Chương 9.1 Sưu tầm Cũng may ba mẹ cô đánh giá sai lầm giao thông Đài Bắc lúc giờ cao điểm có bao nhiêu khủng khiếp, cho nên ba mẹ cô mới đến muộn hơn cô những ba mươi phút, Liễu Kiệt vẫn giữ được ấn tượng đầu tiên của mình. "Ba mẹ, con giới thiệu cho hai người, anh ấy là Liễu Kiệt, Liễu trong trong cây liễu, Kiệt trong kiệt xuất" Vương Hải Nhi giới thiệu cho ba mẹ biết. "Mẹ đã biết rồi" Vương mẹ nhanh chóng tiếp lời, bộ dạng cực kỳ giống con gái vì hai mắt bà loé loé sáng vừa lòng. "Cậu so với ảnh chụp trên tạp chí còn đẹp trai hơn nha!" Con rể này bà vừa lòng! "Cảm ơn bác gái đã ca ngợi" Liễu Kiệt hơi nhỏ giọng mỉm cười. "Diện mạo đẹp trai có thể làm cơm ăn sao?" Đột nhiên Vương ba lạnh lùng nói, nhìn người này loè loẹt, vừa thấy là biết ẻo lả, về sau muốn bảo hộ con gái bảo bối của ông như thế nào đây? Ông tuyệt đối sẽ không gả Hải Nhi cho người này. "Ông nói thế là có ý gì hử?" Vương mẹ bất mãn liếc ông một cái. "Hừ!" Ông lạnh lùng hừ một tiếng, bỏ qua mọi người tự mình bước lên phía trước. "Cậu đừng để ý đến ông ấy, tính tình của ông ấy đối với người chưa quen là như vậy đó" Bà cố gắng ngon ngọt trấn an con rể tương lai. "Đúng, đừng để ý đến ba em" Vương Hải Nhi cũng phụ hoạ theo. "Không sao hết" Liễu Kiệt nhéo nhéo lòng bàn tay nhỏ bé của cô, dường như muốn cô cứ yên tâm đi. "Thật là không xong" Vương mẹ ưu sầu nói "Mẹ cứ tưởng gặp các con để chuẩn bị tốt, cho nên mới hẹn trước nửa tiếng, không ngờ ở Đài Bắc tắc đường kinh khủng như vậy, như vậy là đối tượng đã gần đến đây rồi, chúng ta không có thời gian nữa" "Mẹ, mẹ cùng với chúng con muốn chuẩn bị tốt cái gì? Chỉ cần từ chối thẳng với người ta không được à?" Vẻ mặt Vương Hải Nhi quái dị hỏi. "Ba con cá tính thế nào, con nghĩ từ chối của con sẽ có hiệu quả sao?" Bà liếc trắng con gái một cái "Hơn nữa vấn đề ở chỗ, việc xem mắt này là ba con chủ động nhắc đến, cho nên muốn từ chối người ta thì cũng phải từ miệng ba con ra mới êm xuôi, nếu không sau này ba con đối mặt với bạn già đồng nghiệp của ba như thế nào chứ?" "Sao lại phức tạp như thế này nha!" Vương Hải Nhi nhịn không được nói thầm. "Con còn dám nói, nếu không phải do con có bạn trai rồi mà không cho ba mẹ biết, thì làm sao mọi chuyện lại phức tạp như ngày hôm nay được chứ?" "Con đã nói qua với ba mẹ rất nhiều lần, con mới qua hai mươi mà thôi, không muốn lấy chồng sớm như vậy, ai bảo ba mẹ không nghe, còn dám giúp con sắp xếp xem mắt" "Mới qua hai mươi tuổi à, không muốn lấy chồng sớm à? Nói thật dễ nghe nhỉ" Vương mẹ hừ lạnh một tiếng "Hiện tại con mới qua hai mươi mà thôi, vẫn không muốn lấy chồng sớm phải không? Rất tốt, mẹ nói Liễu Kiệt đi cưới người khác cho con xem" "Mẹ!" Vương Hải Nhi xấu hổ đỏ mặt dậm chân. Liễu Kiệt không nói gì hết, chỉ đứng mỉm cười. Không bao lâu, Vương mẹ thấy chồng mình đang đứng nói chuyện với người khác ở phía trước, bà liền quay đầu nhìn về phía cô, ý nói hai đứa qua đây. "Đi thôi, mẹ thấy hình như ba con đã tìm thấy người rồi" Liễu Kiệt cảnh giác nhìn về phía trước, sau khi tìm được chỗ cha vợ tương lai, mới chuyển tầm mắt đến mặt của hai người khác. Chính là tên kia sao? Khoảng cách đến bọn họ càng gần, cũng làm cho anh có thể nhìn rõ đối phương. Tuy rằng bộ dáng không tệ, nhưng cũng không hẳn là đẹp trai, cũng không hẳn là cao ráo, điểm duy nhất thắng anh là sau lớp áo quần đó tay dài vai rộng, điểm này giống với cha vợ tương lai.