Chương 8.1 Sưu tầm Thứ nhất là để cho anh đuổi việc những người nói bậy bạ kia. Thứ hai là để cho anh công khai mối quan hệ này. Liễu Kiệt cho cô quyền quyết định, nhưng lựa chọn một trong hai làm cho cô không có con đường sống, bởi vì cô không thể để cho anh đuổi việc những người kia được! Anh thật là gian trá! Bất quá anh nói cũng không sai, lời đồn đã truyền đến thành như vậy, hơn nữa lại lén lút gặp nhau nên lời đồn càng lúc càng ghê gớm hơn, không bằng công khai mọi chuyện để cho những người nhiều chuyện kia câm miệng đi. Cho nên cô lựa chọn cái thứ hai, lập tức anh không e dè ở trong công ty nắm tay cô, ôm eo cô, đột nhiên được như vậy thì tâm huyết dâng trào, đôi lúc được ăn cô, còn có thể công khai hẹn hò với cô sau khi tan ca, thật là kiêu ngạo quá đi. "Anh không sợ sao?" Vương Hải Nhi nhìn anh, hoài nghi hỏi. "Sợ cái gì?" Liễu Kiệt đang lái xe thì quay đầu nhìn cô một cái. "Sợ công ty lật đổ" "Đây là ý gì?" Liễu Kiệt sửng sốt một hồi, dở khóc dở cười đáp lại. "Anh làm tổng tài mà còn tan việc sớm hơn cả nhân viên, một chút khái niệm gương mẫu cũng không có, chính là thượng bất chính, hạ tắc loạn, em xem tiền đồ công ty không ai gánh vác lo lắng thôi" Cô tỏ vẻ đắc ý rung đùi. "Là ai nói lâu rồi không được đi xem phim, đột nhiên bây giờ muốn đi xem phim hả?" Anh vừa bực mình vừa buồn cười liếc trắng cô một cái. Cô lại dám nói tiền đồ công ty không ai gánh vác lo lắng!? "Nói tới nói lui, em lại không nói anh nghỉ việc đi xem phim với em" Cô nghịch ngợm câu môi phản bác. "Em thật là, được tiện nghi rồi còn khoe mẽ" Khi chờ đèn xanh đèn đỏ, tay Liễu Kiệt với qua kéo cô qua hôn trừng phạt cô một cái, hôn đến khi cô thở hồng hộc thiếu chút nữa là không thở nổi mới thôi "Xem em về sau còn dám nữa không?" "Xe ở sau đã nhấn còi rồi, anh còn không nhanh lái xe đi!" Vương Hải Nhi dùng sức hít thở, vẻ mặt đỏ bừng kiều diễm trừng anh một cái. Anh thật là rất xằng bậy! Cũng không nhìn đây là đâu, rất chi là dọa người nha! "Người ta chỉ hâm mộ thôi" Liễu Kiệt nhìn vào người trong xe sau qua gương chiếu hậu, rồi nhếch miệng mỉm cười nói với cô, sau đó anh lập tức lấy tay chỉ cảnh cáo người kia. Thấy động tác ngây thơ của anh, Vương Hải Nhi hoàn toàn không còn lời nào để nói. Đôi khi cô sẽ có cảm giác, dường như anh trải qua một cuộc sống hết sức nghiêm túc, rất nhiều áp lực, cho nên sau khi anh gặp cô, rồi cùng cô quan hệ yêu đương, anh lấy cái cớ là tuổi cô còn trẻ, ngoài miệng nói là đi chơi cùng cô, nhưng trên thực tế là phóng túng áp lực của mình mà thời tuổi trẻ lông bông chưa được hưởng qua. Bất quá, mặc kệ anh thành công trong sự nghiệp, hoặc là có nét ngây thơ đi chăng nữa thì tất cả cô đều yêu, đều thích. Lúc này di động trong túi vang lên, cô liền lấy ra nhìn xem, trên màn hình hiện lên tên của mẹ. "Uy?" Tâm trạng rất tốt, ngay cả nói uy cũng mang theo ý cười. "Con gái, con mấy giờ thì hết giờ làm?" "Sáu giờ" Cô trả lời theo phản xạ, nhưng một giây sau thì cô ngây dại "Mẹ, mẹ muốn hỏi con mấy giờ tan ca để làm chi?" "Sáu giờ mẹ chờ con dưới lầu công ty" "Cái gì?!" Cô kinh ngạc kêu to "Chờ con ở dưới lầu công ty là thế nào? Mẹ, không phải mẹ đang ở miền Nam sao?" "Mẹ ra Đài Bắc lúc trưa" "Cái gì?! Mẹ đã ở Đài Bắc?" Theo bản năng Vưong Hải Nhi nhảy dựng lên "Vì sao mẹ không nói cho con chuyện mẹ muốn đến Đài Bắc?" "Để cho con lấy một đống cớ này cớ nọ trốn ba mẹ sao?" Hiểu con gái không bằng mẹ. "Ba mẹ? Ba cũng đến đây?" Trời ạ! Một người đã gian nan lắm rồi, còn đến cả hai người? Cô muốn xỉu! "Đương nhiên, con cho là ba có thể yên tâm để ẹ một mình lên Đài Bắc sao? Mẹ nói cho con nghe, mặc dù còn ba mươi phút nữa mới hết giờ làm việc, nhưng là để phòng ngừa vạn nhất, ba mẹ đã đứng dưới lầu chờ con rồi, cho nên tốt nhất con nên ngoan ngoãn đi, đừng có mơ mà chạy trốn" Ở dưới lầu công ty? "Hiện tại mẹ em đang ở công ty" "Em đừng mong mà lừa anh" "Em nói thật mà" Cô lớn tiếng trả lời. Đầu điện thoại bên kia đột nhiên im lặng, sau đó tiếng nói thong thả hoài nghi của Vương mẹ mới vang lên "Con gái, không phải từ đầu đến cuối con lừa mẹ đấy chứ, thật ra con không trúng tuyển vào Anyana, không đi làm ở đây đúng không?" "Con không lừa mẹ" Giọng nói của cô kiên định, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác vô lực. "Được, chỉ cần mẹ vẫn đứng ở đại sảnh công ty, thì nhất định phải đợi con đi ra" Cái này bà mới yên tâm.