Hai mắt cô trợn to nhìn anh, hoài nghi tai mình có xảy ra vấn đề, hay là đầu xảy ra vấn đề hay không, nếu không cô sẽ không nghe được một câu ly kỳ như vậy. Chính miệng Liễu Kiệt nói thích cô, anh ta nói anh ta thích cô nha ! Điều này sao có thể chứ? "Nhất định là anh nói đùa với tôi đúng không? Hay là lỗ tai của tôi nghe nhầm?" Cô tỏ vẻ chần chừ. "Anh thích em, Hải Nhi" Anh thâm tình nhìn thẳng vào hai mắt cô, nói thêm lần nữa. Vương Hải Nhi không tự chủ được hai má đỏ ửng, chân tay cô luống cuống, bối rối không biết nói gì mới tốt đây. Tai cô không xảy ra vấn đề, đầu cũng không, anh ta thật sự nói với cô như vậy. Trái tim thẳng thắn đập mạnh, mà càng đập càng nhanh. Cô làm sao vậy chứ? Đây không phải là lần đầu có phái nam tỏ tình với cô, vì sao trước kia khi cô nghe câu này thì tim không đập nhanh, nhưng lần này thì có? Chẳng lẽ cô cũng có cảm tình với anh, cũng không đơn thuần như mình nghĩ sao? Cô chỉ ngây ngốc nhìn anh, hoàn toàn không biết từ khi nào mình nảy sinh tình cảm nam nữ với anh ngoài tình bạn. Cho nên, ngày đó cô mới không chút nào kháng cự cùng anh quan hệ thân mật sao? "Chẳng lẽ em không có gì muốn nói với anh sao?" Cô im lặng làm cho Liễu Kiệt nhịn không được lên tiếng hỏi. "Anh từng nói với tôi anh không có hứng thú với người mới phát triển" Cô lên án trả lời lại cho anh. "Nhìn cũng có đôi khi không quá chuẩn, nhưng sự thật chứng minh em còn rất nhỏ" Ánh mắt nóng cháy của anh xẹt qua trước ngực cô. Cô đỏ mặt, không được tự nhiên nhúc nhích người một chút "Anh là tổng tài" Đem ánh ánh mắt trở về trên mặt cô, anh ngả ngớn nhướn mày "Em có ý gì?" "Thân phận chúng ta chênh lệch quá lớn" "Tình yêu không phân biệt giàu nghèo sang hèn, chỉ cần có hai trái tim là đủ rồi" "Thật xứng là người đa tình, chỉ nói những câu ngọt ngào" Cô không nhịn được vạch ra tính xấu của anh. "Anh chưa bao giờ nói lời ngọt ngào với ai, trên thực tế anh lạnh lùng vô tình ai cũng biết, ba mươi hai năm qua chỉ có em xem thường phong độ của anh, đi vào trong lòng anh, cướp trái tim của anh" Anh bước lại gần cô rồi ôm cô vào lòng. Vương Hải Nhi khiếp sợ không thôi, không biết nên nói cái gì, cô không ngờ mình lại nghe được anh bộc bạch lòng mình như vậy. "Cướp đi tim của anh? Ý này có phải là bây giờ cô đã có được trái tim của anh? Cô cảm thấy chuyện này giống như một giấc mơ. "Anh biết tất cả đối với em quá mức đột ngột, cho nên anh sẽ không ép em chấp nhận mọi chuyện và đón nhận anh" Anh vén tóc của cô "Nhưng có chuyện này thì em phải biết…" Anh tạm dừng làm cho cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, cô thấy anh nhìn cô đầy yêu thương, hơn nữa trong ánh mắt là tình cảm của người con trai đối với một người con gái, làm cho cô không khỏi hồi hộp một chút. "Một khi anh đã xác định đối tượng, nhưng chưa đạt được mục đích thì thói quen của anh là không thể bỏ qua" Anh tuyên bố với cô. Mà cô còn chưa kịp phát biểu ý kiến thì anh đã cúi xuống hôn cô. Nhất thời cô ngừng thở, thân thể vì lo lắng lại có chút không quen mà cứng ngắc, nhưng anh đã có cách của riêng anh, trong thời gian ngắn nhất hôn cô đến đầu óc choáng váng. Dục vọng một khi đã được châm lên thì không có cách để ngừng lại. Cho nên, hôn môi, bước đi, xé rách, cởi áo quần, rên rỉ, nữ chủ còn không biết đã xảy ra chuyện gì thì đã bị nam chủ anh sạch sẽ, nhưng lại không có ý muốn dừng lại, cho nên đem cô ra chiến đấu hiệp hai. Tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập từ trong phòng ngủ truyền ra, con chó nhỏ ngáp một cái, rồi rúc đầu vào trong chân, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ngoài cửa sổ bầu trời xanh sáng ngời. Thời tiết chiều hôm nay thật đẹp nha!