơi muốn.” Tính cô vốn thích làm theo ý mình, sau khi trải qua vụ người ngoài hành tinh, cô cảm thấy, con người chỉ là hạt cát nhỏ bé trong vũ trụ bao la nên càng phải quý trọng thời gian, làm những chuyện bản thân mong muốn, chứ đừng để lãng phí đời người trong guồng quay của cuộc sống. Nhiễm Dư giật lá thư: “Để mình xem anh ta nói gì nào?” Cẩn Tri mỉm cười, để mặc bạn đọc thư. Nhiễm Dư cảm thán: “Bức thư này khá ấn tượng, văn phong cũng thu hút đấy. Tuy nhiên...” Cô lập tức chuyển đề tài: “Loại mọt sách vô dụng, dù viết lách hay đến mấy, có tốt bụng đến mấy cũng chỉ là anh chàng bốn mắt gầy gò ốm yếu, thiếu nam tính mà thôi.” Thật ra, Cẩn Tri cũng có cảm giác tương tự về Nhiếp Sơ Hồng. Từ cách hành văn, có thể thấy anh là người đàn ông có chút văn chương và ướt át. Tuy nhiên, cô nói: “Mình chẳng quan tâm đến vẻ bề ngoài của anh ấy, lẽ nào không thể kết bạn với người đàn ông bốn mắt gầy gò hay sao?” Nhiễm Dư thở phào: “Thế thì tốt. Mình nghĩ chắc anh ta cũng chẳng lọt mắt cậu. Cẩn Tri mỉm cười, thu dọn gói đồ. Về chuyến đi núi Y Lam, chắc chắn Nhiễm Dư không đi nên cô khỏi cần hỏi bạn. “Tôi cũng muốn đi!” Một giọng đàn ông từ sau lưng họ vang lên. Cẩn Tri và Nhiễm Dư đều quay đầu, đồng thời hỏi Trang Xung: “Tại sao?” Trang Xung nói rành rọt từng từ một: “Miền Tây là mảnh đất mơ ước của mọi người đàn ông tự do.” Cẩn Tri lắc đầu bất lực. Nhiễm Dư thốt lên: “Hâm quá!”